• 443

Chương 59: A man



Bạn quên mặc cái này.
Thấy cô bé quay đầu, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn mình, mặt cậu chợt đỏ như quả cà chua vậy. Cô bé8 giống như một người không hiểu chuyện gì, cầm lên nhìn trái nhìn phải. Lý Tiểu Tửu biết cô bé không biết mặc, ra hiệu cho cô b3é:
Như này... Như thế này... thò chân vào trong, sau đó kéo lên là được.
Sau khi ra hiệu xong, cậu liền không được tự nhiên đ9ưa quần lót tới. Mặt cô bé vẫn không thay đổi, nhận lấy và học cậu, mặc vào rất chính xác, sau đó nhảy nhót vài cái, khóe miệng6 cong lên có vẻ kỳ lạ. Lý Tiểu Tửu nghĩ: Cô bé đang cười với mình!

Lý Long:
...
Khóe mắt muốn nứt ra!
Cậu nghiêm mặt, nhìn cô bé nói:
Bạn à, nếu như bạn thật sự muốn ra ngoài, vậy bạn đồng ý với tôi, phải nghe lời tối, không được gây sự, không được làm hại người khác.
Thấy mặt cô bé không thay đổi, cậu nhấn mạnh thêm một câu:
Bạn... hiểu không?
Dưới ánh mắt của cậu, cô bé A Man chậm rãi thả tay ra. Vào lúc Lý Tiểu Tửu thở phào nhẹ nhõm, cô bé thế mà lại khẽ gật đầu.
Điều này làm Lý Tiểu Tửu sợ hãi. Sau khi từng thấy vẻ hung hãn của cô bé, cậu âm thầm cho rằng cô bé không hiểu chuyện, im lặng cũng vì không biết nói chuyện! Cậu từng nghĩ, cô bé thật sự có thể nghe hiểu được lời mình nói.
Lý Long ngồi bệt xuống đất, nói rất chắc chắn:
Bọn họ vừa nhìn thấy chúng ta thì kêu khò khè - nhất định là đang nói, đứng lại. Sau đó chúng ta không dừng, bọn họ còn đuổi theo.

Lý Tiểu Tửu:
...
Che miệng, mình không nhịn được cười nữa. Lý Long nhướng mày lên:
Thật mà. Trước đây mẹ dẫn em ra ngoài chơi, nghe có vài người nói chuyện bó bộ, bộ bố. Em nghe không hiểu, nhưng những người khác có thể nghe hiểu được đấy.
Cậu bé nhìn về phía cô bé, tươi cười thân thiện nói:
Chào... chào bạn, bạn tên là gì vậy?
Lý Tiểu Tửu:
Bạn ấy không biết nói.
Lý Long bĩu môi, lắc đầu thở dài nói:
Sao lại không biết nói chứ?
Cậu bé nhìn về phía Lý Tiểu Tửu hỏi:
Vậy bạn ấy tên gì hả anh?

Cậu đang suy nghĩ, có phải mình quá ác khi bỏ cô bé lại đây một mình không?
Nhưng dù sao cậu cũng không thể cứ ở trong không gian không ra ngoài!
Hai người ở trong không gian thêm một lúc, trước khi đi hai người còn muốn nhặt những lỗi táo trên mặt đất lên. Lý Long nhìn và phỉ nhổ một câu:
Đúng là háu ăn.

Lý Tiểu Tửu bất lực cười:
Bạn ấy không ăn được những thứ khác, nếu có thể ăn được táo thì kệ bạn ấy đi.

Lý Tiểu Tửu giang tay ra:
Anh đã nói với em rồi, bạn ấy là zombie...
Trán Lý Long đầy vạch đen:
Lẽ nào em phải gọi bạn ấy là zombie à?
Cậu bé nhíu mày:
Thật khó nghe. Nếu như sau đó em gọi bạn ấy như vậy ở bên ngoài, tất cả zombie đều quay đầu lại thì làm thế nào?
Lý Tiểu Tửu:
...
Cậu gãi đầu suy nghĩ một lát:
Bằng không đặt cho bạn ấy một cái tên, sau này gọi cũng tiện hơn.
Lý Long vỗ đầu một cái, ánh mắt lập tức sáng lên:
Được, cái này được đấy.
Lý Tiểu Tửu nhìn cô bé, thấy trên đầu cô cắm cái lá cây, có lòng tốt thò tay muốn phủi cho cô bé. Kết quả người ta không cảm kích, thấy cậu thò tay qua đã đánh một cái.
Bốp.

Một tiếng động vang lên, Lý Tiểu Tửu không đề phòng, rõ ràng không ngờ cô bé có tính đề phòng cao như vậy, nhanh tới mức cậu thậm chí không có thời gian rụt tay lại.
Cậu còn lo lắng nhất là zombie vốn ăn thịt người, lúc đầu biết cô bé là zombie cậu không phải không sợ, nhưng cô bé không muốn ăn cậu, cậu đã nghĩ có thể cô bé chỉ có tư tưởng được zombie tốt, nhưng bên ngoài khắp nơi đều là con người, không thể bảo đảm cô bé không nhịn được sẽ cắn ai đó bị thương, vậy không phải sẽ rắc rối lớn à?
Cậu lo lắng những điều này, đáng tiếc cô bé không hiểu, cô bé chỉ muốn rời khỏi đây, mà người trước mắt này chính là người duy nhất có thể dẫn cô bé ra khỏi đây. Thấy cô bé vẫn không thả tay, Lý Tiểu Tửu không biết làm sao. Cậu tiến lên khẽ xoa cái đầu nhỏ lạnh lẽo của cô bé. Muốn cậu nhẫn tâm rời đi, cậu không làm được.
Cậu thả lõi táo vào trong túi và chuẩn bị ra ngoài, chợt góc áo bị người kéo mạnh. Cậu quay đầu lại, thấy cô bé lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, trong lòng không hiểu, hỏi:
Bạn muốn làm gì?

Cô bé kéo góc áo của cậu, mím môi không nói một lời nào. Lý Tiểu Tửu nhìn cô bé hồi lâu, vẫn không hiểu cô bé có ý gì. Lẽ nào thấy mình đi nên luyến tiếc à? Lý Tiểu Tửu liếc nhìn xung quanh không người, cô bé ở đây một mình chắc rất cô đơn!
Ba người ngồi trên mặt đất, nhìn nhau không nói lời nào. Lý Long thán phục nhìn mái tóc cô bé phủ trên mặt đất. Đây đâu phải là zombie chứ? Rõ ràng chính là tiểu tiên nữ mà. Cậu bé dùng ngón tay chọc chọc vào Lý Tiểu Tửu:
Anh, bạn ấy không biết nói sao?
Lý Tiểu Tửu lắc đầu:
Em từng thấy zombie biết nói chưa?

Lý Long cười hì hì. Cậu bé đã thấy rồi. Cậu bé đứng lên, học dáng vẻ zombie gào hét, nhìn trời
khò khè
hai tiếng. Lý Tiểu Tửu thấy buồn cười:
Người ta rõ ràng là gào, em làm sao biết bọn họ đang nói chuyện chứ?

Từ vết cào trên người Đại Bạch lần trước, cậu cũng biết cô bé có sức lực lớn. Trên bàn tay nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rực. Cô bé cũng không dùng sức nhiều, cho nên tay chỉ, cũng không sưng lên.
Lý Long kịp phản ứng, vội vàng đứng lên:
Bạn làm gì vậy?
Lý Tiểu Tửu kéo cậu bé trở lại, lắc đầu nói:
Anh không sao.
Lý Long tức giận nói:
Nhưng bạn ấy đánh anh.
Lý Tiểu Tửu lắc lắc tay, trừng mắt với cô bé, đúng là một cô bé thô bạo, cậu tiếp tục trấn an Lý Long:
Bạn ấy đùa với anh thôi, dù sao cũng không đau.
Lý Long do dự nói:
Thật sao?
Lý Tiểu Tửu cười:
Anh lừa em làm gì? Thật sự không đau chút nào.
Nghe cậu nói như vậy, Lý Long mới bất đắc dĩ ngồi về chỗ, trừng mắt với cô bé không nói lời nào. Lý Tiểu Tửu cũng ngồi xuống, nhìn về phía cô bé, trề môi nói:
Hung dữ như vậy, gọi bạn là A Man đi.
Lý Long khẽ gật đầu đồng ý:
Em cũng thấy vậy.

Lý Long kéo tay cậu:
Anh, có phải cô bé muốn ra ngoài cùng chúng ta hay không?
Lý Tiểu Tửu sửng sốt. Ra ngoài à? Cậu nhìn cô bé, hình như cô bé thật sự có ý này.
Nhưng cô bé là zombie chứ không phải con người. Hơn nữa cậu ở cùng với người khác, đưa cô bé ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó cậu phải giải thích thế nào? Lý Tiểu Tửu không có cách nào, nhìn cô bé hơi hổ thẹn nói:
Thật xin lỗi, bây giờ bạn vẫn chưa thể ra ngoài được.
Thấy vẻ mặt cô bé hình như xấu đi, cậu vội vàng giải thích:
Không phải tôi không muốn để cho bạn ra ngoài, chẳng qua bên ngoài không thích hợp cho bạn sống.

Sau khi5 ở chung một lúc, Lý Long cũng dần dần bớt đề phòng, thấy có bé này có vẻ cùng tuổi với mình, cậu bé vẫn rất vui mừng. Thế là khi cô bé nhìn về phía cậu bé, cậu bé đã quẳng luôn chuyện cô bé là zombie đi.
Mẹ ơi, thấy cô bé xinh đẹp như thể còn không nhanh kết bạn à?
Điều này... quá kỳ diệu! Lý Long rõ ràng cũng không ngờ zombie nhỏ này thật sự muốn ra ngoài cùng bọn họ, cậu bé sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, kéo áo của Lý Tiểu Tửu, hỏi:
Anh, anh thật sự muốn dẫn bạn ấy ra ngoài sao? Chúng ta phải giải thích với đám người chú Từ thế nào?

Cậu bé lo lắng liếc nhìn cô bé:
Nếu như... bạn ấy cắn người thì làm thế nào?

Sao Lý Tiểu Tửu không nghĩ tới chuyện cậu bé lo lắng chứ? Thật ra trong lòng cậu vẫn tin tưởng cô bé, nhưng nếu nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, cậu phải làm sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế.