Chương 256: CÓ NÊN LẤY MẤY THỨ CÔNG NGHỆ CAO RA CHƠI KHÔNG NHỈ?
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 3404 chữ
- 2022-02-04 06:26:34
Sáng sớm hôm sau. Mấy vị Hoàng đế rời giường, tất cả đều tinh thần sảng khoái sáng láng. Bọn họ đều xoa tay chuẩn bị đi ra núi sau để tranh tài một phen! Nhưng sau khi bọn họ ra cửa đều nhận được thông báo của đám hạ nhân của thành cổ Thiên Ký, nội dung đều giống nhau. Thành chủ nói thành cổ Thiên Ký là nơi quá nhỏ, quả thực không chứa được mấy vị đại Phật tôn quý này! Mời bọn họ sớm quay về đi. Duy chỉ có Bắc Minh Hoàng, Nam Cương Vương và Lãnh Tử Hàn là được đám hạ nhân nói hơi ôn hòa một chút, rằng
Hoan nghênh các vị lưu lại thêm mấy ngày!
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều là một dấu chấm hỏi khổng lồ! Hôm qua không phải vẫn còn rất bình thường sao? Sao đến hôm nay lại bỗng nhiên lạnh nhạt như thế? Nhưng không chỉ đơn giản hai chữ lạnh nhạt có thể biểu đạt được hoàn toàn ý của họ, mà rõ ràng là có ý muốn đuổi khách ngay lập tức! Người tức giận nhất, dĩ nhiên là Đạm Đài Minh Nguyệt! Là sư huynh đệ đồng môn, thế mà chỉ sau một giấc ngủ đã bị người ta đuổi đi, hiển nhiên là muốn tức bao nhiêu là có đủ bấy nhiêu!
Mặc thành chủ đầu?
Hiện nay không phải là Mặc thành chủ nữa, mà là Nam Cung thành chủ rồi!
Trên mặt Nam Cung Cẩm treo một nụ cười bỉ ổi, vui sướng hài lòng đi tới. Nam Cung thành chủ? Mấy người đều nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Mặc Quan Hoa, cựu thành chủ lúc này nhìn rất hào nhoáng rực rỡ bước tới, thấy mấy người kia có vẻ không phục, mặt liền tươi cười hoàn toàn không có vẻ gì gượng gạo.
Mặc thành chủ, chuyện này là...?
Nam Cương Vương nhịn không được mà hỏi một câu. Bọn hắn đến để làm người làm chứng, tự nhiên bây giờ Mặc thành chủ đổi thành Nam Cung thành chủ, bọn hắn là người làm chứng, đương nhiên cũng rất muốn biết nguyên nhân trong đó. Mặc Quan Hoa cười cười, vỗ tay ra hiệu, hạ nhân bên bề một cái khay tới, trên đó có một cây hoa. Cây hoa đó, thật sự rất đẹp, nhất là dưới ánh nắng mặt trời nó lại càng thêm rực rỡ, tỏa ra ánh sáng lung linh, quả nhiên là một đóa hoa lạ. Chí ít những người ở đây chưa bao giờ từng nhìn thấy.
Hoa này, Nam Nhạc Hoàng đã lấy được rồi!
Thế nên những lời tiếp theo, cũng không cần thiết phải nói thêm nhiều nữa. Nam Nhạc Hoàng đã lấy được hoa, cho nên thắng bại đã có kết quả. Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu đều có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, như là nhìn một tên tiểu nhân hèn hạ! Hôm qua, mỗi người bọn họ đều chú ý tới việc Mặc Quan Hoa không nói đến thời gian, nhưng đều bởi vì uy tín tin tưởng nhân phẩm và kiêu ngạo của nhau, tin tưởng đối phương nhất định sẽ công bằng cạnh tranh với mình, cho nên không có hành động gì, không ngờ rằng Bách Lý Kinh Hồng lại hèn hạ làm ra chuyện thế này! Ánh mắt này, tự nhiên làm cho Bách Lý Kinh Hồng vô cùng khó xử. Khi hắn đồng ý cùng nàng đi lấy hoa, cũng đã đoán ra cảnh tượng thế này, nhưng dù thế nào trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ, tuy nhiên trên mặt hắn cũng không biểu hiện ra chút nào, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn bất cứ ai. Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh một tiếng rồi nói:
Mặc thành chủ, dùng cách này để chiến thắng, có phải Nam Nhạc cũng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn quá không?
