Chương 139: Quốc khố bị trộm!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 6040 chữ
- 2021-12-31 05:25:25
Vì hàng năm Quân Lâm Uyên đều ở trong rừng mai một thời gian ngắn để nghiên cứu y học, người bên ngoài không được vào, xung quanh đều có sắp xếp hạ nhân đến bẩm báo chuyện lớn nhỏ trong cung khi Quân Lâm Uyên không biết. Người áo đen kia chính là người phụ trách hôm nay.
Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, xảy ra chuyện ư?
Hoàng thượng, vừa rồi người canh giữ quốc khố truyền tin đến, nói quốc khố bị mất trộm, mọi thứ bên trong đều mất sạch không còn gì!
Người áo đen cúi đầu nói.
Cái gì?!
Tô Cẩm Bình kinh ngạc, quốc khố bị trộm?! Như vậy thì mất biết bao nhiêu tiền chứ?
Sắc mặt Quân Lâm Uyên cũng sa sầm xuống:
Xảy ra từ bao giờ?
Người canh quốc khố nói chuyện xảy ra từ sáng sớm hôm nay, họ đều đang canh gác, đột nhiên bị một mùi thơm lạ làm mê đi. Mùi hương kia mạnh hơn hẳn bình thường khiến họ không chống cự được. Sau đó, có người lẻn vào, thậm chí còn không động chạm đến cơ quan bên trong đã có thể thuận lợi lấy hết mọi thứ đi. Hiện giờ Thừa tướng đại nhân và các vị đại nhân đều đang chờ ngài trước cửa Ngự thư phòng.
Quốc khố bị mất trộm, mà ly kỳ hơn nữa là mất sạch không còn lại chút gì, ai có thể có năng lực lớn đến mức vận chuyển hết mọi thứ bên trong đi? Lại còn không kinh động đến bất cứ ai?
Đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên lóe lên tia sáng kỳ dị sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Tô Cẩm Bình cũng vội đuổi theo.
Đến cửa Ngự thư phòng, các vị đại thần đều đã chờ sẵn, sắc mặt mỗi người đều không đẹp lắm. Từ trước tới giờ, chìa khóa quốc khố đều nằm trong tay quân vương, bây giờ quốc khố bị mất trộm, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ là có người trộm được chìa khóa để vào, chắc chắn Quân Lâm Uyên khó mà tránh được trách nhiệm, nhưng dù vậy, cũng không ai dám chất vấn đế vương!
Sắc mặt Quân Lâm Uyên vốn không được tốt, nhìn thấy họ xong, sắc mặt lại càng xấu hơn, hắn nheo mắt, lạnh lùng hỏi:
Sao? Các vị đại nhân rảnh rỗi lắm à?
Quốc khố này là tài sản của quốc gia, cũng là tài sản của quân vương, họ chạy hết tới đây làm cái gì?
Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện quốc khố bị mất trộm không phải là chuyện nhỏ, chúng thần vô cùng lo lắng nên mới tiến cung cầu kiến, xin Hoàng thượng thứ cho chúng thần lỗ mãng!
Lão thừa tướng lên tiếng.
Thừa tướng đứng về phía Quân Lâm Uyên nên lời nói cũng có sức thuyết phục nhất định, ông ta vừa dứt lời, Quân Lâm Uyên cũng không hỏi thêm nữa.
Quân Lâm Uyên lại nhìn qua bọn họ mấy lần rồi mới bước vào trong Ngự thư phòng, những người còn lại lập tức theo sau. Tô Cẩm Bình biết thân phận của mình không được phép vào cùng nên đành nhíu mày đứng ngoài cửa.
Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng, nàng chỉ đứng ngoài cửa cũng thấy được từng đám đại thần ra ra vào vào, còn cả Ngự lâm quân, và thống lĩnh Cấm vệ quân đi ra đi vào nữa. Xem ra, những người trước là đến để bàn bạc đối sách, những người sau là để huy động đi điều tra xem thủ phạm là ai. Nhìn sắc mặt khó coi của mọi người cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh hiện giờ của Quân Lâm Uyên, dù sao, chìa khóa quốc khố nằm trong tay Hoàng đế, nếu muốn hỏi tội thì người chịu tội đầu tiên chính là Hoàng đế. Hơn nữa, mất quốc khố rồi, hắn lấy gì ra mà thống trị, gìn giữ quốc gia?
Đã là bằng hữu, đương nhiên Tô Cẩm Bình cũng không muốn hắn phải nghĩ ngợi, nhưng trong chuyện này dường như nàng bất lực rồi. Không, có cách, chắc chắn phải có! Còn đang mải suy nghĩ thì Quân Tử Mạch nghe tin cũng chạy tới. Nhìn thấy Tô Cẩm Bình, nàng lập tức hỏi:
Hoàng tẩu, tẩu có biết xảy ra chuyện gì không?
