• 880

Chương 203: Đòn tâm lý!


Không ngoài dự đoán của Nam Cung Cẩm, bọn họ vừa mới tránh được tai mắt bên ngoài phủ Thừa tướng để trở về thì toàn bộ kinh thành bắt đầu bị giới nghiêm, lý do là phát hiện thích khách vào hoàng cung để ám sát Hoàng thượng, binh lính truy lùng thích khách ra đến tận bên ngoài hoàng cung.

Ngay lập tức, toàn bộ kinh thành đều thần hồn nát thần tính. Không bao lâu sau, có một toán binh mã tới phủ Thừa tướng kiểm tra. Cửa phủ bị gõ đến vang trời, lão quản gia giật mình tỉnh mộng, vừa xoa xoa mắt vừa ra mở cửa, một đội Cấm Vệ quân xông ngay vào.

Cả phủ Thừa tướng lập tức đèn đuốc sáng trưng, Nam Cung Cẩm khoác áo lông chồn, tóc để xõa, mở cửa phòng mình bước ra, trên mặt vẫn còn nét ngái ngủ khiến cho không ít nam giới không thở nổi, trong lòng thầm cảm thán Thừa tướng đại nhân quả là đẹp tuyệt trần, chẳng trách Hoàng thượng lại… Khụ khụ, bây giờ đang là lúc đi truy lùng thích khách, không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện này!


Các ngươi tới đây làm gì?
Khuôn mặt Nam Cung Cẩm đầy vẻ hoang mang.

Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân nói:
Khởi bẩm Thừa tướng đại nhân, hôm nay trong hoàng cung bị thích khách đột nhập, bây giờ đã trốn ra ngoài, vì thế nên Hoàng thượng phái thuộc hạ dẫn binh lính tới bắt, mong Thừa tướng đại nhân tạo điều kiện cho!



Ồ? Phó Thống lĩnh nghi ngờ thích khách trốn trong phủ của bản quan à?
Đã diễn kịch, đương nhiên là phải diễn cho giống.


Không phải! Hạ quan không có ý như thế, nhưng Hoàng thượng ra lệnh điều tra từng nhà trong hoàng thành, ngay cả chỗ của Mạc Bắc Vương cũng không thể bỏ qua!
Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân thật thà đáp.

Nam Cung Cẩm nhìn hắn một lúc, ra vẻ không vui nói:
Nếu như ngay cả chỗ của Mạc Bắc Vương cũng phải lục soát thì nơi này của bản quan cũng không còn gì để nói nữa, xin mời đại nhân! Chỉ có điều là trong phủ của bản quan khắp nơi đều là đồ có giá trị, đại nhân nên cẩn thận một chút, đừng có làm hư hỏng!



Hạ quan đã rõ!
Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân nói rồi thở dài một hơi, địa vị của Thừa tướng ở trước mặt Hoàng thượng là không thể coi thường được, nếu đối phương thật sự không muốn cho lục soát mà mình cưỡng chế lục soát thì chưa biết chừng sau này chính mình lại mang vạ! Nghĩ vậy hắn liền quay đầu dặn dò thuộc hạ của mình:
Các ngươi nhớ, lúc lục soát phải thật cẩn thận, không được làm rơi vỡ đồ đạc của Thừa tướng đại nhân, còn nữa, khi xong việc phải xếp tất cả về đúng vị trí cũ, nghe rõ chưa?



Rõ!




Trong dịch quán, nơi mà Đạm Đài Minh Nguyệt ở cũng đang diễn ra cảnh tượng tương tự!

Vị Mạc Bắc Vương điện hạ anh tuấn kia lại chỉ vòng hai tay trước ngực nhìn binh lính tiến hành lục soát như thể đang xem một vở kịch vui, dường như không hề tức giận chút nào.