Ha ha ha... Lúc đó ta cũng chỉ nói là so thế nào, cũng chưa từng quy định thời gian, Nam Nhạc làm thế, không có gì đáng trách
Đây cũng là thái độ của Mặc Quan Hoa. Nam Cung Cẩm liếm môi, cười hì hì đi đến trước mặt bọn họ nói:
Sao thế sao thế? Làm sao thế này? Tự mấy vị Hoàng thượng ngu xuẩn, không biết tùy thời ứng biến, giờ còn không chịu nhận thua sao?
Nụ cười rất thân thiện hiền lành, biểu hiện rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho người ta cực kỳ muốn tát nàng một cái! Nếu không phải trong lòng bọn hắn không ngừng khuyên bảo bản thân không nên ra tay với phụ nữ, tuyệt đối không nên ra tay với phụ nữ, thì hiện giờ bọn họ thật sự muốn... Cuối cùng, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi! Đạm Đài Minh Nguyệt run run khóe miệng nhìn đại sư huynh của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái với suy nghĩ của đối phương. Sau đó, hắn cười như không cười nhìn Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm một chút rồi rời đi. Hiện nay Nam Cung Cẩm cảm thấy Mặc Quan Hoa vô cùng thú vị, thấy bọn họ cầm hoa tới, vậy mà không hỏi thêm cái gì, trực tiếp giao lệnh bài thành chủ cho bọn họ! Chuyện này khiến cho Nam Cung Cẩm vô cùng tự sướng cho rằng phải chăng bọn họ được hắn ưu ái đặc biệt, thật sự không nhịn được mà hỏi:
Mặc thành chủ, ta có thể hỏi tại sao ngươi lại ba phen bốn bận trợ giúp Kinh Lan không?
Mặc Quan Hoa có vẻ như đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi câu này, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của hắn giống như là vũ trụ mênh mông thần bí vô ngần, hắn cười khẽ một tiếng rồi nói:
Bánh xe vận mệnh đã khởi động, tự giải quyết cho tốt!
Dứt lời, liền quay người mà đi. Hoa văn chìm màu đen thêu trên ống tay áo của hắn vẽ một đường cong ưu nhã trên không trung, cũng lộ ra vẻ khiêm tốn nhưng xa hoa. Hắn đi nhìn như rất chậm, nhưng thực ra lại rất nhanh, không bao lâu bỗng nhiên vọt lên không trung, biến mất không còn tung tích. Nam Cung Cẩm im lặng đứng tại chỗ, nhìn theo hướng hắn đi! Nàng dám nói là nàng đã sống bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có người nào đối đãi với nàng như vậy! Tra hỏi đối phương thì không trả lời, ngược lại lại nói một cầu như kiểu nói đặc thù của đám thầy bói, sau đó rất ra vẻ mà rời đi! Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng nhìn theo bóng lưng Mặc Quan Hoa, thật lâu cũng chưa thu hồi ánh mắt. Hắn thản nhiên hỏi dò:
Có phải Mặc Quan Hoa rất anh tuấn không?
Phải!
Nam Cung Cẩm não tàn nhất thời nửa khắc còn chưa kịp phản ứng! Khi nàng kịp phản ứng, người bên cạnh đã không thấy đâu! Khóe miệng nàng giật một cái, lại rước lấy một phiền phức! Nàng nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang dần dần bước đi từng bước, nàng nói:
Ta nhìn theo hắn là bởi vì người này không biết lễ phép!
Bước chân dừng lại, hắn hỏi:
Thật sao?
Đúng thế!
Thật sao?
Lại nữa rồi! Nàng nghiến răng:
Đúng thế!
Lãnh Tử Hàn ở bên cạnh cười nói:
Tiểu Cẩm, hắn không chịu tin nàng, nàng theo ta tốt hơn, ta...
Ta tin
Giọng nói lạnh lùng vang lên, so với Hoàng Phủ Hoài Hàn thì vẻ lạnh lùng bên trong đó còn nhiều hơn mấy phần. Ánh mắt hắn nhìn Lãnh Tử Hàn rất lãnh đạm, nhưng đủ để khiến lòng người phát run. Có điều, Lãnh Tử Hàn không phải đồ chuột nhắt nhát gan, cũng nhìn lại Bách Lý Kinh Hồng, trong mắt ẩn chứa vẻ khiêu khích. Trong lòng Bách Lý Kinh Hồng đã bắt đầu mài đao xoèn xoẹt, giọng nói trong trẻo mà cao ngạo vang lên không khách khí:
Lãnh giáo chủ, vẫn nên trở về Ma Giáo đi.