Lúc này nghe nàng gọi ‘Hoàng tẩu’, Tô Cẩm Bình cũng chán chẳng muốn phản bác nữa, chỉ trả lời câu hỏi của nàng:
Quốc khố bị trộm, hiện giờ các đại nhân và Hoàng huynh muội đang cùng bàn bạc đối sách!
Dù Tô Cẩm Bình thông minh tuyệt đỉnh thì quả thật cũng không biết trong chuyện này còn có thể bàn bạc được ra đối sách gì. Nhưng mà…
Hôm nay Quân Tử Mạch cũng chỉ nghe nói đã xảy ra chuyện lớn, đi qua đi lại loáng thoáng nghe vài câu nhưng không ngờ lại là chuyện nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà, với năng lực của Hoàng huynh, làm sao quốc khố bị trộm được, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới bóng đen mà nàng nhìn thấy đêm qua, ánh mắt thoáng xuất hiện vẻ kỳ quái.
Người trộm quốc khố ắt phải có năng lực xuất chúng, còn có thâm thù đại hận với Hoàng huynh muội!
Chuyện này rõ ràng muốn đẩy Quân Lâm Uyên vào thế nước sôi lửa bỏng, chưa nói đến tầm quan trọng của bạc trong quốc khố, chỉ bàn đến vấn đề ngay cả chiếc chìa khóa mà Hoàng đế cũng không giữ được cẩn thận thì cũng đủ để người ta xì xào rồi! Nhưng ai lại có thù hận thâm sâu với Quân Lâm Uyên còn có bản lĩnh lớn như vậy?
Quân Tử Mạch nhíu đôi mày liễu, nói:
Đêm qua muội thấy có bóng đen đi về phía tẩm cung của Hoàng huynh, không biết có giao thủ với nhau không, chẳng lẽ chính là người đêm qua?
Chờ lát nữa Hoàng huynh muội ra là biết.
Thật ra tâm trạng của Tô Cẩm Bình là xấu nhất, vì Quân Lâm Uyên đã đồng ý sẽ tặng quốc khố cho nàng, tuy rằng không thể tin hoàn toàn được nhưng ít ra lúc đi vẫn có thể nhét túi được ít bạc, ai ngờ cái tên này đến quốc khố cũng không quản cẩn thận, chớp mắt một cái đã thành người nghèo rồi, âm mưu lừa gạt hắn để phát tài cũng tan biến, như này còn biết làm sao đây?
Quá trưa, những người trong phòng vẫn chưa bàn bạc đối sách xong. Tô Cẩm Bình và Quân Tử Mạch đã sớm đói bụng đến mức bụng dính vào lưng, chợt nhớ ra sức khỏe của Quân Lâm Uyên không tốt, e rằng không thể chịu đói được, liền quay sang nói với Quân Tử Mạch:
Chúng ta đi ngự thiện phòng lấy chút gì đó cho Hoàng huynh muội ăn đi. Quốc sự quan trọng nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng!
Khó khăn lắm mới có một người bằng hữu, lỡ bị đói rồi nguy hiểm đến tính mạng thì nàng còn lo thêm!
Quân Tử Mạch khẽ lắc đầu:
Hoàng huynh không ăn đâu!
Ta muốn hắn ăn thì hắn phải ăn. Nếu đã đồng ý để ta chữa bệnh giúp hắn, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của hắn. Dám không ăn, ta cho hắn biết mặt!
Tô Cẩm Bình nghiêm mặt hùng hổ đi về phía Ngự thiện phòng.
Quân Tử Mạch kinh ngạc há hốc miệng, không phải chứ, gì mà hùng dũng vậy?
Hoàng tẩu, tẩu quan tâm đến Hoàng huynh ta như vậy, chắc chắn là tẩu thích huynh ấy rồi!
Tô Cẩm Bình ở phía trước chợt dừng bước, quay lại nhìn nàng, hơi đau đầu nói:
Tử Mạch, muội nghe này. Trên thế gian này trừ tình yêu ra còn có rất nhiều thứ đáng quý khác. Sự ràng buộc giữa người với người không nhất thiết phải dựa vào hai chữ ‘tình yêu’ để gắn kết. Nếu hiện giờ người không chịu ăn cơm là muội, ta cũng sẽ làm giống như vậy, vì ta coi hắn là tri kỷ, coi muội là muội muội.
Quân Tử Mạch gật đầu nửa hiểu nửa không:
Hoàng tẩu, muội hiểu rồi.
Bốp!
Nàng cốc một cái vào trán nàng ấy:
Đừng có gọi ta là Hoàng tẩu nữa.
Hoàng tẩu, tẩu không cho ta gọi, là vì chột dạ đúng không?
…
Nói chuyện với con nhóc quỷ này mệt chết đi được! Tô Cẩm Bình không thèm để ý đến nàng nữa, đi thẳng về phía Ngự thiện phòng.
Quân Tử Mạch lại lén cười trộm sau lưng nàng ấy. Thật ra, nàng biết Tô Cẩm Bình không thích Hoàng huynh nhưng cứ cố tình nói như vậy, chỉ mong có một ngày có thể khiến Tô Cẩm Bình quên phản bác, thật sự cho rằng nàng ấy và Hoàng huynh là một đôi, như vậy mục đích của nàng cũng thành công.
Bê đồ ăn tới cửa, nàng giao lại khay đồ ăn cho hạ nhân ngoài cửa nhưng hạ nhân kia do do dự dự không dám vào, thậm chí còn không dám vào thông báo nữa. Tô Cẩm Bình nhìn y đầy khinh bỉ rồi đẩy thẳng cánh cửa ra. Đám hạ nhân biết thân phận của nàng đặc thù cũng không dám ngăn lại.
Cửa phòng vừa mở, Tô Cẩm Bình đã nghe một giọng nói già nua truyền đến, ngữ khí đầy vẻ khiêu khích:
Cựu thần cả gan xin hỏi Hoàng thượng, rõ ràng chìa khóa quốc khố nằm trong tay ngài, vì sao lại rơi vào tay kẻ trộm?
Lẽ nào Bùi đại nhân nghi ngờ trẫm tự trộm quốc khố?
Đôi mắt xếch lóe lên tia sáng lạnh thấu xương giống như những lưỡi dao độc đầy sát khí.
Đại thần kia vẫn cúi đầu nên không nhận ra sát khí và vẻ giận dữ trên mặt hắn, tiếp tục nói:
Đương nhiên cựu thần không có ý đó, nhưng từ xưa đến nay chưa bao giờ có quân vương nào làm mất chìa khóa quốc khố, bệ hạ…
Vừa nói tới đây, lão lại bị một giọng nữ trong trẻo ngắt lời:
Vị đại nhân này đúng là to gan đến mức khiến người ta phải cắn lưỡi!
Nói xong, Tô Cẩm Bình chậm rãi bước vào.
Mọi người đều quay đầu nhìn nàng, Ngự thư phòng là nơi các đại thần nghị sự, sao có thể để phụ nữ bước vào được? Khi Quân Lâm Uyên nhìn thấy chiếc khay trên tay nàng, ánh mắt thoáng hiện lên nụ cười.
Tô Cẩm Bình bước tới, đặt khay lên ngự án của hắn, sau đó quay đầu nhìn đại thần vừa gây sự kia:
Quốc khố, là tài sản của quốc gia. Hoàng thượng là vua một nước, tài sản đó cũng chính là của Hoàng thượng. Nhà Hoàng thượng bị mất trộm, các vị thân là đại thần, chẳng những không an ủi hắn, ngược lại còn tới đây chất vấn là ý gì?
Thật ra tiền tài này cũng không phải của một mình Quân Lâm Uyên, mà là của dân chúng Bắc Minh! Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng biết chuyện này thật sự là vấn đề của chính Quân Lâm Uyên, nhưng hắn là bằng hữu của nàng, mà trước giờ nàng vốn rất bênh vực người thân. Bằng hữu gặp chuyện, trong nhà có thể chỉ trích hắn, nhưng ngoài mặt nhất định phải bảo vệ.
Bộ dạng chính nghĩa của nàng khiến các đại thần chỉ muốn cào tường gào thét. Thật ra nếu quân vương hiền minh, thì họ còn có thể phản bác lời nói của nàng được, vì tài sản quốc khố không phải của riêng quân vương. Nhưng nếu quân vương không hiền minh, họ mà nói ra chẳng khác nào muốn chết! Mà Hoàng đế bệ hạ của họ, buồn vui thất thường, chẳng biết được là hiền minh hay không hiền minh, cho nên, hiện giờ cũng không ai dám phản bác mấy lời này cả.
Có một vị đại thần đột ngột bước ra nói với Tô Cẩm Bình:
Ngươi là phụ nữ, dám chen lời vào chuyện quốc sự là thế nào? Hoàng thượng…
Đạo lý đến phụ nữ còn hiểu mà đại nhân lại không hiểu, thật đúng là nực cười! Các vị đại nhân luôn miệng nói mình tới đây là vì an nguy của quốc gia, nhưng nếu quốc khố đã bị trộm rồi, Hoàng thượng cũng đã phái người điều tra, dù thế nào đây cũng là việc đã rồi, không thể cứu vãn lại được. Các đại nhân không nghĩ xem làm thế nào để giúp Hoàng thượng gỡ rối, bù lại quốc khố, mà lại đi mù quáng tới đây trách móc Hoàng thượng, thế này là lý gì?! Hay là các vị đại nhân cho rằng, Hoàng thượng tình nguyện để quốc khố của mình bị người ta trộm mất?
Tô Cẩm Bình nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
Các đại thần này tuy không phải người trong cung, nhưng cũng có nghe nói gần đây Hoàng thượng có ưu ái một cô gái mới nhập cung một cách lạ thường, nói vậy chắc hẳn là cô gái này. Những điều nàng vừa nói khiến người ta á khẩu không thể đáp lời, miệng há ra ngậm lại vài lần cũng không thể phản bác được. Đúng thế, chẳng lẽ Hoàng thượng lại tình nguyện để quốc khố bị trộm sao?
Điều này cũng không sao, nhưng giờ đã qua giờ cơm trưa, các vị đại nhân tới tới lui lui đã vài lượt, người ta vừa rời đi, các người lại đến tiếp. Nếu ta đoán không nhầm thì không ít người trong các vị đại nhân cũng đã ăn uống no say rồi, có lẽ cơm no rượu say xong mới đến chất vấn Hoàng thượng phải không? Chẳng lẽ các vị đại nhân không biết sức khỏe của Hoàng thượng không tốt? Cứ luôn miệng kêu mình trung thành với Bắc Minh, tận trung với Thánh thượng, nhưng không ai ý thức được là Hoàng thượng cần phải dùng bữa sao?
Tô Cẩm Bình càng nói càng tức, nếu tiểu Hồng Hồng nhà nàng mà gặp chuyện thế này, chưa biết chừng nàng còn giận đến mức hành hung người ta nữa!
Họ làm Hoàng đế có dễ dàng gì đâu?!
Không ít đại thần đỏ bừng mặt. Mặc dù mấy người Thừa tướng vẫn luôn ở đây, nhưng đúng là không ít người ăn uống no nê rồi mới tới. Bọn họ tới muộn phần lớn là vì thu được tin chậm chứ không phải vì cố tình ăn no nê rồi mới tới gây sự, nhưng bị cô gái này nói vậy khiến bản chất lại khác hẳn.
Thừa tướng cũng không khỏi nhìn Tô Cẩm Bình nhiều thêm một chút. Mấy năm gần đây, ông vẫn luôn chú ý đến chuyện của bệ hạ. Nếu không phải vì mười năm trước bệ hạ cầu xin cho thì tiên hoàng sẽ không tha cho tính mạng cả họ nhà ông, ông cũng sẽ càng không có địa vị hiện giờ, thế nên dù nói thế nào thì ông cũng vẫn tận trung với bệ hạ, chỉ trung thành với bệ hạ! Hôm nay đến đây chẳng qua cũng vì muốn bàn bạc đối sách, nhưng không ngờ các vị đại thần càng nói càng lạc đề, biến thành chất vấn Hoàng thượng. Dường như hôm nay bệ hạ cũng bị việc này làm rối lòng nên cả nửa ngày cũng không phạt họ tội bất kính.
Trong mắt ông, những chuyện mà bệ hạ gặp mấy năm qua cũng với việc bệ hạ đi lên từng bước một thật sự không dễ dàng gì, có người quan tâm bệ hạ như vậy thì việc ngài ấy đối xử với nàng khác biệt cũng không có gì lạ cả.
Thấy nàng lý luận bảo vệ mình, trên mặt Quân Lâm Uyên cũng thoáng hiện lên chút ấm áp, hắn khẽ mỉm cười rồi cũng không thèm để ý mọi người vẫn đang đứng ở đây, tự cầm đũa lên dùng bữa!
Nhìn thấy Quân Lâm Uyên bắt đầu ăn cơm, lúc này các vị đại thần mới biết mình đã bất tri bất giác chọc giận đế vương, nếu không ngài ấy cũng sẽ không lẳng lặng dùng bữa không nói tiếng nào như thế. Hiện giờ ngài ấy cũng đã thể hiện rõ sự bất mãn đối với họ, nói cách khác, nếu cô gái này không bước vào nói mấy câu vừa rồi, có lẽ họ còn không biết Hoàng thượng đã cực kỳ giận dữ, tiếp tục chọn giận nữa chỉ e hôm nay cả đám bọn họ đều bị lôi ra ngoài chém mất. Tuy quốc khố đã bị trộm sạch, nhưng hôm nay cũng sẽ có tiền thuế nộp vào, hơn nữa, Hoàng thượng là người nắm giữ quyền hành, muốn lấy mạng họ còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
Vì vậy, chúng đại thần lập tức biết điều nói:
Hoàng thượng từ từ dùng bữa, chúng thần cáo lui!
Chờ chút!
Tô Cẩm Bình cười tươi như hoa ngăn họ lại.
Các vị đại thần thầm giận dữ, chúng ta ở lại thì ngươi bất mãn, chúng ta đi ngươi cũng không cho, rốt cuộc ngươi có chịu thôi đi không?! Nhưng Hoàng thượng còn không lên tiếng, họ cũng khó mà nói được gì! Một đại thần cố nén giận hỏi:
Không biết cô nương còn gì cần chỉ giáo?
Không phải các vị đại nhân đều lo lắng cho quốc sự sao? Quốc khố mất trộm là chuyện rất nghiêm trọng, các vị đại nhân còn chưa bàn bạc ra đối sách thì sao có thể đi được? Mà thực ra, tiểu nữ cũng có một kế này!
Tuy giọng điệu của Tô Cẩm Bình vẫn ôn hòa nhưng ngữ khí lại rất khiêu khích, đầy vẻ gây gổ, cố gắng tạo ra hình tượng bất chấp không thèm nói lý lẽ.
Ngữ khí này đương nhiên sẽ không khiến người ta thoải mái, một vị đại thần bị nàng kích động khẽ cười lạnh:
Vậy không biết cô nương có kế gì, cứ nói ra để mấy người chúng ta mở mang đầu óc.
Ta chờ chính câu này của ngươi đấy!!!
Tô Cẩm Bình cũng cười lạnh nói:
Tiểu nữ không hiểu chính sự, chỉ nói nhăng nói cuội mà thôi, nếu có chỗ nào không ổn, xin chư vị đại thần thứ lỗi. Ta thấy, các vị đều lo lắng cho quốc sự như vậy, hiện giờ quốc khố trống rỗng, sao không xuất một phần của cải của các vị ra để giúp Hoàng thượng? Theo tiểu nữ được biết, bổng lộc của triều thần không thấp, nếu thật sự là những người yêu nước, chắn hẳn sẽ không từ chối đề nghị này của ta. Đương nhiên, cũng có những nhân tài thanh liêm cứ có bạc là đi giúp dân chúng, nên trong tay họ chẳng có tiền tài gì. Nhưng cũng có một số người không có tiền, không phải vì không yêu nước, mà vì tùy tiện tiêu xài quá nhiều, đã có thói quen tiêu tiền, thì rất có thể lại là tham quan ô lại! Vì thế, tiểu nữ cho rằng, quốc khố mất trộm chưa chắc đã là không tốt. Việc này có thể giúp Hoàng thượng nhận ra được có bao nhiêu đại thần trung thành với hắn, cũng có thể điều tra những vị đại thần nói không có bạc để giúp Hoàng thượng đó, xem họ là những cao nhân ẩn sĩ, hay là tham quan ô lại!
Đây là biện pháp nhanh nhất và tiện nhất để giúp Quân Lâm Uyên gom được tiền ngay. Với tính cách cao ngạo của Quân Lâm Uyên, chắc chắn sẽ không tự mở miệng yêu cầu các đại thần gom góp tiền bạc. Hơn nữa, dù muốn hay không thì các đại thần đều có chút oán hận với hắn, chưa biết chừng còn vì bị chạm đến lợi ích cá nhân mà muốn tạo phản. Nhưng nếu để Tô Cẩm Bình nói ra thì hoàn toàn khác. Nàng không làm quan trong triều, có đắc tội mấy người này cũng có Quân Lâm Uyên che chở, bọn họ không dễ gì mà làm gì mình. Hơn nữa, nếu có chỗ nào không ổn cũng có thể nói là vì nàng là con gái không hiểu chuyện triều chính, bất luận ra sao cũng sẽ không tạo thành sóng to gió lớn.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Thừa tướng sáng lên! Thật ra ông cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng nếu ông nói ra, các đại thần sẽ đều oán hận ông, ông sẽ trở thành mục tiêu công kích, dù ông có danh vọng cao đến đâu thì cũng khó mà đứng vững trên triều được. Vì thế ông không tiện lên tiếng, nhưng hiện giờ cô gái này nói ra thì tất cả đều khác hẳn.
Ánh mắt của một số đại thần cũng sáng lên, cảm thấy cách này không tệ, nhưng sắc mặt của đại đa số các đại thần đều rất xấu, dù sao chuyện yêu nước và chuyện này cũng là hai chuyện khác hẳn nhau, cân nhắc giữa lợi ích cá nhân và lợi ích quốc gia cũng là chuyện khác hẳn, thế nên họ đều có thái độ do dự.
Thừa tướng lên tiếng trước:
Tuy cách này chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng có chút tác dụng! Cựu thần thấy khá tốt, cựu thần tình nguyện góp sáu mươi vạn lượng vào quốc khố!
Nhà đại thần đương nhiên cũng có chút của cải, nhưng sáu mươi vạn lượng chắc chắn không phải là con số nhỏ, ngay cả đối với Thừa tướng cũng vậy, e rằng sau khi xuất ra số bạc này, cuộc sống của ông sau này cũng không còn dư dả nữa!
Quân Lâm Uyên nhíu mày, chuyện này không phải không có cách giải quyết, Bắc Minh vốn là đất nước rộng lớn và giàu có nhất trong bốn nước, bạc của quốc khố và tiền thuế thu được hàng năm đều gấp mấy lần ba nước còn lại. Tiền thuế năm nay thu được cũng sẽ nộp lên trong hôm nay, dùng bạc đó để duy trì triều chính hoàn toàn không có vấn đề gì. Vừa rồi hắn không lên tiếng chẳng qua là vì thấy vui khi nàng ra mặt giúp mình thôi. Nhưng nếu Thừa tướng đã xuất ra nhiều tiền như vậy… Tuy bổng lộc của Thừa tướng cao thì chắc chắn cũng không đến được mức đó, điều này tương đương với việc ông ta thừa nhận mình đã nhận không ít lễ vật, thậm chí còn có thể bị nghi ngờ vì nhận hối lộ, nhưng làm được tới nước này, cũng là người thực sự đứng về phía hắn!