Thống lĩnh Cấm Vệ quân đứng bên cạnh lại thận trọng nhìn nét mặt hắn, cất lời giải thích:
Mạc Bắc Vương bệ hạ, vì thích khách này không phải là lần đầu tiên đột nhập vào hoàng cung, thật sự không thể coi thường được, Hoàng thượng tức giận nên mới ra lệnh kiểm tra chặt chẽ toàn bộ hoàng thành, ngay cả tông miếu cũng không bỏ qua. Hoàng thượng còn nói là ngày mai sẽ đích thân tới gặp ngài để bồi tội, rất mong ngài đừng trách cứ!



Mấy cái bọn thích khách đó, đương nhiên là phải bắt ngay rồi.
Đạm Đài Minh Nguyệt không để tâm nhún vai thể hiện rõ tính phóng khoáng của người Mạc Bắc. Nhưng trong ánh mắt sắc bén như chim ưng kia lại ẩn giấu nụ cười quỷ quyệt.

Xem ra tên nhóc Yến Kinh Hồng này đúng là có bản lĩnh, cũng to gan thật! Hôm qua mình vừa đưa ra điều kiện, hôm nay nàng đã trộm ra được. Một người con gái mà có bản lĩnh như thế thì đến đàn ông như hắn cũng phải cảm thấy thán phục!


Minh Nguyệt ca ca, bọn họ đang làm gì ở đây vậy?
Một người con gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc một bộ quần áo màu đỏ lửa, trong tay cầm một cây roi màu đỏ máu chạy ra.

Vừa nghe thấy giọng cô ta, Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức thấy đau đầu! Hắn thật sự không rõ tại sao hắn lại xui xẻo như thế, Công chúa thế hệ này của bộ lạc Kiêu Kỵ chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi, kém hắn tới gần mười tuổi! Ngày nào con nhóc này cũng bám theo hắn, càng tiếp xúc hắn càng cảm thấy cô ta giống con gái của mình vậy!
Bọn họ đang điều tra thích khách, ngoan, muội về nghỉ ngơi đi!


Thấy chưa, lại còn phải dùng giọng dỗ dành như dỗ trẻ con đấy! Thật đau đầu!

Hách Liên Đình Vũ do dự một lúc rồi nhắm mắt lại, dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Đạm Đài Minh Nguyệt, cô ta bỗng hé mắt ra rồi nhỏ giọng nói:
Minh Nguyệt ca ca, huynh có thể giúp ta một chuyện không?



Gì thế?
Đạm Đài Minh Nguyệt cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa, nói chuyện với mấy con nhóc quả thật là mệt mỏi! Đặc biệt là khi nghĩ tới chuyện tiểu nha đầu có thể làm cháu gái mình đây, không lâu sau còn làm hoàng hậu của hắn là hắn chỉ muốn điên luôn cho rồi.


Là thế này, ta muốn vay tiền của huynh!
Nói xong cô ta cũng thấy điên ruột, làm gì có cái xe ngựa nào mà đắt tiền như thế, trước giờ cô ta chưa từng nghe thấy!


Vay tiền?
Đạm Đài Minh Nguyệt nhíu mày, thật không thể tin nổi mà nhìn nàng, từ xưa đến nay làm gì có chuyện đi vay tiền Hoàng đế chứ?

Hách Liên Đình Vũ cũng nghẹn lời, vội vàng kể lại rõ ràng chuyện cô ta đã gặp phải, thỉnh thoảng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta còn thể hiện những biểu cảm kỳ quái nhằm bày tỏ sự khó chịu vô cùng của cô ta, kể xong thì cúi gập đầu xuống chờ đối phương đưa tiền cho mình vay.

Ngay cả Thống lĩnh Cấm Vệ quân nghe xong cũng sửng sốt nhìn Hách Liên Đình Vũ như nhìn một đứa ngu ngốc! Chiếc xe ngựa đáng giá ngàn vàng? Thế mà cũng tin được? Ai mà không biết ở Tây Võ này mà bàn về độ keo kiệt thì nếu Thừa tướng tự nhận thứ hai, sẽ không có ai dám nhận thứ nhất cả! Thừa tướng đại nhân mà nỡ mua một chiếc xe ngựa giá ngàn vàng để dùng, đùa nhau sao? Nếu thế thì chuyện này nói lên điều gì?

Chắc chắn là Thừa tướng đại nhân của bọn họ, người có thân phận cao quý, có địa vị dưới một người nhưng trên vạn người tại Tây Võ đó, đã thừa lúc Vương hậu tương lai của Mạc Bắc lần đầu tiên tới Tây Võ, không quen không biết ai, để lừa người ta một khoản tiền rồi! Không phải, là một khoản tiền cực lớn mới đúng!

Đạm Đài Minh Nguyệt càng nghe càng toát mồ hôi, gỗ trầm hương là cái gì, Hách Liên Đình Vũ không biết nhưng hắn sao mà không biết cơ chứ? Gỗ trầm hương không những hiếm có khó tìm mà còn rất quý giá, ngay cả là Hoàng đế cũng không rỗi hơi mà dùng loại gỗ này để làm xe ngựa!
Muội chắc chắn đấy là gỗ trầm hương?



Ta không biết gỗ trầm hương là cái gì!
Hách Liên Đình Vũ vô cùng thật thà và trẻ con, hiểu rõ ý nghĩa của câu
Biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe
. Do đó cô ta không hề ngượng ngùng tự nhận mình kiến thức nông cạn.

Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt co giật mấy cái, trong lòng biết rõ có lẽ tiểu nha đầu này đã bị lừa! Hắn lại hỏi:
Xe ngựa đấy đang ở đâu?



Nhắc đến xe ngựa đấy ta không thể không nói rằng tên Thừa tướng kia đúng là một tên thần kinh! Nói cái gì mà xe ngựa đã hi sinh, y muốn tiễn đưa một đoạn đường, rồi sau đó thiêu chiếc xe đi! Minh Nguyệt ca ca, huynh đã bao giờ gặp người nào kỳ quái như thế chưa? Rõ là một tên ngốc!
Hách Liên Đình Vũ ríu rít nói.

Thế nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt nghe xong, trong đầu chỉ còn một câu - cô mới là đồ ngu ấy! Nhìn thấy người ta xóa chứng cứ ngay trước mặt còn không biết gì, giờ còn nói người ta là ngu ngốc! Sau đó, Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn con nhóc này từ đầu đến chân một lần nữa, nghĩ tới tương lai phải cưới một cô nàng có chỉ số thông minh như thế này làm Vương hậu thì huyệt Thái Dương lại vô cùng đau đớn!

Tuy nhiên, hắn lại tự an ủi mình rằng có thể trí thông minh của Vương hậu thấp lại ít mang đến đến phiền phức cho hắn thì sao! Hắn cứ phải nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó mới có thể xoa dịu trái tim mình được:
Được, ta biết rồi, ba trăm lượng vàng kia ta sẽ thay muội trả cho Thừa tướng, muội về trước đi!


Giọng điệu hắn hoàn toàn lạnh lùng, hiển nhiên là đã cạn lời với cô nàng ngu xuẩn này rồi!

Hách Liên Đình Vũ len lén nhìn sắc mặt của hắn một lúc, biết hắn không vui nên vội nói:
Minh Nguyệt ca ca, huynh yên tâm, khi trở về ta sẽ bảo phụ vương trả lại huynh số tiền kia!



Ừm, biết rồi.
Đạm Đài Minh Nguyệt phất tay không thèm nghe, còn cảm thấy vô cùng bực bội!

Cô nàng Yến Kinh Hồng kia vô vùng thông minh, mà xảo quyệt cũng không ai bằng, sự can đảm và mưu kế thì hiếm có người nào trên thế gian có thể so sáng! Nếu hắn có một người con gái như thế làm Vương hậu thì lo gì không thể tranh giành Trung Nguyên! Dạng như Hách Liên Đình Vũ vừa tới Tây Võ đã lập tức bị Yến Kinh Hồng lừa một vố mà làm Vương hậu của hắn thì…

Bảo hắn làm sao chịu nổi!

Buồn bực một lúc, khóe môi hắn lại nở một nụ cười như có như không, Yến Kinh Hồng đúng là một người thú vị!



Trong phủ Thừa tướng, binh lính đi tới đi lui, đã lục soát mấy lần từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mà không tìm thấy cái gì, cuối cùng Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân đành dẫn binh lính trở về.

Cùng lúc đó thì người giám sát xung quanh phủ Thừa tướng cũng đã trở lại hoàng cung bẩm báo với Mộ Dung Thiên Thu, bọn họ khẳng định không hề trông thấy Thừa tướng đi ra khỏi phủ. Nhưng Mộ Dung Thiên Thu nghe tin này xong vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, hắn không tin chuyện này không liên quan tới Yến Kinh Hồng!

Sau khi Nam Cung Cẩm tiễn đám thị vệ xong thì người trong cung tới, nói là Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng nên mời nàng vào cung để mật đàm. Nam Cung Cẩm vội gật đầu, sau đó vội vàng trở về thay quần áo. Dù sao đám người của Mộ Dung Thiên Thu lục soát ở đây cũng không tìm thấy gì. Trước khi tìm ra món đồ kia, chắc chắn hắn sẽ không làm gì nàng.

Mà Bách Lý Kinh Hồng thì đã sớm nghĩ tới sẽ có chuyện này nên cũng không hề ngăn cản.

Lần này hoàng cung phái tới một cỗ kiệu để đón Yến Kinh Hồng, xem ra rất vội vàng, Yến Kinh Hồng cũng không nhiều lời, ngồi lên kiệu để bọn hắn đưa vào hoàng cung.

Trong Ngự thư phòng không hề có một ngọn đèn nào, rất tối tăm. Nam Cung Cẩm không khỏi nhíu mày, không thấy sáng đèn, Mộ Dung Thiên Thu thực sự ở bên trong sao?

Thái giám thấy nàng không vào thì nói:
Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng đang chờ ngài ở bên trong, xin mời vào!


Nam Cung Cẩm gật đầu cười, cũng không để ý nữa, bước nhanh vào trong, tên thái giám đứng canh cửa nhanh nhẹn mở cửa ra, chờ nàng đi vào rồi lại đóng cửa lại. Trong phòng rất tối, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón, chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lục đang tỏa ra ánh sáng âm u trong bóng tối. Nếu là người khác mà nhìn thấy cảnh này chắc đã sợ tới mức tè cả ra quần rồi! Nhưng nàng không phải là người bình thường, nàng là Yêu Nghiệt!

Từ lúc bước vào, nàng đã hiểu Mộ Dung Thiên Thu muốn dùng đòn tâm lý với nàng! Nếu như nàng tỏ ra sợ hãi, đương nhiên sẽ khai hết mọi chuyện! Đáng tiếc là Mộ Dung Thiên Thu lại không biết thứ Yêu Nghiệt nàng không sợ nhất chính là bóng tối, chính nàng mới là chúa tể của bóng tối!

Nàng ngẩng đầu bước tới trước vài bước, đứng lại khi cách đôi mắt màu xanh lục kia năm mét, quỳ xuống nói:
Thần tham kiến Hoàng thượng! Không biết đêm khuya Hoàng thượng triệu thần đến đây có việc gì?



Yến khanh, khanh thật sự không biết trẫm tìm khanh có chuyện gì sao?
Giọng điệu Mộ Dung Thiên Thu rất lạnh lẽo, trong lời nói cũng không có chút ấm áp nào, chỉ đầy vẻ tàn ác.

Nam Cung Cẩm giả ngu:
Thần thật sự không biết, nhưng thần đoán hẳn là có liên quan đến chuyện thích khách kia. Thần cả gan suy đoán, chắc chắn thích khách kia không đột nhập vào cung để ám sát Hoàng thượng mà là để trộm đi cái gì đó rất quan trọng!



Yến khanh đúng là rất thông minh, Yến khanh có muốn biết hắn đã lấy đi cái gì không?
Mộ Dung Thiên Thu thản nhiên hỏi, giọng điệu rất thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn khiến cho nàng không đoán được suy nghĩ của hắn.

Chính cái cảm giác không nắm bắt được suy nghĩ của đối phương này khiến cho trong lòng Nam Cung Cẩm hơi căng thẳng, mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt lưng áo, xem ra hắn đã biết được là do nàng làm! Nhưng nàng sẽ tuyệt đối không thừa nhận!
Nếu như có thể nói được, đương nhiên Hoàng thượng sẽ nói cho thần biết!


Nàng đã biểu lộ ra sự tò mò của mình, nhưng cũng không bị tỏ ra là quá nóng lòng, rất có chừng mực.

Mộ Dung Thiên Thu bật cười một tiếng rồi nói:
Trẫm cũng không ngại nói cho khanh biết, chính là bản đồ bố binh! Toàn bộ cứ điểm phòng thủ của Tây Võ đều được thể hiện trên bản đồ bố binh đó, nếu như rơi vào tay quốc gia khác thì chắc chắn Tây Võ chỉ có con đường chết! Yến khanh, thứ này quan trọng ra sao, trẫm chắc chắn khanh cũng hiểu rõ ràng! Trẫm tự hỏi cũng không bạc đãi khanh, cho dù là chuyện thần binh bất tử, trẫm cũng sẵn lòng cho khanh thời gian suy nghĩ! Trẫm cũng không mong chờ, hy vọng khanh sẽ dâng thần binh bất tử lên, chỉ cần chính khanh giải trừ đội quân đó cũng đã là giải cho trẫm được một mối tai họa ngầm rồi, trẫm sẽ không so đo với khanh nữa. Ngươi phải hiểu rằng, đối với đế vương mà nói, làm sao có thể để cho người khác xâm phạm vào lãnh thổ của mình. Một mối tai họa ngầm lớn như vậy ở bên cạnh thì làm sao trẫm có thể không chú ý cho được?


Những lời này có thể hiểu là hắn đang muốn giải thích nguyên nhân vì sao gần đây lại ra tay với Nam Cung Cẩm, từng câu từng chữ đều vô cùng thành khẩn!

Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng hiểu được hắn một chút, nếu mà đổi lại nàng ở vị trí của Mộ Dung Thiên Thu thì có lẽ sẽ chẳng cho nàng cơ hội mà sẽ ra tay ngay lập tức, Mộ Dung Thiên Thu đối với nàng như vậy cũng là tận tâm tận nghĩa rồi! Nhưng đối với thần binh bất tử, bất luận là giải trừ toàn bộ hay là dâng lên thì nàng đều không làm được! Mà trong lòng nàng cũng rõ ràng, nàng và Mộ Dung Thiên Thu sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc đứng ở vị trí đối lập nhau, nếu như bây giờ mà mềm lòng, do dự, không dứt khoát được thì cuối cùng những chuyện này sẽ càng ngày càng loạn, càng ngày càng hỏng bét!


Hoàng thượng, ý của ngài thần đã hiểu rõ, nhưng thần binh bất tử là kỷ niệm của cố nhân để lại cho thần… Thần thật sự cần có thời gian để cân nhắc!
Giờ đây ngoài việc kéo dài thời gian ra nàng cũng không còn biện pháp nào khác. Còn bản đồ bố binh kia, nàng coi như không nghe thấy gì hết.

Trong phòng tối om, hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở của hai người, cuối cùng Mộ Dung Thiên Thu thở dài một tiếng rồi nói:
Yến khanh, trẫm chỉ hy vọng là không phải do khanh làm, trẫm cũng hy vọng mục đích của khanh không phải là trở thành địch của trẫm, nếu không, đến cuối cùng, khanh sẽ phải hối hận!