Tòa thành trì này là của Tiểu Cẩm, cũng không phải của ngươi!
Hắn không quên là vừa nghe được một tiếng Nam Cung thành chủ! Hắn vừa nói xong, ánh mắt như ánh trăng say lòng người của Bách Lý Kinh Hồng quét sang Nam Cung Cẩm, ánh mắt của Lãnh Tử Hàn cũng nhìn Nam Cung Cẩm một chút, như là đang chờ quyết định của nàng. Bắc Minh Hoàng và Nam Cương Vương thấy cảnh này, lập tức cảm thấy mình dư thừa một cách sâu sắc, nên vội vàng nói cáo từ. Chạy như bay... Nam Cung Cẩm cứ như thế bị kẹt ở giữa, hiện nay không phải là thiên hạ đang đại loạn sao? Vì sao mà nàng còn phải xử lý mấy chuyện như thế này chứ, thật sự là... nhức cả trứng mà!
Chuyện này, Tiểu Hồng Hồng thân yêu, ta cảm thấy Lãnh Tử Hàn ở nhờ ở đây mấy ngày cũng không có... Không, ý của ta là, Ma Giáo của Lãnh Tử Hàn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên ta sẽ không níu giữ nhiều nữa! Không phải, ta...
Nàng nhìn sắc mặt hai bên, cố gắng thay đổi ngôn từ, đầu đau như muốn nứt ra, còn có cảm giác vô cùng bỏ tay không biết làm thế nào?
Bách Lý Kinh Hồng, ta và Tiểu Cẩm là bằng hữu, người luôn luôn hẹp hòi như thế, không cảm thấy quá đáng sao?
Lãnh Tử Hàn cũng không muốn lại làm khó nàng, nên quay đầu chất vấn Bách Lý Kinh Hồng! Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng giật một cái, quay đầu nhìn Lãnh Tử Hàn, trong mắt hắn mang theo vẻ không thể tưởng tượng được. Người này, rõ ràng là muốn tranh đoạt với mình, sao bây giờ lại nguyện ý dùng hai chữ
bằng hữu
này chứ?
Có phải người cảm thấy giữa người và Tiểu Cẩm so với giữa ta và Tiểu Cẩm cũng không có sự khác biệt quá lớn, có vẻ như chỉ khác nhau một chút mà thôi. Cho nên người luôn không yên lòng, thậm chí ngay cả một cơ hội là bằng hữu cũng không không chịu cho phải không?
Ban đầu ở Tây Võ, Tiểu Cẩm đột nhiên xa cách, hắn còn nhớ rất rõ ràng. Nghe Lãnh Tử Hàn nói nhiều lời như vậy với Bách Lý Kinh Hồng, trong lòng Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Đôi mắt đẹp của Bách Lý Kinh Hồng nhíu chặt lại, thấy ánh mắt của Lãnh Tử Hàn mang theo ý tứ xấu xa, đúng thế, ban đầu ở Tây Võ, hắn liền cho là như vậy. Cẩm Nhi và Mộ Dung Thiên Thu hay Lãnh Tử Hàn đều thân mật quá mức, thân mật đến nỗi hắn căn bản không có cách nào chịu đựng được, có đôi khi thậm chí hắn cảm thấy trong lòng Cẩm nhi, địa vị của bản thân so với địa vị của bọn hắn cũng chỉ nặng hơn một chút chút đó thôi. Lãnh Tử Hàn cười lạnh một tiếng, vẫn rất cuồng ngạo và tùy tiện, nhưng lại mang theo sự thể lương không nói nên lời:
Nhưng, ngươi có biết rằng tuy chỉ khác nhau một chút, nhìn thì như gần trong gang tấc, với chúng ta mà nói, là một khoảng cách cực kỳ lớn, như là đường chân trời không? Xa xôi, dù có dùng hết sức, cũng không thể vượt qua. Không có cách nào vượt qua, vĩnh viễn!