Đã vậy, hắn đương nhiên không thể thu của Thừa tướng nhiều bạc như vậy được:
Trẫm ghi nhận tấm lòng của Thừa tướng. Chuyện quốc khố…
Hắn còn chưa nói xong, vị Thừa tướng đại nhân kia đã lần đầu tiên trong cuộc đời dám cả gan ngắt lời quân vương:
Hoàng thượng, hưởng lộc của đế vương phải giúp đế vương hóa giải âu lo. Tất cả của thần đều là do bệ hạ cho, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, thần sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Ông vừa dứt lời, những đại thần khác dù thật hay giả cũng đều hưởng ứng vài câu, đồng thời vừa rơi lệ trong lòng vừa lấy ra hơn nửa tài sản đề đóng góp. Nếu Hoàng thượng mà lên tiếng yêu cầu bọn họ, họ còn có thể không đồng ý, nói là quân vương không hiền minh, thậm chí còn có thể mưu phản vì lợi ích bị xâm phạm. Nhưng hiện giờ bị một cô gái nhỏ không hiểu chính sự nói ra, hơn nữa Thừa tướng đã nói vậy rồi, nếu họ còn không xuất tiền nữa thì không phải quân vương không hiền minh mà là bọn họ bất trung.
Quân Lâm Uyên nhìn mọi người như cười như không, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Mấy đại thần của hắn ai ai cũng vô cùng gian xảo, thế mà hôm nay bị Tô Cẩm Bình nói vài câu đã chịu thiệt thòi nặng nề thế này, lát nữa về nhà có khi tức hộc máu ấy nhỉ?! Họ đã nói vậy, đương nhiên hắn sẽ không từ chối nữa:
Nếu chư vị ái khanh đã tận trung như vậy, thì trẫm sẽ ghi nhận tấm lòng của mọi người! Có mấy vị ái khanh chưa dùng cơm trưa, trẫm cũng không giữ lại nữa!
Chúng thần cáo lui!
Còn cơm nước gì? Họ tức đến phát no rồi, còn tâm trạng gì mà dùng cơm trưa?!
Nói lời cáo từ xong, trên mặt họ đều cười rất tươi nhưng trong lòng lại khóc như trời sập rồi lui xuống, chỉ duy nhất Thừa tướng còn ở lại lâu thêm một chút. Nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Bình tuy ương ngạnh nhưng hai mắt lại sáng rực, hiển nhiên chuyện này đều do nàng cố tình sắp đặt. Cái gì mà không hiểu quốc sự, cái gì mà nói sai thì xin thứ lỗi? Thật ra chỉ là cố tình tạo ra hình tượng mình không hiểu biết gì cả để đạt đến mục đích cuối cùng thôi. Một cô gái như vậy, thực sự rất hiếm có! Tài hoa đầy mình, dung mạo xuất chúng, nếu có thêm xuất thân cao quý nữa thì dù làm mẫu nghi thiên hạ cũng không đủ!
Nghĩ vậy, ông khẽ mỉm cười với Tô Cẩm Bình rồi lui xuống.
Chờ lão Thừa tướng đi rồi, Tô Cẩm Bình mới nói với Quân Lâm Uyên:
Xem ra Thừa tướng này của huynh quả thực là đại trung thần hiếm có!
Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng.
Quốc khố bị trộm sạch sẽ thực sự là chuyện rất lớn, hoàn toàn có khả năng các hạ thần sẽ phản lại quân vương. Nhưng Thừa tướng lại kiên định đứng về phía hắn, người như vậy đúng là đáng tin cậy.
Có manh mối gì không?
Nàng vừa hỏi vậy, Quân Lâm Uyên khẽ nhướng mày, có lẽ hắn cũng rất phiền lòng. Tô Cẩm Bình không tiện hỏi thêm nữa:
Được rồi, ăn cơm đi! Đừng để ta còn chưa kịp học y thuật thì sư phụ đã chết đói trước.
Nàng ăn chưa?
Hiện giờ tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều, hôm nay nàng không chỉ mang cơm cho hắn, còn bảo vệ hắn như vậy, dù thế nào cũng đáng để hắn vui vẻ!
Chưa!
Tô Cẩm Bình thấy hắn ăn ngon lành nhưng trong mắt vẫn có chút phiền muộn, thầm hít sâu một hơi, sau đó lườm hắn một cái,
Được rồi được rồi, vì hôm nay tâm trạng của huynh không tốt, ta sẽ nể mặt đưa huynh đi ăn đồ ngon!
Nói xong nàng kéo hắn ra ngoài.
Tuy Quân Lâm Uyên biết là vì nàng thấy mình bị trộm quốc khố tâm trạng không tốt nên mới có hành động này, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ, quốc khố bị trộm thì ra cũng là chuyện tốt.
Mùi thịt nướng thơm phưng phức lan tỏa khắp rừng mai, đây là tuyệt kỹ sở trường của Tô Cẩm Bình! Khụ khụ… là tuyệt kỹ duy nhất nên mới gọi là tuyệt kỹ sở trường! Con thỏ nướng bóng bẩy mỡ màng, chất lỏng màu vàng sáng trong veo chảy từ thân con thỏ rơi xuống đống lửa phát ra những tiếng lách tách, hương vị cực kỳ thơm.
Quân Lâm Uyên, huynh hơi bị tốt phước đấy, đời này bà đây cũng chỉ mới nướng cho hai người ăn, một người là Bách Lý Kinh Hồng, một người là huynh! Nếu không phải vì thấy hôm nay tâm trạng của huynh không tốt, thì còn lâu bà đây mới làm!
Tô Cẩm Bình vừa nướng thỏ vừa nói. Bỗng nhiên, nàng lại chợt nhớ ra một chuyện, hình như nàng còn nướng cho cả Vàng ăn nữa. Bách Lý Kinh Hồng, Quân Lâm Uyên, Vàng, khụ khụ…
Quân Lâm Uyên nghe vậy khẽ cười vô cùng xinh đẹp khiến Tô Cẩm Bình nhìn hoa cả mắt, lập tức tán thưởng:
Quả nhiên không hổ danh mỹ nhân rắn rết, đẹp thật đấy. Nếu không có Bách Lý Kinh Hồng, chưa biết chừng ta sẽ theo đuổi huynh mất!
Nàng tùy tiện nói xong lại dùng gậy khơi lửa lên.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Quân Lâm Uyên chợt lóe lên, thất thần một chút lại làm cho một mẩu than bắn vào bộ y phục màu bạc của hắn, vệt thành một vệt đen.
Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái:
Ta chỉ tùy tiện nói chơi vậy thôi, huynh kích động thế làm gì?
Chỉ là… tùy tiện nói chơi thôi sao? Nàng đâu biết rằng, nàng tùy tiện nói chơi cũng có thể dễ dàng làm mặt hồ phẳng lặng trong tim hắn dậy sóng như cuồng phong bão táp chứ?! Trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác mất mát, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi:
Hơi bất cẩn thôi mà!
Nướng chín rồi, nàng đưa thỏ cho hắn:
Ăn đi, cơ hội hiếm có đấy, chắc đời này bà đây cũng không nướng cho huynh ăn lần thứ hai nữa đâu.
Hắn đưa con thỏ lên mũi ngửi, mùi cay nồng xộc vào mũi, chợt nhớ đến thứ bột gì đó lúc nãy nàng rắc lên trên, liền hỏi:
Cay à?
Sao thế? Có chuyện gì à?
Đồ nướng ăn cay mới ngon chứ?
Không!
Hắn khẽ cười, bắt đầu ăn một cách tao nhã.
Tô Cẩm Bình cũng cầm lấy một con thỏ khác ngồi bên cạnh vui vẻ ăn. Nói gì thì nói, đồ mình nướng ăn vẫn ngon nhất!
Quân Lâm Uyên, thật ra chuyện này ta vẫn phải nói, đây đúng là lỗi của huynh, chìa khóa nằm trong tay huynh mà lại để người ta trộm mất quốc khố, ít nhiều gì huynh cũng có trách nhiệm. Chúng ta là bằng hữu, trước mặt người khác đương nhiên ta phải bênh vực huynh, nhưng giờ chỉ có hai người ta vẫn phải nói, vấn đề này là do huynh, sau này nhất định phải cẩn thận một chút!
Ừm!
Quân Lâm Uyên gật đầu, mặt lại nở nụ cười.
Tô Cẩm Bình ăn mấy miếng xong chợt cảm thấy mất ngon, tiện tay cầm một que củi quay lưng về phía hắn, ai oán vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Thấy nàng đang yên đang lành lại quay lưng về phía mình, cầm que không biết làm gì, khóe môi Quân Lâm Uyên khẽ run lên, tình huống gì thế này?
Nàng sao thế?
Cô nàng nào đó nghe vậy liền quay đầu, mặt như sắp khóc:
Nếu sớm biết quốc khố của huynh bị trộm dễ như vậy thì ta đã làm trước rồi. Giờ thì hay rồi, người ngoài được lợi, làm ta đau lòng chết đi được!
Phụt!
Hắn không kìm được bật cười thành tiếng, thực sự có cảm giác muốn bổ đầu nàng ra xem trong đó chứa cái gì mà suy nghĩ cũng khác xa người bình thường như vậy! Hắn cười mấy tiếng xong lại chợt ho sù sụ, sắc mặt cực kỳ khó coi, không bao lâu sau lại bắt đầu ho ra máu.
Tô Cẩm Bình cuống cuồng, không hiểu vì sao hắn đang bình thường lại bắt đầu ho, cũng không bận tâm đến chuyện quốc khố bị trộm nữa, vội hỏi:
Sao thế?
Không sao!
Nói vậy nhưng hắn lại tiếp tục ho mạnh mấy tiếng.
Thôi thôi đừng ăn nữa, về nghỉ ngơi đi!
Nói xong Tô Cẩm Bình dìu hắn đứng dậy.
Hắn ho một lúc mới thuận khí được, cười nói với nàng:
Không sao!
Một vệt máu vẫn vương bên khóe môi tạo nên một vẻ đẹp đến thê lương.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày:
Quân Lâm Uyên, tin ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh!
Trẫm tin!
Nói xong, mắt hắn tràn ngập nụ cười nhìn nàng.
Thấy hắn đã ổn hơn một chút, Tô Cẩm Bình lại nói:
Ta còn nhớ lúc trước huynh đã hứa sẽ tặng quốc khố cho ta, giờ quốc khố bị trộm mất rồi, đến lúc ta đi, huynh cũng phải cho ta một ít bạc đấy!
Được!
Hắn thoải mái đáp ứng rồi lại cúi đầu ăn con thỏ kia. Y như những lời nàng đã nói hôm qua, bằng hữu là người sẽ đứng bên cạnh mình cho tới khoảnh khắc cuối cùng, dù biết rõ hắn sai nhưng vẫn ra sức bênh vực hắn trước mặt người khác. Hắn là bằng hữu của nàng, hắn thật sự rất may mắn!!!
Ăn xong, Tô Cẩm Bình cười hỏi:
Thế nào? Tay nghề của ta không tồi chứ?
Không tồi!
Hắn cười gật đầu.
Thôi, huynh về xử lý quốc sự đi! Ta tự vào Mai viên cũng được!
Nói xong, Tô Cẩm Bình đứng dậy phủi phủi bụi trên mông rồi đi vào trong Mai viên. Sớm học thành tài, sớm chữa khỏi bệnh cho hắn, cũng sớm quay về được Nam Nhạc!
Quân Lâm Uyên cười nhìn theo bóng nàng, cho đến khi nàng đi xa thật xa rồi, vẻ mặt mà hắn gắng gượng giữ bình thường mới tan biến, túm lấy ngực áo ho một lúc lâu, phun ra một búng máu xong mới thở lại bình thường được. Hắn uể oải nhìn lên không trung, đáy mắt như xuất hiện vẻ bi thương sắp được giải thoát, tính toán ngày… cũng không còn mấy nữa…
…
Bệ hạ, bên phía Lãnh Tử Hàn đã không còn đi tìm Hoàng hậu nữa rồi!
Trên lý thuyết, thì Lãnh Tử Hàn tìm hay không cũng chẳng có một xu quan hệ nào với họ. Nhưng đang bình thường lao đi tìm kiếm như sắp phát điên đột nhiên lại như hoàn toàn không để ý đến chuyện này như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc, thế nên thủ lĩnh mới để hắn ta tới bẩm báo.
Đôi mắt xám bạc khẽ mở ra, đôi mày đẹp nhíu lại. Lãnh Tử Hàn không tìm nàng nữa, là từ bỏ sao?! Không thể nào! Như vậy thì chỉ có một cách giải thích, chính là hắn ta đã tìm thấy rồi! Suy nghĩ này vừa xuất hiện chợt khiến tim hắn chua xót đến không chịu nổi, nếu đúng là Lãnh Tử Hàn tìm được nàng trước mình, liệu nàng có cảm thấy mình quan tâm đến nàng không nhiều như Lãnh Tử Hàn không?
Hắn nào biết rằng, nếu không có Hoàng Phủ Dật mật báo, thì Lãnh Tử Hàn cũng không thể nào biết được Tô Cẩm Bình đang ở Bắc Minh.
Bệ hạ?
Thấy hắn không nói gì, Diệt lại hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng im lặng một chút mới nói:
Tiếp tục tìm, nhưng phái người theo dõi chặt Lãnh Tử Hàn.
Nếu Lãnh Tử Hàn tìm được trước mình, thì thế nào cũng sẽ đi gặp nàng hoặc lộ ra sơ hở nào đó.
Vâng!
Xem ra điện hạ nghi ngờ Lãnh Tử Hàn đã tìm được Hoàng hậu, nếu thế thật, thì ngày họ tìm được Hoàng hậu cũng không còn xa!
Diệt đang định ra ngoài, Bách Lý Kinh Hồng lại chợt đứng dậy.
Bệ hạ, ngài… muốn đi hỏi Lãnh Tử Hàn sao?
Bách Lý Kinh Hồng không liếc hắn ta lấy một cái, chỉ mang cả Vàng đi mất. Tất nhiên, hắn sẽ không tìm Lãnh Tử Hàn để hỏi, mà với bản lĩnh của Lãnh Tử Hàn, để mấy người Diệt theo dõi hắn ta cũng chẳng có hiệu quả gì. Cách tốt nhất chính là tự hắn đi giám sát, thế nào cũng có lúc lộ sơ hở.
…