Chương 146: Trẫm là người đàn ông tuấn tú nhất thế gian!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 7844 chữ
- 2021-12-31 05:25:26
Thiên Khải năm 24, Bắc Minh Hoàng Quân Lâm Uyên băng hà, Nam Nhạc Hoàng Bách Lý Kinh Hồng dẫn binh tấn công phương Bắc, chiếm ba châu của Bắc Minh! Đông Lăng, Tây Võ cũng thuận thế xông lên, chia cắt hai châu.
Mười ba châu của Bắc Minh từ đó sụp đổ. Trong lúc nguy cấp, Cung thân vương Quân Hạo Thiên của Bắc Minh nhận lệnh, đăng cơ làm đế, quân dân Bắc Minh hào hùng chống cự, thà chết không chịu khuất phục! Cuối cùng, chiến tranh chấm dứt, Bắc Minh cứu vãn được 6 châu còn lại, bảy châu khác bị ba nước còn lại chia cắt.
Nam Nhạc Hoàng Bách Lý Kinh Hồng, người thắng lớn nhất trong trận chiến đó, lúc này lại ngồi uống rượu một mình trong Hoàng cung.
Hắn vốn không thích uống rượu, nhưng hôm nay lại uống rất nhiều. Hắn ngồi trong lương đình, nhìn hồ nước cách đó không xa, cảm giác ưu thương suy sụp bao phủ toàn thân, như đã thoát ra ngoài thế tục vậy. Hắn ngẩng đầu, dòng rượu mạnh lại đổ vào ruột, chất lỏng trong suốt chảy xuống dưới chiếc cằm ưu mỹ, khiến cho con người lạnh lùng thanh cao đó lại tăng thêm chút vẻ quyến rũ.
Vàng cũng cúi đầu nằm gần đó, chán nản mài mài móng vuốt của mình.
Một năm trước, hắn dẫn binh tấn công Bắc Minh, công phá ba thành lũy mới biết Quân Lâm Uyên đã qua đời. Mà đúng lúc đó, đột nhiên có một đứa bé tới đưa cho hắn một chiếc bình sứ, trong đó chính là Bích ngọc hồi hồn đan. Sau đó hắn không còn nhận được một chút tin tức nào của nàng nữa. Không chỉ nàng, mà ngay cả Lãnh Tử Hàn cũng mai danh ẩn tích.
Quân Lâm Uyên đã chết, nàng xuất cung lại không quay về bên mình, nàng muốn rời xa mình sao? Hay là… Quân Lâm Uyên thực sự là Yêu Vật kia, Quân Lâm Uyên chết, nàng cũng đi lưu lạc chân trời góc biển?
Bệ hạ, Hoàng hậu sẽ trở về thôi mà.
Phong cất tiếng an ủi, nhưng những lời này, hắn ta cũng quên mất mình đã nói bao nhiêu lần, chính hắn ta cũng không thể tin nổi nữa.
Nàng sẽ không quay về.
Giọng nói thanh lạnh vang lên, giống như luồng khí chậm rãi tan trong hư không, mờ mờ ảo ảo, nếu không chăm chú nghe, sẽ tưởng rằng đó là ảo giác. Hắn lại nốc một ngụm rượu mạnh nữa, lại chậm rãi nói:
Nàng sẽ không quay về, có lẽ nàng trách trẫm vì trẫm không bảo vệ được nàng, nên…
Có lẽ, nàng đã muốn rời xa trẫm rồi.
Đôi mắt xám bạc lóe lên những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vốn là vẻ đẹp vô cùng thuần túy, lúc này lại khiến người ta cảm thấy nhói lòng.
Phong cắn răng nói:
Bệ hạ, thuộc hạ không nghĩ như vậy. Chắc chắn Bích ngọc hồi hồn đan là do Hoàng hậu nhờ người gửi về, điều này chứng tỏ nàng vẫn quan tâm đến ngài mà.
Ngươi làm sao biết được, lỡ như là vì nàng muốn trả trẫm ân tình năm xưa, rồi hai bên không nợ nần gì nhau nữa, phủi sạch quan hệ thì sao?
Hắn quay đầu, lãnh đạm nhìn hắn ta, dung nhan tuyệt mỹ không có chút cảm xúc nào, hắn lúc này, khiến Phong cảm thấy thật xa lạ.
Những lời này, không chỉ Phong không trả lời được, mà ngay cả bản thân Bách Lý Kinh Hồng cũng không trả lời được.
Lại một khoảng thời gian dài im lặng, đôi mắt sáng trong veo của hắn nhìn về phía trời xanh thăm thẳm, thiên hạ rộng lớn biết bao, vậy mà hắn lại cảm thấy như hắn chỉ có một thân một mình, bị giam giữa chốn hồng trần, không thoát ra được. Vò rượu trong tay không biết cũng đã rơi xuống đất từ bao giờ, vỡ ‘choang’ một tiếng giòn tan, giống như có thứ gì đó cũng đã vỡ nát theo vậy.
Nàng… thực sự không cần ta nữa rồi…
Những lời này thốt ra từ miệng hắn, lại thêm đống hỗn độn dưới mặt đất kia, chỉ khiến người ta nhìn thấy một cảm giác tang thương cô độc giữa cả thiên hạ, giống như con chim ưng đơn độc vừa mất đi bạn đời, giang rộng cánh trên bầu trời, bay lên rất cao, nhưng không hề có cảm giác cao ngạo đứng trên vạn vật, mà chỉ có sự đau thương đến tận xương tận cốt.
Bệ hạ…
Chuyện này, hắn ta biết khuyên nhủ thế nào bây giờ? Sau khi Hoàng hậu mất tích, đám Băng Tâm cũng biến mất một cách kỳ quái ngay dưới mắt bọn họ, mà rõ ràng vẫn luôn cùng đi với nhau. Điểm kỳ lạ nhất là, ngay cả tên Vẫn kia cũng không có một chút tin tức gì, như đã rời khỏi hẳn Dạ Mạc sơn trang vậy.
Bệ hạ, có mật thư của Vẫn!
Diệt cầm một phong thư đi tới trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.
Mật thư của Vẫn?! Không phải hắn ta cũng mất tích một năm nay cùng nàng sao? Sao đột nhiên lại truyền tin về?!
Hắn đưa tay nhận phong thư, mở ra, bên trong chỉ có mấy chữ ít ỏi, nở rộ trên tờ giấy trắng:
Chờ chàng, Tây Võ.
Ánh mắt vốn như tro tàn chợt sáng rực lên, nhìn tờ giấy trong tay như nhìn bảo bối. Hắn xem đi xem lại mấy lần, sau khi xác định rõ không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác, hắn vội đứng bật dậy, còn suýt nữa kích động đạp cả vào chân của mình. Nhìn rượu thấm ra ngực áo, hắn lên tiếng phân phó:
Sai người lấy y phục đến đây cho trẫm.
Hoàng Thượng, ngài…
Vừa rồi dáng vẻ còn như sắp chết đến nơi, giờ lại thế này là sao?!
Trẫm phải chỉnh trang lại y quan, còn đi Tây Võ tìm nàng nữa.
Hắn nói rất nghiêm túc.
Diệt và Phong cũng đã nhìn thấy tờ giấy trên tay hắn, không hẹn mà cùng lộ ra sắc mặt mừng rỡ. Nhưng, sau khi nghe hắn nói vậy, Diệt vẫn không kìm được, há hốc miệng, đần mặt hỏi:
Nhưng mà bệ hạ, đi Tây Võ tìm Hoàng hậu nương nương, thì có liên quan gì đến việc chỉnh trang lại y quan?
Ngu thế!
Phong đập bốp một cái vào đầu Diệt,
Chuyện này mà huynh cũng không biết à, một năm không gặp, đương nhiên Hoàng thượng phải chỉnh trang lại y quan chỉnh tề, dùng phong thái tuyệt nhất để xuất hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương chứ. Nếu bị so sánh với mấy đám người râu ria như Lãnh Tử Hàn gì gì đó thì làm sao?! Bệ hạ, ngài thấy đúng không?
Ánh mắt lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng liếc về phía hắn ta, ẩn chứa vẻ tán thưởng. Lúc này, gió thổi mái tóc dài đen như mực của hắn bay lên khiến dung mạo của hắn còn đẹp hơn tiên nhân trên trời vài phần. Đôi môi mỏng khẽ cong lên toát ra khí chất cao ngạo tự tin, bễ nghễ thiên hạ:
Trẫm đương nhiên là người đàn ông tuấn tú nhất thiên hạ rồi!
Rầm!
Tiếng những vật thể nặng rơi xuống đất vang lên! Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ! Phong và Diệt thầm phỉ nhổ trong lòng, tuy rằng phong thái của bệ hạ là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng rõ ràng Hoàng Phủ Dạ mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam đấy chứ? Đây là chuyện cả năm nước đều biết mà! Sao từ trước tới giờ, họ lại không biết bệ hạ không biết xấu hổ như thế nhỉ?
Thấy họ ngã hết xuống đất, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên lướt qua người họ, cảm giác âm u lạnh lẽo khiến người ta run lên,
Sao hả?
Không sao ạ!
Họ bịt miệng, vội vàng lắc đầu.
Câu nói của trẫm có vấn đề gì sao?
Hắn còn có vẻ rất nghiêm túc, cứ như nhất định phải ép người ta nói hắn là người tuấn tú nhất mới chịu yên vậy.
Phong khẽ ho một tiếng, thật thà nói:
Bệ hạ, thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Dạ Vương của Đông Lăng.
Tuy Hoàng thượng nhà hắn ta lạnh lùng cao ngạo, tao nhã vô song, nhưng chỉ tính về dung mạo, thì câu nói
Tướng mạo đẹp hơn Phan An, dung nhan còn hơn Tây Tử
chính là để tả về Hoàng Phủ Dạ mà.
Ồ.
Hắn lãnh đạm lên tiếng, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, như hơi bối rối. Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được một cách tự an ủi mình:
Trẫm là bậc đế vương, không dùng sắc để mê hoặc người khác.
…
Chuyện này rõ ràng là do chính bệ hạ ngài đề cập tới mà?!
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của mình phản chiếu dưới mặt hồ, lãnh đạm nói:
Tuy danh tiếng của Hoàng Phủ Dạ cao hơn trẫm, nhưng Cẩm Nhi thích là thích khuôn mặt này của trẫm.
Ọe... cho họ nôn đi được không?! Bệ hạ bị làm sao thế? Chẳng lẽ bị cảm giác vui mừng đột ngột kích thích đến mụ mị đầu óc rồi à? Nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ, khiến đám thuộc hạ như bọn họ cũng phát ngại!!!
Bệ hạ, y phục đã chuẩn bị xong, ngài có muốn đi tắm rửa thay y phục bây giờ không?
Thái giám Tiểu Miêu tử bước tới bẩm báo.
Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu rồi đi theo Tiểu Miêu tử, bước chân cực kỳ vội vàng.
Phong và Diệt im lặng nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng, Diệt run run môi hỏi:
Huynh nói xem, bệ hạ bận tâm đến dung mạo như thế từ bao giờ vậy?
Phong ngửa mặt lên trời khinh bỉ hừ một tiếng. Mấy ngày nay, vì suy nghĩ xem vì sao Hoàng hậu không quay về, mà bệ hạ bới móc tuốt tuồn tuột tật xấu trên người ra rồi. Mấy hôm trước hắn ta còn vừa nghe hắn lẩm bẩm hỏi Vàng, liệu có phải vì Hoàng hậu nương nương cảm thấy dung mạo của hắn không tuấn tú bằng Lãnh Tử Hàn và Quân Lâm Uyên nên mới không cần hắn nữa hay không. Hành vi hiện giờ, là biểu hiện của việc cực kỳ chú trọng làm đẹp, cũng là biểu hiện cực kỳ thiếu tự tin!
Không phải bệ hạ bận tâm đến dung mạo, mà là ngài ấy bận tâm đến Hoàng hậu.
Bỏ lại một câu như thật như giả như vậy, rồi hắn ta vội vàng đuổi theo Bách Lý Kinh Hồng…
…
Tây Võ, trên đường ồn ào náo nhiệt, dân chúng bàn tán xôn xao.
Ngươi biết không, mấy hôm trước Thừa tướng đại nhân chọc một thần tử của Đông Lăng tức giận đến hộc máu đấy!
Người dân Giáp nói.
Người dân Ất không mấy để tâm, nói:
Chuyện đó thì đã là gì, Thừa tướng đại nhân của chúng ta làm mấy chuyện như vậy nhiều lắm rồi. Có kẻ nào đến nước ta khiêu khích mà không bị Thừa tướng đại nhân chọc đến tức hộc máu quay về? Cơ mà, trước đây không lâu, Thừa tướng đại nhân giận dữ mới giết chết lão tặc Kinh triệu phủ doãn kia ấy, chậc chậc, con gái lão ta là Hoàng quý phi đấy, vậy mà Thừa tướng đại nhân cũng dám hạ thủ, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa.
Yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta anh minh mà, Kinh triệu phủ doãn làm nhiều việc thất đức như thế, Hoàng thượng thưởng cho Thừa tướng đại nhân còn không hết, làm sao có thể trị tội ngài ấy được.
Đúng thế đúng thế! Thừa tướng đại nhân là trụ cột của đất nước, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ tướng!
Lại một người khác phụ họa.
Một người dân khác lên tiếng:
Mấy hôm trước, Đại Mạc phái võ sĩ đến khiêu chiến với nước ta. Ngươi có biết Thừa tướng đại nhân nói gì không? Ngài ấy nói, ngay cả một quan văn như ngài ấy cũng có thể quét sạch đám võ sĩ Đại Mạc này, cần gì quan võ của Tây Võ phải ra tay? Ngài ấy vừa nói xong ấy mà, chậc chậc, gã sứ giả Đại Mạc kia giận dữ đến mức bốc hơi trên đỉnh đầu, hoàn toàn không phục, quyết đấu riêng với Thừa tướng đại nhân, kết quả hả, cuối cùng vẫn bị Thừa tướng đại nhân của chúng ta đánh cho đái ra quần đấy!
…
Xem ra thanh danh Thừa tướng đại nhân của chúng ta hiện giờ quả là vang dội nhỉ! Khắp thiên hạ đều đang bàn tán về huynh kìa!
Một người đàn ông mặc áo gấm sang trọng cười to nói. Đôi mày kiếm nhập vào tóc mai, toàn thân đều toát lên khí chất lưu manh vô lại, tay còn cầm quạt khe khẽ phe phẩy.
Văn Dạ huynh, huynh nói mấy lời này thừa quá rồi. Thiên hạ này còn ai không biết đến mỹ danh của Thừa tướng đại nhân nhà chúng ta đâu?! Chẳng lẽ danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ tướng là từ trên trời rơi xuống chắc?
Những lời này là do một người thanh niên áo xanh nói, ánh mắt đầy vẻ chính trực, nhưng trên mặt lại ẩn chứa nụ cười.
Chỉ có người thanh niên áo đen bên cạnh, sắc mặt trầm tĩnh là không nói lời nào, cúi đầu uống rượu.
Người thanh niên áo trắng được họ khen ngợi nãy giờ, lúc này cũng đầy vẻ đắc , khuôn mặt trái xoan tinh xảo, xinh xắn, đôi mày thanh tú cong cong, đôi mắt phượng thoáng có ý cười:
Văn Dạ huynh và Hạo Nhiên huynh quá khen, thứ khác thì tiểu đệ không có, nhưng cũng có chút bản lĩnh khiến người trong thiên hạ sùng bái!
Thấy y hoàn toàn không có chút khiêm tốn nào, mấy người kia cũng á khẩu.
Một năm trước, người này đột ngột xuất hiện, thi đỗ vào tam giáp trong kỳ khoa cử, sau đó được Hoàng thượng đích thân khâm điểm làm Trạng Nguyên ở kỳ thi đình. Từ đó, y lên như diều gặp gió, trở thành đại thần được thăng chức nhanh nhất trong lịch sử của cả bốn quốc gia. Chỉ trong một năm ngắn ngủi y đã leo lên đến vị trí Thừa tướng, vị trí cao nhất của thần tử!
Kinh Hồng huynh đúng là quá thuận lợi suôn sẻ. Không chỉ có đường làm quan rộng mở, mà trong nhà còn có cả vợ xinh thiếp đẹp, hưởng phúc người Tề, thật khiến đám chúng ta phải hâm mộ.
Giọng nói mang theo vẻ bất lương của Mị Văn Dạ lại vang lên, ý cười vẫn không dứt.
Yến Kinh Hồng, Thừa tướng Tây Võ, cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ tướng, lúc này vẫn ngồi bên bàn, mặc cho bọn họ trêu chọc, trên mặt y vẫn lộ ra vẻ vô cùng đắc ý vì cả quan trường và tình trường đều được như tâm nguyện, đáp:
So với danh tiếng hoa gian lãng tử của Văn Dạ huynh, thì một thê một thiếp như tại hạ có đáng gì đâu?
Ha ha, được rồi, hai huynh cũng đừng châm chọc nhau nữa, tẩu tử sắp sinh rồi phải không?
Mạnh Hạo Nhiên quay sang nhìn Yến Kinh Hồng.
Yến Kinh Hồng gật đầu, mặt thoáng có vẻ lo lắng:
Lẽ ra phải sinh rồi!
Vốn là nên sinh từ mấy tháng trước, mang thai mười tháng đã là đủ tháng đủ ngày rồi, nhưng đằng này lại mang thai suốt 13 tháng, nếu còn không sinh thì vài ngày nữa đã là 14 tháng rồi. Cũng không biết đứa bé đó làm sao mà vẫn không chịu ra. Mời đại phu tới khám, đại phu cũng chỉ nói không có vấn đề gì, khiến mấy người bọn họ vô cùng lo lắng.
Thừa tướng đại nhân nhíu mày thế kia, lẽ nào có điều gì phiền lòng sao?
Lãnh Vũ Tàn im lặng ngồi một bên không nói năng gì, giờ mới cất tiếng hỏi.
Yến Kinh Hồng khẽ cười ra vẻ không có vấn đề gì, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt đã không còn nữa rồi. Y nhìn lên những đám mây bay trên bầu trời, rơi vào trầm tư. Năm ngoái, sau khi biết thân thế của mình, nàng không quay về Nam Nhạc mà đến Tây Võ. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì quá nhiều người nói nàng ở bên Bách Lý Kinh Hồng sẽ hủy hoại đại nghiệp của hắn, cho nên, nàng nghĩ rằng, nếu mình cũng đủ lớn mạnh, nắm được một chút quyền thế trong tay, thì mới có thể giúp đỡ hắn được!
Nàng không nhúng tay vào chuyện ba nước tấn công Bắc Minh, vì nàng biết, nếu chỉ mình Nam Nhạc tấn công thì nàng còn có thể ngăn lại, nhưng ba nước cùng tấn công, với năng lực của nàng thật sự không ngăn được. Hiện giờ, chỉ có thể hy vọng đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ của Quân Lâm Uyên sau này có thể có chút bản lĩnh, giành lại lãnh thổ giúp cha nó. Thế nên, cuối cùng nàng chỉ phái người gửi Bích ngọc hồi hồn đan về.
Nàng dùng một chút bạc từ quốc khố mà Quân Lâm Uyên đưa cho nàng, ngấm ngầm dựng lên không ít thanh lâu khách điếm ở Tây Võ. Ngay cả khách điếm lớn nhất của Tây Vũ, Nghênh Khách cư mà bọn họ đang ngồi đây, cũng là sản nghiệp dưới tay nàng. Có điều, không ai biết điều này cả. Dưới sự trợ giúp của Vẫn, nàng cũng dần dần bồi dưỡng ra một thế lực sát thủ, Vẫn chịu trách nhiệm chọn người, nàng chịu trách nhiệm bồi dưỡng, từng bước từng bước làm lớn mạnh thế lực của mình. Nam Nhạc là địa bàn của Bách Lý Kinh Hồng, không có chỗ cho nàng tung hoành, Đông Lăng còn có tên chó Hàn kia, cũng không tiện xuống tay, Bắc Minh đang truy lùng nàng khắp nơi, đương nhiên nàng chỉ có thể đi sang Tây Võ.
Còn về chuyện vì sao không nói cho hắn biết… Là vì nàng hiểu hắn rất rõ, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý để nàng ở bên ngoài khuếch trương thanh thế của mình, vì hắn sẽ cảm thấy không cần thiết. Người đàn ông đó, thoạt nhìn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng thực ra lại vô cùng kiêu ngạo, cố chấp, bướng bỉnh, đủ mạnh mẽ, cũng đủ tự tin. Nhưng Tô Cẩm Bình, à không… Nam Cung Cẩm lại thấy cần thiết! Nàng không phải dạng phụ nữ chỉ biết nấp sau lưng đàn ông. Điều nàng muốn làm, là làm một con chim ưng mạnh mẽ giương cánh bay cao cùng với hắn.
Chuyện đáng phải kể đến, đó là nàng đến Tây Võ đúng vào dịp khoa cử mùa thu của họ, vì xảy ra vụ để lộ đề thi, nên toàn bộ kết quả thi lần đó đều bị hủy bỏ, sau đó tổ chức thi lại vào mùa đông. Mà biện pháp nhanh nhất, trực tiếp nhất để tiếp cận trung tâm quyền lực mà nàng có thể nghĩ tới, đó chính là thông qua khoa cử để bước vào triều đình. Cho nên, nàng mới dùng tên giả là Yến Kinh Hồng; Yến đồng âm với ‘thiến’, tên này mang nghĩa là ‘thiến gọn tên khốn Bách Lý Kinh Hồng kia, giải cứu nửa đời sau của mình’; sau đó giả trai tham gia khoa cử.
Điều khiến nàng không còn gì để nói, đó là không ngờ hoàng đế Tây Võ lại chính là tên đoạn tụ bị nàng đấm cho một đấm ở Đông Lăng! Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng đã muốn quay đầu bỏ chạy rồi, nhưng ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu thực sự rất sắc bén, chỉ liếc một cái đã nhận ngay ra nàng, không những không chạy trốn được, mà hắn còn lập tức khâm điểm cho nàng ngôi Trạng Nguyên! Cuối cùng, vì đề phòng Mộ Dung đoạn tụ có ý đồ với mình, nàng liền nói với bên ngoài rằng Thượng Quan Nhược Tịch là thê tử của nàng, còn Quân Tử Mạch là tiểu thiếp của nàng. Vì vậy nên mới có mọi chuyện hiện giờ! Cũng vì tên của hai người đó có thể sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận, nên Tô Cẩm Bình mới để họ dùng tên giả. Thượng Quan Nhược Tịch là Mộ Thiên Thiên, còn Quân Tử Mạch là Vân Giảo Hề.
Mấy hôm trước, nàng đã sai Vẫn gửi thư về Nam Nhạc, chắc hẳn người nào đó cũng sắp tới rồi nhỉ?
Nhìn thấy sắc mặt y lộ vẻ lo lắng, còn thường nhìn ra ngoài cửa sổ, Mị Văn Dạ cười trêu chọc:
Thừa tướng đại nhân cứ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt như vậy, chẳng lẽ đang chờ vị giai nhân xinh đẹp nào sao?
Giai nhân xinh đẹp? Bách Lý Kinh Hồng có được tính không nhỉ? Diện mạo cũng khá, cũng xứng đáng với danh đó đây chứ. Vì vậy, Yến Kinh Hồng trầm ngâm một lát, rồi gật đầu như thật.
Ha ha ha…
Mị Văn Dạ cười to,
Thừa tướng đại nhân quả là phong lưu, ở nhà có một thê một thiếp, vậy mà giờ vẫn còn chờ giai nhân, có điều, không biết giai nhân này, là nam hay nữ?
Câu hỏi này vừa vang lên, bầu không khí chợt trầm xuống vài phần. Cả Tây Võ đều biết công trạng của Thừa tướng đại nhân rất to lớn, nhưng bọn họ cũng đều biết những tin đồn xấu về vị thiếu niên mỹ tướng Yến Kinh Hồng này và Hoàng thượng của bọn họ! Nghe đồn rằng, sủng phi của Hoàng thượng chỉ xúc phạm vị Thừa tướng này một câu, nhưng Hoàng thượng không nói hai lời, lập tức hạ lệnh lôi sủng phi ra chém. Lại nghe đồn rằng, có một lần Thừa tướng bị thương ở tay, Hoàng thượng thậm chí không bận tâm đến thân phận của mình, chạy từ long ỷ xuống cầm tay Thừa tướng đại nhân ân cần hỏi han, cuối cùng còn đánh nhau một trận tơi bời với Liệt Vương gia!
Vì vậy, còn có lời đồn rằng, Hoàng thượng và Liệt Vương gia đều yêu thầm Thừa tướng đại nhân, vì Yến Kinh Hồng mà không ngại huynh đệ tương tàn!
Tóm lại, là các kiểu đồn đại vang khắp trời, tất cả đều nói về chuyện tình cảm phong lưu đầy màu sắc giữa ba người đàn ông Yến Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu và Mộ Dung Thiên Liệt. Cũng có không ít người phỏng đoán, nếu Thừa tướng đại nhân không có một thê một thiếp ở nhà, chưa biết chừng đã bị Hoàng thượng và Vương gia cướp đi rồi…! Khụ khụ…
Người ta chờ, đương nhiên là nam rồi!
Yến Kinh Hồng thẳng thắn đáp, mặt còn cười cực kỳ mờ ám, rõ ràng có ý lừa gạt người ta, nhưng trong lòng lại thầm khóc ròng. Mẹ nhà nó chứ, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được tên Lãnh Tử Hàn kia lại là Mộ Dung Thiên Liệt. Nàng ở đây chưa được mấy ngày, bị hai tên kia chặn hai đầu, còn bám chắc như kẹo da trâu, ném cũng ném không xong, cảm giác này thật quá khổ sở, quá khổ sở mà!!!
Nghe câu trả lời thẳng thắn như vậy, cả ba người đều thoáng kinh ngạc một chút. Lãnh Vũ Tàn không khống chế nổi miệng mình, lại bật ra một câu cực kỳ não tàn:
Chẳng lẽ huynh chờ Hoàng thượng với Liệt Vương gia à?
Nói xong, đừng nói là hai người kia á khẩu, mà ngay cả tiểu nhị đi ngang qua cửa cũng đều sững người dừng lại.
Yến Kinh Hồng cười lắc đầu:
Không phải, người đàn ông này, so với Hoàng thượng và Vương gia, thì dung mạo chỉ có hơn chứ không kém!
Ít nhất trong lòng nàng, người đàn ông của nàng là đẹp trai nhất!
Ba người đều kinh ngạc trợn trừng mắt, thứ nhất, là trên đời có thể có người đàn ông còn xuất sắc hơn cả Hoàng thượng và Vương gia sao? Thứ hai, dù có đi chăng nữa, y cũng không nên bạo miệng nói ra như vậy chứ? Thứ ba, chẳng lẽ Yến Kinh Hồng ăn cả nam lẫn nữ thật à?
Mị Văn Dạ ho khẽ mấy tiếng, cảm thấy như không thể nói ra thành lời được nữa, hôm nay hắn ta bị sét đánh nặng quá. Dù có chuyện đó thật, tay này cũng không nên nói thẳng thừng ra như vậy mới đúng chứ?
Thừa tướng đại nhân quả là người thẳng thắn.
Vừa dứt lời, Mị Văn Dạ lại cà chớn nói:
Có điều, chẳng hay Thừa tướng đại nhân, ở trên hay ở dưới?
Nói xong, toàn thân hắn ta đầy vẻ lưu manh, còn ra sức nháy mắt đong đưa với Yến Kinh Hồng, dáng vẻ cực kỳ thô bỉ, còn như rất tò mò về vấn đề này vậy.
Sao ta lại không biết đệ nhất công tử Tây Võ chúng ta còn có sở thích hỏi thăm chuyện phòng the của người khác vậy nhỉ?
Mạnh Hạo Nhiên lườm Mị Văn Dạ một cái, châm chọc.
Mị Văn Dạ chợt mất hứng, còn định nói câu gì đó để cứu vãn hình tượng của mình, thì Lãnh Vũ Tàn thường im lặng không buồn lên tiếng, lại chợt nói với Mạnh Hạo Nhiên:
Từ trước tới giờ ta vẫn không thể hiểu nổi sở thích của hắn, cứ tập quen đi thì hơn.
Huynh!
Mị Văn Dạ chỉ quạt về phía Lãnh Vũ Tàn, nghiến răng ken két một lúc lâu mới nói,
Cái hũ nút cả ngày chẳng đánh được cái rắm nào, mà cứ mở miệng ra là đối đầu với ông đây là sao!!!
Văn Dạ huynh, huynh dù sao cũng là người đứng đầu trong bát đại công tử của kinh thành chúng ta, sao lại nói thô tục thế được? Hai chữ ‘ông đây’ là hai chữ mà tầng lớp trí sĩ cao quý như huynh có thể dùng để tự xưng sao?
Mạnh Hạo Nhiên tiếp tục đả kích.
Lãnh Vũ Tàn đang định lên tiếng, Mị Văn Dạ liền cười lạnh:
Xem ra, hôm nay hai vị hiền đệ muốn mời ngu huynh ăn cơm nhỉ!
Ý của hắn ta là, bữa cơm này hắn ta sẽ không trả tiền.
Mị Văn Dạ là ai? Là đệ nhất công tử Tây Võ, tài trí hơn người, gia tài bạc triệu. Mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều do hắn ta trả tiền, đây cũng là nguyên nhân vì sao Yến Kinh Hồng giữ mối quan hệ tốt với hắn ta. Giờ hắn ta thốt ra câu này, cái miệng đã há ra một nửa của Lãnh Vũ Tàn lập tức ngậm chặt lại, nói cho đã miệng mà phải bỏ tiền ra bao thì chẳng lợi lộc gì. Có điều Mạnh Hạo Nhiên lại là người rất thật thà, lập tức nói:
Bình thường ra dùng cơm cũng đều là Văn Dạ huynh mời, hôm nay cũng nên để chúng ta thể hiện một chút, không biết Kinh Hồng huynh và Vũ Tàn huynh nghĩ thế nào?
Vừa nghe hắn nói vậy, Yến Kinh Hồng sa sầm mặt xuống nhìn tên ngốc kia! Tên ngốc đó muốn trả tiền đã đành, sao còn lôi cả mình vào làm cái gì?
Lãnh Vũ Tàn cũng chỉ im lặng nhìn hắn không nói gì, tay Mạnh Hạo Nhiên này thực sự rất thật thà.
Thấy hai người họ không đáp lời, Mạnh Hạo Nhiên lại nghĩ họ không nghe thấy, tiếp tục hỏi lại:
Kinh Hồng huynh và Vũ Tàn huynh nghĩ thế nào?
Vũ Tàn huynh, thời tiết hôm nay đẹp quá.
Yến Kinh Hồng quay đầu nói.
Lãnh Vũ Tàn cũng gật gù như thật:
Ngu huynh cũng hoàn toàn đồng ý với hiền đệ!
À, chuyện hôm qua Hoàng thượng giao cho chúng ta, huynh đã làm xong chưa?
Yến Kinh Hồng nhíu mày hỏi.
Lãnh Vũ Tàn đáp rất nghiêm túc:
Chuyện Hoàng thượng giao phó, đương nhiên ta phải lo ổn thỏa rồi!
Mạnh Hạo Nhiên đần mặt nhìn hai người này nói hươu nói vượn với nhau. Lãnh Vũ Tàn vừa đi sứ Dương Châu, hôm nay mới quay về nên đám huynh đệ bọn họ mới tụ hội ở đây, hôm qua Hoàng thượng làm sao tìm hắn được? Nhưng hai người kia càng nói càng hăng, nước miếng văng tứ tung, bong bóng bay đầy trời, hoàn toàn còn có ý muốn tiếp tục nói xằng nói bậy nữa, nếu đến giờ là Mạnh Hạo Nhiên còn không nhận ra là hai người kia không muốn trả tiền, thì hắn rõ ràng là một tên cực kỳ ngu ngốc!
Mị Văn Dạ vẫn phe phẩy cây quạt đầy vẻ cợt nhả, hứng chí nhìn Mạnh Hạo Nhiên, chờ câu trả lời của hắn.
Mạnh Hạo Nhiên nhìn lướt qua bàn ăn, đồ ăn của Nghênh Khách cư đắt đỏ nhất trong các quán ăn. Tuy hắn không thiếu tiền, nhưng hôm nay ra cửa thực sự không mang theo nhiều tiền, nếu lát nữa mà không đủ thì rất mất mặt. Hắn liền tính toán sơ sơ, số bạc mang theo chắc hẳn vẫn đủ, vì vậy liền gật đầu nói:
Vậy để tại hạ mời bữa cơm hôm nay đi!
Hắn vừa dứt lời, Mị Văn Dạ lập tức đóng cây quạt trong tay mình ‘soạt’ một tiếng, rồi cười xán lạn hướng ra cửa hô to đầy khí phách:
Tiểu nhị, mang tiếp lần lần năm món ăn đắt nhất quán này lên đây, bản công tử vẫn chưa ăn no.
…
Mạnh Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Yến Kinh Hồng và Lãnh Vũ Tàn vẫn còn đang bàn bạc với nhau chuyện ‘Hoàng thượng giao phó hôm qua’, quyết đoán không thèm để ý đến sự sống chết của Mạnh Hạo Nhiên! Mị Văn Dạ là ai nào? Chính là người dùng thực lực để giành lấy danh hiệu tân khoa Trạng Nguyên, đứng trên Yến Kinh Hồng hai bậc, hắn cũng không phải như trong tiểu thuyết và phim truyền hình tùy ý bịa đặt thổi phồng lên, mà là tài năng thực sự, giờ cũng đã lên đến chức Lại bộ Thượng thư.
Nhưng rõ ràng Mạnh Hạo Nhiên kia cũng quên mất một chuyện quan trọng nhất, đó là Mị gia là thế gia giàu có nhất ở Tây Võ, mà Mị Văn Dạ lại là gia chủ tương lai của Mị gia, đương nhiên cũng mang theo phẩm chất ‘tốt đẹp’ của gian thương cấp cao, chơi xỏ tên ngốc như Mạnh Hạo Nhiên kia chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Do đó vừa rồi hai người bọn họ có chết cũng không chịu lên tiếng vì chắc chắn tên này còn có chiêu trò phía sau nữa! Quả nhiên…
Vậy, bây giờ Thừa tướng đại nhân có thể nói cho hạ quan biết, rốt cuộc trong hai người ai trên ai dưới được không?
Mị Văn Dạ lại hỏi tiếp, trong mắt đầy vẻ trêu chọc, cợt nhả.
Yến Kinh Hồng lườm hắn một cái rồi trêu ghẹo:
Văn Dạ huynh tò mò như vậy, chẳng lẽ cũng muốn làm tân sủng của tại hạ sao?
Mấy lời này khiến Mị Văn Dạ á khẩu, nhưng danh tiếng hoa gian lãng tử của Mị Văn Dạ cũng đâu phải là danh hão, hắn nhanh chóng phản đòn:
Nếu Thừa tướng đại nhân chấp nhận ở dưới tại hạ, thì hạ quan sẵn sàng hiến thiên.
Gia chẳng thèm!
Ba chữ lập tức đập lại hắn.
Tự tôn của Mị Văn Dạ bị tổn thương nghiêm trọng, rốt cuộc cũng không cười nổi nữa, đành cầm ly rượu uống giải sầu. Quan trường tình trường đều thuận lợi, vậy mà hôm nay mới đùa một chút thôi cũng bị đả kích, đau lòng quá đi mất!
Mạnh Hạo Nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi mình chịu thiệt thòi, cũng xen vào châm chọc:
Đâu phải ai cũng bò lên được giường của Thừa tướng đại nhân? Văn Dạ huynh hoang đường quá!
Tiểu nhị, lại bê thêm ba lần năm món đắt nhất quán lên đây!
Mị Văn Dạ không thèm quay đầu, lập tức nói với ra ngoài cửa.
…
Mạnh Hạo Nhiên sống không bằng chết.
Tiểu nhị còn chưa kịp trả lời, một hạ nhân liền vội vội vàng vàng lao vào, là hạ nhân của phủ Thừa tướng, vừa nhìn thấy Yến Kinh Hồng, gã liền nói:
Tướng gia, không xong rồi, phu nhân sắp sinh!
Yến Kinh Hồng giật mình, vội đứng dậy, mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói với mấy người kia:
Ba vị huynh đài, tiểu đệ cáo lui trước!
Dứt lời, không chờ mấy người kia lên tiếng, nàng đã vội vội vàng vàng đi mất, để lại ba người kia sắc mặt khác nhau nhìn theo bóng nàng. Tuy họ cũng rất quan tâm, nhưng vẫn không thể đi theo được, chờ đứa bé ra đời mới có thể đến chúc mừng.
Mị Văn Dạ phe phẩy quạt, mặt như oán phụ nhìn theo bóng nàng:
Chỉ là đàn bà sinh nở thôi mà, có gì phải vội vàng vậy chứ?
Không phải vợ huynh sinh, đương nhiên huynh không vội rồi!
Lãnh Vũ Tàn châm chọc không chút nể nang.
Có lẽ Văn Dạ huynh ghen ấy mà!
Ý của Mạnh Hạo Nhiên là Mị Văn Dạ ghen vì Yến Kinh Hồng trọng sắc khinh bạn, nhưng Mị Văn Dạ lại nhảy dựng lên:
Yến Kinh Hồng là đàn ông, ta có gì mà ghen chứ?! Giới tính của ông đây hoàn toàn bình thường nhá!!!
Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn nhảy dựng lên phản bác, mặt đầy vẻ nghi ngờ, ngớ ra không hiểu, chẳng lẽ tên này… Đúng là phát hiện quá to lớn!!!
…
Yến Kinh Hồng vừa đi, một người đàn ông áo trắng đi cùng mấy người nữa bước vào khách điếm kia. Người đàn ông này vừa bước vào, dáng dấp chi lan ngọc thụ cùng với phong thái như tiên nhân lập tức giành trọn sự chú ý của mọi người. Hắn khép hờ hai mắt khiến mọi người không nhìn rõ màu mắt của mình, chậm rãi bước vào một gian phòng riêng trong khách điếm, ngay bên cạnh phòng của mấy người Mị Văn Dạ.
Cửa phòng họ đang mở sẵn, nên cũng nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng đang chậm rãi lên lầu. Sắc mặt họ đều cứng lại, so với Hoàng thượng và Liệt Vương gia, người đàn ông này quả thật chỉ hơn chứ không kém, chẳng lẽ ‘giai nhân’ mà Yến Kinh Hồng chờ chính là hắn? Mấy người này không khỏi quay đầu cười vô cùng bỉ ổi, vô cùng thô tục, cực kỳ không hợp với hình tượng đại công tử của họ, nhưng trong mắt đều có cùng một suy nghĩ, tên nhóc Yến Kinh Hồng này thật có phúc!!!
Chủ nhân, đây chính là khách điếm tốt nhất kinh thành Tây Võ, có điều không biết phu nhân đang ở đâu!
Vẫn truyền tin về nhưng lại không hề nhắc đến tung tích của phu nhân.
Bách Lý Kinh Hồng nhắm mắt không đáp lời. Cả quãng đường dài, bọn họ chỉ toàn nghe chuyện về Thừa tướng đại nhân Yến Kinh Hồng. Không ngờ có người cùng tên với hắn, đương nhiên cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng chuyện người với người cùng tên cũng là chuyện thường có, nên hắn không để ý quá nhiều.
Có điều, Phong và Diệt lại bàn tán tưng bừng:
Chà chà, trước kia nghe nói tới Thừa tướng Tây Võ còn tưởng đó là một nhân tài, giờ mới biết hoàn toàn không đơn giản. Thật không ngờ đường đường một đấng nam nhi lại dùng sắc mê hoặc quốc quân, đúng là sự sỉ nhục của nam giới chúng ta!
Cả chặng đường dài chỉ nghe toàn mấy chuyện xấu của y, có thể là cũng có chút tài năng, nhưng nếu không bán thân thì làm sao thăng quan tiến chức nhanh như thế được!
Hai người đang sôi nổi bàn tán, Bách Lý Kinh Hồng chỉ lãnh đạm liếc họ một cái, hai người lập tức sợ hãi ngậm miệng ngay! Thật là, sao lại quên mất đi bàn tác chuyện người khác ngay trước mặt bệ hạ chứ…
…
Khi Yến Kinh Hồng quay về phủ Thừa tướng, trong phủ đã bận đến mù trời, vừa nhìn thấy nàng, quản gia cuống quít nói:
Ôi Tướng gia của ta, cuối cùng ngài cũng quay về.
Nàng khẽ gật đầu, chưa kịp nói gì đã vội vàng đi vào trong phủ. Cửa phòng của Thượng Quan Nhược Tịch cũng chính là Mộ Thiên Thiên lúc này đang đóng chặt, bên trong thường truyền ra tiếng phụ nữ kêu thảm thiết, chắc hẳn vô cùng đau đớn. Yến Kinh Hồng cũng không khỏi lo lắng, đứa bé này là đứa con mà Quân Lâm Uyên để lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được! Nàng hít sâu mấy hơi, đi qua đi lại trước cửa phòng.
Quản gia cũng chỉ nghĩ rằng do lần đầu tiên y làm cha, nên mới lo lắng như vậy. Quân Tử Mạch, cũng chính là Vân Giảo Hề lúc này cũng lo lắng đứng trước cửa. Cháu của nàng, huyết mạch duy nhất của Hoàng huynh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Mọi người nhìn thấy Vân Giảo Hề như vậy, trong lòng đều thầm cảm thán Tướng gia thật có phúc, thê thiếp vô cùng hòa thuận.
Cũng may đứa bé kia không giày vò Mộ Thiên Thiên quá nhiều, không bao lâu sau, tiếng trẻ con òa khóc chợt vang lên! Yến Kinh Hồng vô cùng vui mừng. Nhưng cũng đúng lúc này, một cảnh tượng vô cùng kỳ quái đã xảy ra, những bông hoa mai vốn mới chỉ ra nụ ở trong vườn đột nhiên lại đồng loạt nở hoa khiến mọi người kinh ngạc không thể không trợn trừng hai mắt!
Yến Kinh Hồng khẽ mỉm cười, nàng nghĩ, có lẽ đây là điều Quân Lâm Uyên đang chờ. Chẳng trách đứa bé này lại chờ đến tận bây giờ mới chịu chào đời, thì ra là vì chờ hoa mai năm nay nở! Nhìn cảnh đẹp trong vườn, phải một lúc lâu sau Yến Kinh Hồng cũng hồi hồn lại, Quân Lâm Uyên, huynh yên tâm, ta sẽ giúp huynh chăm sóc tốt đứa bé của huynh!
Tướng gia, chúc mừng ngài, là một cậu nhóc rất mũm mĩm, mẹ tròn con vuông!
Bà đỡ chạy ra nhận tiền lì xì, cười toét miệng không thấy mắt đâu!
Yến Kinh Hồng nhảy lên cao ba thước hét to:
Con trai ông đây chào đời rồi!
Hét xong, nàng sung sướng lao vào trong phòng, Vân Giảo Hề cũng lập tức vào theo.
Mộ Thiên Thiên ngồi dựa vào thành giường, tuy rất yếu ớt nhưng nhìn đứa bé kia, nàng vừa khóc lại vừa cười, trong lòng vô cùng xót xa. Mang thai mười ba tháng, cuối cùng cũng sinh hạ đứa con của người đàn ông mà nàng yêu, có điều, cha đứa bé đã qua đời, còn khuôn mặt của đứa bé này…
Nhìn thấy nàng như vậy, hai người đều cảm thấy hơi kỳ quái, liền bước nhanh lên mấy bước. Vừa nhìn thoáng qua đứa bé kia, Yến Kinh Hồng chợt trầm mặc. Đứa bé này vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không nhăn nheo như mấy đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời, ngược lại còn mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn họ, làn da rất mịn màng, đôi mắt xếch hẹp dài thêm nốt ruồi son đỏ chót ở mi tâm, rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Quân Lâm Uyên. Nếu trưởng thành, hẳn cũng là mỹ nhân như hắn. Khuôn mặt này khiến tâm trạng của Mộ Thiên Thiên nặng nề hơn cũng là lẽ thường, ngay cả hai người bọn họ cũng có chút hoài niệm.
Yến Kinh Hồng điểm nhẹ vào nốt ruồi son ở mi tâm đứa bé, cười nói:
Tên nhóc này lớn lên chắc chắn cũng sẽ đẹp trai như ông đây!
Nàng vừa nói câu này, cả hai người vốn đang có chút ưu thương đều không kìm được khẽ bật cười, đứa bé kia cũng nhìn nàng cười khanh khách.
Đặt tên cho nó đi!
Yến Kinh Hồng nhìn Mộ Thiên Thiên nói.
Mộ Thiên Thiên nghĩ một lúc vẫn không chọn được:
Hay là muội đặt tên đi, dù sao muội cũng là mẹ nuôi của thằng bé!
Trong phòng không có ai nên cũng không sợ người khác nghe được câu này.
Yến Kinh Hồng suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói ra ý kiến của mình:
Vậy gọi là Quân Kinh Lan, làm đất trời dậy sóng! Còn nữa, cha thằng bé thích nhất là Quân Tử lan, lan đó với lan này đồng âm, là đóa hoa lan tuyệt mỹ nghe cũng được!
Nghe vậy, Mộ Thiên Thiên cũng gật đầu đồng ý, Vân Giảo Hề cũng vỗ tay khen hay.
Có điều, trước mặt người ngoài thì phải theo họ ông đây, gọi là Yến Kinh Lan!
Người nào đó lại nhanh chóng nở nụ cười bỉ ổi. Ngắm cậu nhóc đang cười tươi kia một lúc lâu, nàng chợt đưa tay ra bế thằng bé lên rồi lao nhanh ra ngoài. Mộ Thiên Thiên hoảng hốt hỏi:
Tướng gia, ngài làm gì vậy?
Ông đây mang con đi khoe!
Ha ha, đứa bé vừa ra đời đã đáng yêu thế này, không mang đi khoe chút sao được? Yến Kinh Hồng cũng không quên che mắt đứa bé đi, không cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt thằng bé.
Không bao lâu sau, người qua đường đều nhìn thấy một người đàn ông tuyệt mỹ mặc áo bào trắng bế đứa bé sơ sinh kích động lao về phía Nghênh Khách cư, chạy nhanh như chớp vào phòng đám người Mị Văn Dạ đang chờ, đưa Quân Kinh Lan cho họ xem như khoe của quý:
Nhìn thấy chưa? Có phải con trai của ông đây đẹp trai như ông không?
Giọng nói này cũng lọt ngay vào tai phòng bên cạnh. Bách Lý Kinh Hồng vốn đang nhắm mắt trầm tư chợt mở to mắt, đôi mắt xám đẹp như ánh trăng nhuốm vẻ vui mừng. Đó, là giọng nói của nàng. Nhưng mà… con trai của nàng ư?!
Phong và Diệt cũng giật mình kinh hãi, Hoàng hậu có con trai? Là của bệ hạ hay của ai?!
Bách Lý Kinh Hồng đứng bật dậy, bước chân vẫn luôn bình thản lúc này trở nên hơi gấp gáp, cũng bước nhanh đến trước cửa phòng bên cạnh.
Đám người Mị Văn Dạ còn đang uống rượu trò chuyện, không ngờ tên này đã kịp quay lại rồi. Phu nhân sinh con không ở nhà với phu nhân, lại còn bê con đi khoe. Tên nhóc này đúng là kỳ quái, coi thường bọn họ không có con sao?! Nhưng tất cả đều không kìm được, đứng dậy ngắm đứa bé kia. Đúng là mũm mĩm xinh xắn, vô cùng đáng yêu, nhất là nốt ruồi son ở mi tâm, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Tiểu tử này đẹp như con gái ấy, có phúc!
Mị Văn Dạ cười nói.
Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý, tất cả đều thay nhau nựng cậu nhóc, trong lòng vô cùng yêu thích!
Yến Kinh Hồng đắc ý:
Đương nhiên rồi, con trai của ông đây, tất nhiên phải có phúc chứ!
Bây giờ nàng mới biết cảm giác làm mẹ nuôi nó khiến con người ta sung sướng đến thế này!
Không ngờ Thừa tướng đại nhân ki bo kẹt sỉ của chúng ta còn sinh ra được đứa con trai đáng yêu như thế!
Mị Văn Dạ trêu chọc, khóe mắt lại đảo đến người nào đó đang đứng ngoài cửa. Ừm, vị giai nhân xinh đẹp mà Yến Kinh Hồng đang chờ, tám phần chính là vị ngoài cửa kia, bây giờ tên này còn đứng khoe con trai nữa chứ, chà chà…
Ông đây ki bo kẹt sỉ bao giờ hả?
Yến Kinh Hồng tức tối lườm hắn, nói nàng tham tiền tham bạc còn được, chứ nàng có ki bo đâu!
Vâng vâng, tiểu nhân sai rồi!
Lãnh Vũ Tàn có vẻ không tin, còn so sánh Yến Kinh Hồng và đứa bé một lúc cũng không tìm được điểm nào giống, đồng thời nhìn thấy người đàn ông sắc mặt lãnh đạm, tâm trạng càng lúc càng kém ở ngoài cửa kia, liền xấu xa nói:
Đây là con trai Thừa tướng đại nhân à, quả nhiên, tuấn tú y như Thừa tướng đại nhân!
A ha ha ha… đương nhiên đương nhiên!
Yến Kinh Hồng vui vẻ đến không kìm chế được!
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên ngoài cửa:
Cha đứa bé là ai?
Yến Kinh Hồng hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, đáp ngay theo phản xạ:
Đương nhiên là mỹ nhân rắn rết rồi!
Đáp xong, nàng chợt cảm thấy nhiệt độ quanh người giảm đi vài độ.
Ánh mắt ba người kia nhìn Yến Kinh Hồng cũng có chút hoài nghi, tên này còn có cả biệt hiệu là ‘mỹ nhân rắn rết’ à?
Nhưng cô nàng nào đó thì choáng váng cả người, giọng nói của người kia là… Nhớ đến câu mình vừa trả lời, đây là con trai nàng, mà cha đứa bé lại là mỹ nhân rắn rết?! Chuyện này… nàng nuốt nước miếng một cái, rồi từ từ quay đầu nhìn ra cửa.
Bách Lý Kinh Hồng im lặng nhìn nàng một lúc lâu, bỗng đột ngột bước vào trong, đưa tay túm tay nàng kéo ra ngoài, khí thế ngút trời như thiên quân vạn mã xông tới vậy!
Này! Cưng ơi, đừng kích động, chậm chút nào…
Yến Kinh Hồng kêu to.
Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn sờ sờ cằm rồi cười rất thô bỉ:
Có trò hay để xem rồi!