Nghe lời này xong, con ngươi Nam Cung Cẩm không khỏi co rút lại một chút, lời này nghe như lời cảnh cáo, khiến cho nàng không khỏi bất an.


Ngày mai đưa Yến Kinh Lan vào cung đi, trẫm dạy dỗ nó như dạy dỗ Hoàng tử vậy!
Mộ Dung Thiên Thu dùng lời này để kết thúc buổi nói chuyện.

Nam Cung Cẩm thoáng kinh ngạc, ý của Mộ Dung Thiên Thu là dùng Tiểu Kinh Lan làm con tin để uy hiếp nàng ư? Mấy kiểu giữ con tin này trước giờ đều chỉ xuất hiện giữa các quốc gia với nhau, từ bao giờ mà quan hệ giữa quân vương cùng với hạ thần cũng cần phải dùng cách ấy chứ? Tình hình như thế này đã nói rõ rằng bây giờ Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn không còn tin tưởng nàng nữa nhưng lại không muốn xuống tay với nàng. Trạng thái tâm lý cực kỳ mâu thuẫn đó khiến hắn đưa ra yêu cầu như thế.


Hoàng thượng, Kinh Lan…
Nam Cung Cẩm đang định cố gắng thay đổi quyết định của Mộ Dung Thiên Thu.

Mộ Dung Thiên Thu lại lập tức cắt lời nàng:
Yến khanh, khanh phải biết rằng trẫm thật sự không nỡ động tới khanh. Nếu là người khác thì đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, cho nên trẫm hy vọng khanh đừng cò kè mặc cả nữa. Trẫm có thể cam đoan với khanh là chỉ cần khanh an phận thì trẫm sẽ không động vào một cọng tóc gáy của Yến Kinh Lan!


Nhưng vấn đề là nàng rất khó mà an phận được!

Đúng lúc này, Thống lĩnh Cấm Vệ quân vội vàng đi vào, trên tay đang cầm mấy phong mật hàm, trình lên cho Mộ Dung Thiên Thu.

Giờ thì không chỉ Mộ Dung Thiên Thu hơi nhíu mày lại mà ngay cả Nam Cung Cẩm cũng nhíu mày chăm chú nhìn đồ vật trên tay Mộ Dung Thiên Thu.

Mặt Mộ Dung Thiên Thu không hề thay đổi, mở những mật hàm kia ra, thái giám cũng nhanh nhẹn đốt đèn lên, ngọn nến bừng sáng, con ngươi màu xanh lục của đế vương lướt qua, đọc nhanh hết mấy cái mật hàm, thần sắc hắn bỗng trở nên rất đáng sợ. Hắn lạnh lùng nhìn mấy phong mật hàm, rồi hung hăng đập tay thật mạnh xuống mặt bàn, đập nát long án thành từng mảnh! Tên thái giám và Thống lĩnh Cấm Vệ quân kia đều sợ hết hồn!

Sau đó, giọng nói tàn độc của hắn hung dữ vang lên:
Mấy lão già đó! Chán sống rồi phải không! Người đâu, truyền Liệt Vương gia tới đây, nếu kháng chỉ, giết ngay tại chỗ!


Con ngươi Nam Cung Cẩm không khỏi co rút lại một chút! Giận dữ như thế này hẳn là do lục soát toàn thành mà không tìm thấy bản đồ bố binh, nhưng lại tìm được chứng cứ những người ở tông miếu muốn lật đổ Mộ Dung Thiên Thu đây mà! Nếu không thì Mộ Dung Thiên Thu cũng sẽ không ra lệnh giết Lãnh Tử Hàn tại chỗ nếu hắn không chịu đến!


Yến khanh, khanh có tham gia vào chuyện này không?
Mộ Dung Thiên Thu nói rồi ném mấy phong mật hàm tới trước mặt Nam Cung Cẩm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.