• 443

Chương 135



Anh nói xem, làm thế nào mới có thể phân đủ phòng cho chúng tôi vào ở vậy?
Từ Kinh tiến lên và hỏi nhân viên đăng ký này. G8iọng nói của hắn làm cho nhân viên đăng ký ngây người vài giây.


Nếu như trong các anh có hai người dị năng thì có t3hể được phân hai gian phòng, hẳn là đủ cho các anh ở.
Người đăng ký hơi do dự. Anh ta biết bây giờ căn cứ không có nhiều ng9ười dị năng, cho nên cũng không dám nhiều lời.


Ô? Vậy có thể phân cho cùng một chỗ không?
Từ Kinh khẽ cười, liếc n6hìn người đăng ký. Nhân viên đăng ký hơi xấu hổ:
Có thể được.


Được.
Lý Tiểu Tửu mỉm cười kéo A Man chạy tới trước mặt nhân viên đăng ký và kêu lên:
Chú, làm phiền chủ cho thêm hai tờ đăng ký, chúng cháu cũng muốn đăng ký.
Cậu chỉ vào mình và A Man.

Cái gì?
Nhân viên đăng ký móc móc lỗ tai, dường như muốn nói tôi có nghe lầm không vậy?
Những đứa trẻ trong căn cứ đều do người nhà dẫn đến nhiều lắm chỉ đăng ký một người mà thôi, hơn nữa còn là ở lều vải, cũng chỉ có người trưởng thành mới có thể nhận được. Cháu là một đứa trẻ, chạy tới chỗ tôi đăng ký nhà ở làm quỷ gì?
Lẽ nào Từ lão đại nhìn yếu ớt lắm à?
Mọi người ngờ vực nhìn về phía Từ Kinh, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn thì vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Anh không tin sao? Vậy anh có muốn thử một chút không?
Từ Kinh khoát tay, không để cho nhân viên đăng ký này có cơ hội nói chuyện, xung quanh đột nhiên có cuồng phong nổi lên. Nhân viên đăng ký này căn bản chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã trực tiếp bị thổi tới ngã chống ngược, trợn mắt hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo nổi.
Dương Nam hệ bằng, cấp hai. Dương Phàm hệ thủy, cấp hai!
Má nó! Chắc đây là giả rồi!
Không phải nói căn cứ có rất ít người dị năng sao?
Anh ta đã bao giờ nhìn thấy người mạnh như vậy chứ?
Chà chà...
Dương Nam lắc đầu thầm mặc niệm thay cho anh ta, còn rất tốt bụng vẫy tay và kêu lên:
Ông anh nhanh làm đi để chúng tôi còn về nhà ăn cơm nữa.

Nhân viên đăng ký này sợ tới run cả người, nhìn Từ Kinh phía sau anh, trong lòng thầm mắng mình mắt chó coi thường người, bây giờ thì hay rồi, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Anh ta vội vàng ghi tên Từ Kinh vào sổ và cầm tờ đăng ký tiếp theo. Lại là một người có dị năng nữa? Anh ta ngẩn người, nhưng không dám nghi ngờ nữa. Người tên Mạnh Đào là người dị năng cường hóa sức mạnh, cái này thì anh ta biết. Nhưng chữ cấp hai nho nhỏ phía sau làm anh ta phải kinh ngạc. Nhưng anh ta cũng được xem là người đã hiểu biết nhiều, được chưa? Nhân viên đăng ký cảm thấy vừa rồi mình thật sự đã chuyện bé xé ra to, thể là vô cùng dứt khoát, ghi tên của Mạnh Đào vào. Nhưng tiếp theo, tròng mắt anh ta càng mở lớn, căn bản không thể bình tĩnh được.
A! Anh ta cầm chén trà lên uống một ngụm, nhận lấy mấy tờ đăng ký cho bọn họ đưa tới và liếc nhìn.
Phụt!
Một ngụm nước phun ra. Mọi người rất nhanh nhẹn lùi lại vài bước, mới tránh bị nước miếng của anh ta phun trúng. Nhân viên đăng ký này suýt nữa thì rơi trong mắt. Đơn giản là vì anh ta nhìn thấy bản đăng ký của người dị năng hệ phong kia. Từ khi căn cứ thành lập đến nay, người dị năng không ngừng xuất hiện và đều tới chỗ anh ta để đăng ký. Anh ta kinh ngạc không phải vì người này có dị năng, mà người này có dị năng hệ phong. Anh ta căn bản chưa nghe nói trong các thuộc tính dị năng còn có hệ phong tồn tại. Anh ta tiếp tục nhìn cấp dị năng, cấp ba. Trò đùa gì vậy? Trong căn cứ của bọn họ, người dị năng mạnh nhất cũng chỉ mới là cấp ba sơ cấp thôi? Đùa kiểu gì vậy hả?
Từ Kinh là ai?
Vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc, mỉm cười nói, không cho rằng bọn họ đăng ký đúng, răng cũng thấy ê buốt rồi.
Lão đại, anh ta gọi anh kìa.
Dương Nam đang nói thì dừng lại, nhìn về phía Từ Kinh với vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng kia, nói.
Là tôi, sao vậy?
Từ Kinh quay đầu nhìn nhân viên đăng ký này, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào gương mặt nghiêm túc của anh ta.