Hắn nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt của Bách Lý Kinh Hồng, mà chỉ thản nhiên nhìn Nam Cung Cẩm một chút rồi bước đi. Gió nổi lên, trong nội viện này, chỉ còn lại hai người Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng. Trong tiếng gió thổi qua bên tai còn văng vẳng giọng nói của Lãnh Tử Hàn. Thực ra Lãnh Tử Hàn nói không sai, mà cảm giác của Bách Lý Kinh Hồng cũng không sai. Trong lòng của Nam Cung Cẩm, địa vị của bọn hắn so với Bách Lý Kinh Hồng cũng chỉ kém một lằn ranh mà thôi. Đều quan trọng như nhau, đều sẵn sàng lấy tính mạng ra để đối đãi với nàng. Nhưng, chỉ khác nhau một chút như thế lại chính là hoàn toàn khác biệt, đó chính là yếu hay không yêu, cùng với chuyện nên ở bên cạnh ai. Khoảng cách này, cũng chính xác là không cách nào vượt qua được. Sau khi im lặng thật lâu, hai người đều lần đầu tiên cảm thấy lúng túng. Thực sự rất xấu hổ, cuối cùng, giọng nói lạnh lùng như âm thanh của vầng trăng vang lên:
Xin lỗi nàng!
Vì sao lại xin lỗi?
Nam Cung Cẩm hỏi. Hắn nghe thế, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Thật xin lỗi, vấn đề mà Lãnh Tử Hàn có thể hiểu rõ như vậy, ta lại không hiểu rõ
Nam Cung Cẩm cười khẽ:
Chàng chẳng qua là chuyện trong nhà chưa tỏ, chuyện ngoài ngõ đã thông thôi!
Thực ra, hắn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông còn nàng thì không thế sao?
Không bao giờ xảy ra chuyện này nữa, ta cam đoan
Thái độ rất thành khẩn, giọng điệu rất chăm chú, thế nhưng ánh mắt vẫn có chút khó chịu và không cam lòng. Nam Cung Cảm thấy ánh mắt khó chịu của hắn liền có chút buồn cười:
Được rồi, được rồi, đừng giả vờ rộng lượng nữa! Tính tình chàng thế nào, ta còn không biết sao!
Ta chính là kẻ hẹp hòi thế đấy
Hắn không hề cảm thấy nhục nhã, giọng điệu cũng vô cùng kiên định!
Mau cút đi!
Nam Cung Cấm đen mặt lên phất tay,
Thu dọn đồ đạc, lập tức về Nam Nhạc, phòng thủ kỹ thành cổ Thiên Ký là được, trước hết phải nghĩ cách đối phó Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt, ta cũng không biết chàng làm người kiểu gì mà nhiều người chán ghét mà cũng gây khó dễ cho Nam Nhạc đến thế!
...
Những người kia đều là nàng trêu chọc đến mà? Xe nhẹ đường quen, chỉ nửa ngày sau, hai người đã về đến Nam Nhạc. Mặc dù dân chúng không biết quá trình diễn ra như thế nào, nhưng đều biết thành cổ Thiên Kỵ đã thuộc về bọn họ. Mạc Bắc giờ muốn đánh bọn họ cũng không dễ dàng, thế nên đều đổ ra đường nhảy cẫng lên mà hoan hô, nghênh đón Hoàng thượng và Hoàng hậu của bọn họ. Trên đường đi, Nam Cung Cẩm cũng đi xem tình hình của Quân Kinh Lan, xác định người của Hoàng Phủ Hoài Hàn đểu đã rút lui, mới đón trở về hoàng cung Nam Nhạc. Hiện nay tình trạng của bọn họ mà nói, là không tốt cũng không xấu. Đông Lăng xử lý xong chuyện Bắc Minh, là chuyện sớm hay muộn, theo lý mà nói, bọn họ đã kết minh, thời điểm này nên giúp Bắc Minh một tay, nhưng rõ ràng là bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất là Tây Võ và Mạc Bắc đều đã chuẩn bị để tiến công Nam Nhạc, nếu không phải hiện nay bọn họ đoạt được thành cổ Thiên Kỵ, thì hiện nay bọn họ đã hoàn toàn ở vào thế yếu! Đôi mắt đẹp như ánh trăng của Bách Lý Kinh Hồng nhìn vào tấm bản đồ, tìm kiếm hướng đột phá, hắn rơi vào trầm tư. Nam Cung Cẩm nhìn hắn có chút kỳ quái hỏi:
Chàng đang suy nghĩ gì?
Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu liên minh với nhau, có phải đã thể hiện ra mặt luôn rồi không?
Bách Lý Kinh Hồng không trả lời nàng mà hỏi lại. Hắn vừa hỏi câu này xong, Nam Cung Cẩm cũng lập tức rơi vào trầm tư, đúng vậy, xác thực đúng là chuyện như vậy. Khi ở thành cổ Thiên Kỳ, hai người này còn ra vẻ một chút, nhưng đến thời điểm tranh giành, hai người này cũng chẳng muốn ra vẻ nữa! Thượng Quan Cẩn Duệ ở bên cạnh trầm ngâm nói:
Hai người này nếu liên hợp lại, mà người ngoài chỉ suy đoán cũng không chính xác, đối với bọn hắn, tình trạng này mới là tốt nhất. Nhưng hiện nay là công khai ra như thế, vậy thì chỉ có một khả năng!
Đã tính trước!
Ba người đồng thời nói. Đã tính trước có thể đánh bại bọn họ, cho nên mới tự tin như thế! Căn bản cũng không sợ để bọn họ biết bọn hắn liên minh với nhau!
Nhưng mà sự tự tin này xuất phát từ đâu?
Nam Cung Cẩm có chút không hiểu! Mạc Bắc muốn tiến đánh Nam Nhạc, nhất định phải đi qua thành cổ Thiên Kỳ, mà thành cổ Thiên Ký có cấu trúc tổng thể tựa như một cái hồ lô! Nếu Đạm Đài Minh Nguyệt mang binh mã nghênh ngang tiến đến, mà Nam Nhạc mai phục ở chỗ cao, sẽ khiến cho bọn hắn trọng thương! Cho nên khi thành cổ Thiên Kỳ rơi vào tay Nam Nhạc, Đạm Đài Minh Nguyệt nhất định sẽ không lựa chọn con đường này! Nếu như dẫn quân mượn đường Tây Vũ, Mộ Dung Thiên Thu cũng không phải loại người lương thiện gì, nói không chừng còn bị cắn ngược lại một cái! Đạm Đài Minh Nguyệt thông minh như thế, tuyệt đối sẽ không đưa cổ mình ra trước mặt kẻ địch, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào kìm tỏa hắn. Cho nên con đường này cũng không thống, vậy vì sao bọn hắn đã tính trước như thế?! Nhưng vào lúc này ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng đột nhiên chăm chú hơn! Nhìn vào núi Thái Hành, hắn chợt hiểu ra! Đồng thời, ánh mắt Thượng Quan Cẩn Duệ và Nam Cung Cẩm cũng nhìn vào đấy! Trong nháy mắt cũng hiểu rõ tất cả, núi Thái Hành có mặt phía Bắc là khu du mục Mạc Bắc, mà mặt phía Nam chính là đô thành của Nam Nhạc! Ngọn núi này rất khó vượt qua, nhưng nếu đi đường này thì kinh đô Nam Nhạc liền gặp nguy hiểm!
Hiện nay tình hình Tây Võ như thế nào?
Nam Cung Cấm hỏi. Thượng Quan Cẩn Duệ nói:
Vừa nhận được tin tức, đang có dấu hiệu rằng bọn hắn sẽ rút quân, nhưng kỳ lạ là vẫn còn làm bộ muốn tiến đánh, ta còn chưa kịp thông báo!
Có dấu hiệu rút quân, lại ra vẻ muốn tiến đánh, xem ra là thật sự muốn rút quân! Như vậy đã rõ ràng, chắc chắn là mục đích muốn đến sơn mạch Thái Hành! Nam Cung Cẩm cười một tiếng, nói với Thượng Quan Cẩn Duệ:
Duệ ca ca, muội nhờ huynh một việc!
Đóng giả Bách Lý Kinh Hồng ở đây à?
Thượng Quan Cẩn Duệ rất nhanh liền hiểu ý của nàng, hắn có chiều cao tương đương với Bách Lý Kinh Hồng, thân hình cũng không khác là bao, như thế có thể đóng giả mấy ngày, vấn đề cũng không lớn, có thể khiến cho rối loạn thật giả, khiến cho Tây Võ và Mạc Bắc không phát hiện ra chuyện gì. Nam Cung Cẩm cười nói:
Không sai! Ta muốn tặng cho bọn chúng một món quà suốt đời không quên ở núi Thái Hành!
Mấy thứ công nghệ cao như thuốc nổ này nọ, có phải nên lấy ra chơi thử một chút không nhỉ?