Không có gì. Anh ghi dị năng hệ phong là sao? Từ khi tôi làm đăng ký đến nay, cũng chỉ có dị năng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và cường hóa cơ thể, đúng là lần đầu tiên thấy hệ phong...
Thấy vẻ mặt đối phương càng lúc càng trầm xuống, anh ta lúng túng giải thích:
Không phải là tôi không tin, chỉ là cấp ba này, anh đã đi kiểm tra chưa?

Anh ta vừa nói xong, ánh mắt đám người Dương Nam nhìn anh ta cũng thay đổi. Người này giỏi thật đấy, dám nghi ngờ Từ lão đại. Đừng nói cấp ba, ngay cả bọn họ là cấp bốn cao nhất còn không nhìn ra đẳng cấp của Từ lão đại đầu. Hắn mới viết cấp ba đã nghi ngờ như vậy sao?
Trương Niệm vốn định nói cháu không cần điền, qua ở với chú là được rồi. Nhưng anh vừa quay đầu nhìn lướt qua A Man thì đột nhiên nói không ra lời. Gian phòng nhỏ của bọn họ để hai người ngủ còn được, thêm Lý Tiểu Tửu cùng Lý Long cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng thêm cô bé này nữa, vậy thì có vấn đề lớn rồi.
Dương Nam cầm bản đăng ký đi tới, bộ dạng quen thuộc khoác lên vai Trương Niệm, cười hì hì nói:
Nếu không chúng ta ở cùng nhau đi?
Ánh mắt Trương Niệm nhìn lướt qua bản đăng ký của anh, thấy mấy chữ dị năng hệ bằng thì dừng lại một lát:
Ở một chỗ thế nào?

Hì, chính là người một nhà ở cùng nhau đấy. Còn có Tiểu Long, Tiểu Tửu thêm các anh, nhiều người càng náo nhiệt không phải sao?
Lý Tiểu Tửu cũng gật đầu phụ họa, nói:
Đúng đúng, chú, chúng ta ở cùng một chỗ, rất vui. Chị Luyến nấu cơm ăn ngon siêu cấp luôn.


Chuyện này.
Anh muốn từ chối vì mình vốn không quen biết người ta, ở một chỗ khó tránh khỏi mất tự nhiên. Nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của Lý Tiểu Tửu, anh không từ chối nổi, chỉ có thể hơi lúng túng nói:
Vậy cháu về hỏi cậu của cháu trước, xem cậu của cháu nói thế nào đã.

Tâm trạng của Lý Tiểu Tửu đang rất tốt, kiên nhẫn nhắc lại.
Không phải chứ? Cái gì? Không phải cháu đi theo người lớn tới đây sao? Cháu là một đứa trẻ thì đăng ký làm gì? Đi qua bên cạnh chơi đi.
Nhân viên đăng ký khoát tay đuổi cậu đi.

Vì sao trẻ con lại không thể đăng ký ạ?
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn nhân viên đăng ký này với vẻ rất bất mãn, còn cảm thấy anh ta đang coi thường mình. Khi cậu ở căn cứ Kinh Đô cũng có thể đăng ký mà?
Đúng rồi, không phải chú nói người dị năng đều có thể có phòng ở sao? Nếu chúng cháu đều là người dị năng, vậy chẳng phải cũng được phân phòng ở lớn à?
Tròng mắt của cậu xoay tròn, hơi bướng bỉnh hỏi.

Nói thì nói như vậy.
Người đăng ký nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Tửu, nhưng thấy cậu nhỏ tuổi nên không để ý. Cho dù vậy thì thế nào? Chẳng lẽ các người thật sự đều là người dị năng sao?

Tốt lắm, anh cho chúng tôi đăng ký đi.

Nhâ5n viên đăng ký gật đầu, lấy từ dưới bàn ra mấy tờ đăng ký và đưa cho bọn họ:
Điền thông tin cơ bản vào là được rồi.
Nói xong, anh ta hơi do dự liếc nhìn Từ Kinh rồi nói tiếp:
Và... người dị năng cần phải được kiểm tra.

Từ Kinh gật đầu không nói gì, đưa tờ giấy trong tay cho mọi người. Trương Niệm dẫn bọn họ qua chiếc bàn nhỏ bên cạnh ngồi. Mọi người bắt đầu điền bản đăng ký. Lý Tiểu Tửu thấy bọn họ chia bản đăng ký nhưng không có phần của mình và A Man thì kéo góc áo của Trương Niệm, thấy anh quay đầu nhìn, cậu nói:
Chú, sao cháu và A Man đều không phải điền vậy?

Vậy đám người trước mắt anh ta là cái quỷ gì.


Thế nào, bọn họ có thể được phân mấy phòng vậy?
Cho dù Trương Niệm không thấy được thông tin trên bản đăng ký, nhưng thấy vẻ mặt chấn động của nhân viên đăng ký, anh đã mơ hồ suy đoán được kết quả. Cộng thêm một chiêu Từ Kinh vừa lộ ra cũng đủ cho anh kinh ngạc hồi lâu.

Anh nhìn Lý Tiểu Tửu đứng bên cạnh, không hiểu cậu may mắn thế nào mới gặp được một đám người như thế. Hơn nữa khi bọn họ tới đây còn có trực thăng đưa tới, chà chà. Lý Tiểu Tửu không biết suy nghĩ của anh, vẫn mỉm cười với anh trông rất đáng yêu.

Nếu như cậu biết Trương Niệm nghĩ như vậy, chắc hẳn sẽ nôn ra máu. Rõ ràng là bọn họ lừa cậu qua đó, làm sao biến thành cậu gặp may được. Trong chốc lát, chiếc thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật.

Nhân viên đăng ký này phục hồi lại tinh thần, lau mồ hôi lạnh nói:
Nếu như xét duyệt thành công, một căn hộ cũng không thành vấn đề.

Ồ?
Trương Niệm kinh ngạc nâng mí mắt nhìn, tiếp tục nói:
Vậy anh nhanh dẫn chúng tôi đi thôi!



Được được được! Để tôi thu dọn đã, xong sẽ lập tức dẫn các anh qua đó.
Anh ta cầm bản đăng ký và đi ra khỏi cửa, dẫn theo mấy người lớn tới chỗ kiểm tra. Đi tới nơi, cảnh tượng cơ bản là giống với chỗ kiểm tra năng lực của Kinh Đô, chỉ có điều nhỏ hơn, cũng không đông người kiểm tra dị năng giống như ở Kinh Đô. Trong sân kiểm tra chỉ có mấy người canh gác. Khi thấy nhân viên đăng ký này dẫn theo nhiều người tới như vậy, bọn họ vội vàng tới đón, hỏi:
Sao anh dẫn theo nhiều người tới vậy?
Nhân viên đăng ký lúng túng gãi đầu nói:
Tôi dẫn bọn họ qua kiểm tra dị năng.



Hả?
Người bảo vệ kinh ngạc nhìn một đám người phía sau nhân viên đăng ký, nói:
Bọn họ đều là người dị năng sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế.