• 880

Chương 289: KIẾP NẠN CỦA TIỂU KINH LAN


Nam Nhạc, giờ phút này cũng đã lật trời.

Đám đại thần ở kinh thành đã hoàn toàn không bình tĩnh nổi, mấy đại thế gia vốn đã đối nghịch 8với Vân gia, giờ lại càng có mục tiêu phấn đấu, kích động đến cực điểm! Hoàng hậu là từ Vân gia mà ra, bây giờ Hoàng hậu lại có sơ suất lớn nh3ư thế, Vận gia tự nhiên cũng không tiện ăn nói, cho nên bọn hắn đều cảm thấy cao hứng đến chết mất! Càng khiến bọn hắn kích động chính là, huy9ết mạch duy nhất của Bắc Minh Hoàng lại ở tại Nam Nhạc bọn hắn, việc này nói lên điều gì? Việc này nói rõ, bọn hắn có thể dựa vào đó mà nếu đi6ều kiện thật tốt với Bắc Minh, sau đó thu được một phần lợi ích khả quan!

Chuyện ồn ào này, cũng khiến cho ánh mắt của những tướng quâ5n ở thành Khải Xán vốn sùng bái Nam Cung Cẩm vô hạn kia nhìn nàng cũng có chút thay đổi, theo bọn hắn nghĩ, Nam Cung Cẩm thân là Hoàng hậu Nam Nhạc của bọn hắn, nên gạt tình cảm riêng tư sang một bên, mọi việc đều nên lấy lợi ích của Nam Nhạc làm đầu, nhưng hiện nay hành động của Hoàng hậu nương nương khiến bọn hắn rất thất vọng! Trong tay có thể đánh bạc lớn như thế, lại không có ý lợi dụng, nếu không phải vì hiện nay trong bụng Nam Cung Cẩm hiện nay đang có tương lai của Nam Nhạc, bọn hắn thật sự không muốn cho nàng vẻ mặt tốt đẹp gì cả! Nam Cung Cẩm cũng sứt đầu mẻ trán, đã phái ám ảnh đi điều tra xem đây là chuyện tốt của người nào nhiều chuyện, ý nghĩ đầu tiên chính là tên Hoàng Phủ Hoài Hàn chó má kia tìm phiền phức cho mình, nhưng dù sao vẫn cần phải xác định xem đúng hay không?
Gia chủ Thịnh gia cũng trong đội ngũ tướng quân, hắn vội vàng chạy ra quỳ xuống nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện này Thịnh gia chúng ta không tham dự, còn xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ cho thần!

Nam Cung Cẩm cũng chạy ra làm người tốt:
Đúng thế, Hoàng thượng, oan có đầu nợ có chủ, những người kia đối nghịch với bản cung, nhưng Thịnh tướng quân không đối nghịch với bản cung!
Thực ra hiện nay Thịnh gia cũng không hòa thuận với Vân gia, nhưng giờ lại nghe Nam Cung Cấm vậy mà cầu tình cho mình, Thịnh tướng quân lập tức cảm thấy một trận xấu hổ và hối hận.
Hoàng hậu nói thế nào chính là thế đó.
Dứt lời, đôi mắt trong trẻo và lạnh lùng như ánh trăng nhìn quét mọi người một vòng,
Trẫm muốn các ngươi biết, đối nghịch với Hoàng hậu, chính là đối nghịch với trẫm!


Chúng thần minh bạch!
Nếu hiện nay bọn hắn vẫn không hiểu, vậy thì bọn hắn không cần làm quan nữa, về nhà mà làm ruộng chăn heo còn tốt hơn!
Truyền lệnh sứ vội vàng gật đầu, gật đầu thật nhanh rồi thất kinh nói:
Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định truyền đạt ý chỉ của ngài cho các vị đại nhân biết!
Dứt lời, hắn lộn nhào đứng dậy, chạy như bay ra ngoài của, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng thượng khủng bố như thế!

Người đầu, trừ Vân gia ra, gọi toàn bộ con em thể gia tòng quân trở về.
Toàn bộ Nam Nhạc, có không ít con em thể gia vào quân đội lịch luyện, nhưng trừ Vân gia tướng môn hổ tử ra, các thể gia khác ngồi lên được vị trí tam phẩm tướng quân rất ít, cho dù có ngồi lên được, thì phần lớn đều là chức quan nhàn tản, cho nên có phái ra ngoài, thì đối với quân đội cũng không tổn thất quá lớn, hơn nữa, ở một mức độ nào đó còn là tiêu diệt một chút sâu mọt.
Rõ!
Lời này, mấy ngày trước đại tướng quân thăng quan nhất phẩm đại tướng có nói, tin tức như thế đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ gì là quá tốt, hắn vốn đi lên từ dân chúng nghèo khổ, mười tám tuổi tòng quân, phấn đấu hơn ba mươi năm, mới có thành tựu như ngày hôm nay, vậy mà luôn luôn nơm nớp lo sợ, như đi trên tấm bằng mỏng, chỉ sợ đắc tội các thế gia đại tộc kia! Mà hắn nhìn những tên con cháu thế gia chỉ biết làm mưa làm gió kia rất khó chịu, đã rất lâu rồi, cho nên hắn vô cùng nguyện ý vì Hoàng thượng mà bắt đám người kia trở về:
Lần này tất cả mọi người đều hiểu, Hoàng thượng không nói chơi! Đây là muốn làm thật!
Nam Cung Cẩm cắn môi, dừng lại! Hồi lâu sau, nàng cúi đầu nhìn hắn:
Nhưng hiện nay ta không có lựa chọn nào khác! Ta quen thuộc Bắc Minh hơn chàng, mà lão Thừa tướng tựa như cũng đứng về phía Kinh Lan, nếu như ta không đi, không ai có thể tranh thủ hắn hỗ trợ được!

Về phần hài tử, nàng tin tưởng con của nàng, không phải là dạng mềm yếu như thế. Mà bọn họ nhất định phải cưỡi ngựa đi nhanh, đám người bắt Kinh Lan đi, hẳn là mới đi không bao lâu, bọn họ đến sớm chút nào, Kinh Lan liền bớt đi được một chút rơi vào tay Quân Hạo Thiên, cũng bớt đi được một chút nguy cơ.

Ta đi cùng với nàng.
Như là đã sớm đoán được kết quả này, hắn cũng không cản, nhưng có hắn đi cùng, ít nhất sẽ tương đối an toàn.

Được, Nam Nhạc ta, chỉ cần những thần tử tuân theo quyết định của quân vương. Còn kinh thành, cũng nên gột rửa rồi.
Hắn phun ra một câu không mặn không nhạt, nhưng, sắc mặt lạnh lẽo kia, khiến cho người ta biết được hắn đang không nói đùa.
Trong chốc lát, tất cả các tướng quân hầu như là trợn to con ngươi, ý của Hoàng thượng đây là như thế nào? Kinh thành, gột rửa? Một câu nhàn nhạt thế này, nhưng đã phán định sinh tử của nhiều người và sự tồn vong của biết bao gia tộc, thế nhưng vì sao vừa nghĩ tới những lão gia hỏa sắp ngã xuống, trong lòng bọn họ lại cao hứng như thế này?
Quan truyền lệnh giật mình kêu lên, lập tức cảm thấy mình quỳ có chút bất ổn, hắn cũng là con vợ cả Trần gia trong mấy đại thế gia ở kinh thành, nếu như Hoàng thượng dùng chính sách huyết tinh để đám người kinh thành nghe lời, Trần gia bọn hắn cũng trốn không thoát, nhất là quyển mỹ nhân đồ này bọn hắn còn gia nhập vào hỗ trợ tuyển chọn, chuyện này... Quyền thế thế gia có lớn, Hoàng đế cũng không cần quan tâm một câu, dẫn quân đội đến trực tiếp hủy diệt!
Hoàng thượng, thần nghĩ các vị đại nhân chỉ nhất thời hồ đồ, khi bọn hắn nghĩ thông suốt, tất nhiên sẽ không làm như thế nữa! Còn xin Hoàng thượng cho các vị đại nhân một cơ hội!

Vậy làm phiền Trân ái khanh, trở về nói cho bọn hắn nên tỉnh táo một chút, đối với nhất thời hồ đồ, trẫm có thể tha thứ, đối với cả đời hồ đồ, vậy cũng đừng trách trẫm không cho bọn hắn cơ hội.
Giọng nói lạnh lùng của hắn mang theo một cỗ sát ý lăng lệ.
Nam Cung Cấm dừng một chút, chậm rãi ép mình bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn ức chế không nổi sự lo lắng trong lòng, bởi vì trong lòng nàng quá rõ ràng, bọn họ nhất định phải đi cứu Kinh Lan ngay lập tức, nếu không... Quân Hạo Thiên mà tránh khỏi được liên quan đến chuyện này, vậy thì sự an toàn của Kinh Lan sẽ không được đảm bảo!
Nghĩ thế, nàng đã không muốn nói nhiều thêm gì nữa, chạy như bay ra ngoài!
Đôi mắt đẹp của Bách Lý Kinh Hồng nhíu lại, theo nàng đi tới thành lâu, khi Nam Cung Cẩm muốn lên ngựa, hắn ngăn nàng lại:
Nàng quên à, nàng đang mang thai.
Giờ mà cứ cưỡi ngựa như thế, hài tử sẽ như thế nào?
Còn Bách Lý Kinh Hồng đang ngồi trên long ý, im lặng hồi lâu, vẫn đang một mực xem xét tấu chương. Giờ phút này, trên tay hắn đang cầm một bản tấu chương, lại là vạch tội Vân gia, bác bỏ Hoàng hậu. Cuối cùng, khuôn mặt hắn càng âm trầm, không thể đè nén được cơn giận dữ nữa!

Ầm!
một tiếng vang lên, bản tấu chương kia bị hắn hung hăng ném lên mặt bàn! Tất cả mọi người đều kinh ngạc một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người trên long ỷ. Chỉ thấy đôi mắt đẹp như ánh trăng của hắn nhàn nhạt nhìn xuống mọi người bên dưới, đôi mắt đó sắc bén và sâu như hàn đàm, vốn là khuôn mặt hắn đạm mạc đến cực hạn, nay đã mang theo một cô lệ khí nồng đậm! Khiến cho người ta cảm thấy run sợ khi nhìn vào!
Thế là, tất cả mọi người đều hiểu được ít nhiều, hiện nay long nhan Hoàng thượng đang giận dữ! Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn từ trước đến nay lâu như vậy mới nhìn thấy Hoàng thượng nổi giận, cả đám người chân tay đều mềm nhũn, vội vã quỳ xuống:
Hoàng thượng bớt giận!

thành Thiếu Dương, Mộ Dung Thiên Thu đánh giằng co với Thượng Quan Cẩn Duệ nghe nói tin tức như thể, trong nháy mắt cũng không bình tĩnh được, giơ ngón tay cái lên vì Hoàng Phủ Hoài Hàn, chuyện đã thể này, nói không chừng bé con kia cũng không thể tiếp tục ở lại Nam Nhạc được nữa rồi! Đến lúc đó đối với mình mới là có lợi nhất, cho nên hắn cũng giúp đỡ tuyên truyền rộng rãi hơn một phen.
Thượng Quan Nhược Tịch mấy ngày này cũng chỉ cảm thấy bọn họ không dám ra ngoài, các tướng quân thành Khải Xán, không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhìn chằm chằm cửa phòng các nàng, như là sợ mẹ con bọn họ chạy đi vậy. Tuy thế nhưng sau ba ngày yên ổn, nàng cuối cùng vẫn không bình tĩnh được, cố gắng ôm hài tử ra cửa, đi tìm Nam Cung Cẩm, khi nàng vừa ra khỏi cửa, lập tức có người theo sau nàng, như là để giám thị, đến cửa phòng Nam Cung Cẩm, nàng gõ cửa vài tiếng. Nam Cung Cẩm nói:
Vào đi!

Thượng Quan Nhược Tịch đấy cửa vào, ôm hài tử đến trước mặt nàng, vội vàng nói:
Chuyện này cô chuẩn bị làm thế nào?
Nàng nói thẳng vào vấn đề:
Yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, ai cũng không thể động tới Kinh Lan! Huống chi trong bụng ta hiện tại có máu mủ Nam Nhạc, ai cũng không thể làm gì ta!
Nói xong, Nam Cung Cấm theo bản năng sờ sờ bụng

Bớt giận ư?
Giọng nói mờ nhạt của Đế vương truyền đến từ trên vương tọa, khiến cho người nghe cảm thấy âm trầm trong lòng.

Trẫm, không tức giận.
Hắn nói ra từng chữ, như là thật sự không tức giận. Nhưng, các đại thần phía dưới không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng thượng, bộ dạng này của lão nhân gia ngài là không tức giận sao? Đây rõ ràng là tức giận đến cực điểm có được không? Ngay cả Nam Cung Cấm cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, tên này đang bùng lửa giận sao? Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn như thế này.

Người đâu, truyền chỉ.
Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng lạnh lùng, nói với truyền lệnh sứ.
Nam Cung Cấm hít vào một hơi thật sâu, lập tức cũng cảm thấy không thể làm gì? Trong lòng nàng hận thấu xương đối với người bên ngoài đang lan truyền tin tức này! Hiện nay, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước...
Mà hiện thực còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Không tới mấy ngày, lại có rất nhiều dân chúng kinh thành bị những danh môn vọng tộc có danh vọng kia kích động, sau đó không ngừng kêu gào Nam Cung Cẩm không xứng là Hoàng hậu, yêu cầu Hoàng thượng phế hậu. Cống hiến của Nam Cung Cẩm trong các chiến dịch, các tướng sĩ biết, nhưng dân chúng không biết. Trong kinh thành, còn có không ít lão thần đã bắt đầu ngày đêm dâng tấu, đề nghị Hoàng thượng đại tuyển thiên hạ, mở rộng hậu cung!
Tình hình như thế, cho dù là Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu cũng không thể tưởng tượng ra được! Về chuyện tuyển phi phải đối đầu với đám đại thần theo Vân gia và Nam Cung Cẩm đó, vẫn luôn là một cái gai trong tim của toàn bộ đám quan văn Nam Nhạc. Hiện nay chuyện này được truyền ra, không thể nghi ngờ gì chính là thả con săn sắt bắt con cá rô, có những chuyện vốn là bọn hắn không dám nói ra, nhân cơ hội này có thể nói ra rất nhiều.
Nàng vừa nói xong, nắm tay trong tay áo của Thượng Quan Nhược Tịch nắm chặt, dừng hồi lâu, nàng quay người đi, chuyện này đúng là nàng không giúp đỡ được gì, ở lại nơi này cũng không có tác dụng gì, mà trong lòng nàng cũng đã có quyết định! Sau khi nàng đi không lâu, Bách Lý Kinh Hồng tiến đến, thấy nàng ngồi buồn rầu bên cạnh bàn, hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nói nhàn nhạt:
Không cần quan tâm, chuyện này ta sẽ xử lý tốt.


Chàng chắc chứ?
Sẽ xử lý tốt sao? Có thể dùng phương pháp gì xử lý mới tốt, đơn giản là khư khư cố chấp bao che mình, sau đó giúp đỡ để tự mình giải quyết vấn đề này, rồi lại tạo thành tiếng xấu cho hắn.
Câu hỏi này của nàng, tự nhiên khiến hắn không biết nói gì, có thể bảo vệ được Quân Kinh Lan, cũng có thể bảo vệ được nàng, nhưng sau đó ánh mắt toàn bộ Nam Nhạc nhìn nàng sẽ không giống như trước đây nữa, sự thật này cứng rắn như sắt thép.
Hiện nay cũng không có cách giải quyết nào khác không phải sao?

Nam Cung Cẩm không nhịn được mà nhíu mày, xử sự như thế, rất dễ dẫn tới dân chúng phẫn nộ! Vẫn là Vân Dật gan lớn một chút, hắn hơi khẽ ngẩng đầu lên nói:
Hoàng thượng nghĩ lại, tha thứ cho thần cả gan nói thẳng, nếu thật sự làm thế, vậy thì tình trạng của Hoàng hậu nương nương càng thêm xấu hổ, với lại, với lại...
Còn lại một câu, hắn không dám nói, với lại, nếu thật sự làm như thế, Hoàng thượng cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích!

Không có với lại gì hết!
Hắn ngắt lời, đứng dậy, phẩy tay áo một cái, quyển mỹ nhân đồ trên long án liền bị chấn vỡ, sau đó bay ra ngoài giống như từng bông tuyết hoa, ngay sau đó, một cỗ long uy bấm sinh áp bách lấy đám võ tướng ở đây:
Các vị tướng quân, có nguyện hiệu trung với trẫm, bất kể là trẫm quyết định thể nào?


Chúng thần nguyện ý!
Các tướng quân lớn tiếng nói, hiện nay nói không nguyện ý không phải là muốn chết sao?
Nàng vừa nói xong, các tướng quân cũng là hai mắt nhìn nhau, phần lớn bọn họ đều là võ tướng, cho nên làm người luôn hào sảng ngay thẳng, so với những văn thần không từ thủ đoạn để đạt được mục đích kia, luận âm mưu, tự nhiên là đơn thuần hơn rất nhiều, với lại bọn họ đều cho rằng thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngôi lành, thể diện quan trọng hơn nhiều! Cho nên lời này của Nam Cung Cẩm, không nghi ngờ gì đã khiến bọn họ xúc động!
Nam Cung Cảm thấy bọn họ không nói lời nào, đã biết bọn họ bị lời nói của mình đánh động, cuối cùng nàng nói:
Với lại, hiện nay Quân Kinh Lan trong tay chúng ta, cho dù chúng ta chỉ dùng nó để làm vật thể chấp, thì Bắc Minh cũng sẽ phải cố kỵ rất nhiều!
.

Hoàng hậu nương nương nói cực phải!
Các vị tướng quân trong nháy mắt đã vui vẻ ra mặt, hóa ra Hoàng hậu nương nương có ý này, ôi chao, hóa ra bọn họ hiểu lầm Hoàng hậu nương nương! Thấy nét mặt bọn họ, Nam Cung Cẩm đã biết hôm nay mình lừa gạt thành công, hiện giờ, ít nhất cũng đã thu được sự ủng hộ của nhóm võ tướng!
mình một chút, trong chốc lát cảm thấy đứa bé này đến thật đúng lúc, hiện nay có thể giúp mình đại ân. Chỉ có điều, lấy con mình để làm lá chắn, cảm giác như thế thật sự không thể nào tốt được.
Thượng Quan Nhược Tịch thở dài một hơi, trong lòng như là buông xuống được cái gì, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại nhiều thêm vài tia cảm động và áy náy, chỉ là không để cho Nam Cung Cẩm nhìn thấy:
Chúng ta thật sự không nên tới thành Khải Xán, hiện nay lại đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió!


Cô sai rồi, may mắn là các cô đã tới đây, hiện nay đã ở dưới tầm kiểm soát của ta, sẽ không có ai dám động tới các cô. Nhưng nếu như ở xa kinh thành, ta thực sự không biết mình làm thế nào để cam đoan các ngươi an toàn!
Nói đến điểm này, trong lòng Nam Cung Cẩm thầm kêu may mắn, tuy nói bọn họ có thần binh bất tử bảo vệ, nhưng chuyện đã thể này, người dân Nam Nhạc với lòng yêu nước vô cùng mãnh liệt kia, nói không chừng ngay cả đồ ăn cũng không chịu bán cho bọn họ, vậy thì chết đói cũng có khả năng! Thượng Quan Nhược Tịch nhíu mày, hiển nhiên còn rất lo lắng vì chuyện này, sắc mặt Nam Cung Cẩm hơi nặng nề nói:
Cô về trước đi, chuyện này để ta giải quyết!

Truyền lệnh sứ vội vàng chạy đến trước mặt hắn, quỳ xuống mặt đất:
Hoàng thượng, ngài có gì phân phó?
Giọng nói hắn đang run rẩy, hắn thấy, Hoàng thượng đang bất âm bất dương thế này, còn khiến lòng người run sợ hơn cả long nhan giận dữ.

Chỉnh lý những tấu chương này một phen, cứ cái nào đề nghị trẫm phế hậu nạp phi, hàng quan cấp ba, phạt bống ba năm.
Hắn phân phó nhàn nhạt một câu, nhưng dưới đáy mắt sắc bén vẫn sâu kinh người, khiến cho lòng người run sợ, hiển nhiên xử phạt của hắn còn không chỉ như thế.

Thần lĩnh chỉ!
Truyền lệnh sứ cảm thấy bị thương cho những đại thần kia, xen vào việc nhà của Hoàng thượng sao, giờ thì tốt rồi chứ? Gặp báo ứng chưa?

Các vị tướng quân cũng cảm thấy bản cung không xứng làm Hoàng hậu sao?
Ánh mắt Nam Cung Cẩm sắc bén hung hăng áp bách bọn hắn. Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, ngước mắt nhìn nàng một cái, khóe môi hơi nhếch lên, biết nàng có thể xử lý chuyện này, liền cúi đầu xuống xem tấu chương. Loại cảm giác áp bách tự nhiên của Nam Cung Cẩm, khiến cho không thiếu người trong nhóm tướng quân cúi đầu xuống, trong lòng bọn họ đang nhanh chóng suy nghĩ, tài năng quân sự và chính trị của Hoàng hậu nương nương đều rõ như ban ngày! Chuyện này mặc dù hoang đường, nhưng lại không thể che lấp công tích của Hoàng hậu nương nương, dạng phụ nữ như thế này, trong thiên hạ cũng chỉ có một người, nếu như nàng cũng không xứng, bọn họ thật sự cũng không biết ai có thể xứng nữa!
Thể là, bọn họ cùng nhau cúi đầu nói:
Vị trí Hoàng hậu Nam Nhạc, sau khi phế Hoàng hậu nương nương, sẽ không có người thứ hai có thể ứng tuyển!


Tốt! Các vị tướng quân cũng cảm thấy ta đường đường là Hoàng hậu Nam Nhạc, một đại quốc mênh mông, lại phải bắt một hài tử chưa tròn một tuổi để uy hiếp Bắc Minh sao? Nếu chúng ta thật sự làm thế, rồi sau này, lịch sử sẽ đánh giá chúng ta thế nào?
Nam Cung Cẩm nói ta từng câu từng chữ.
Thế là, chuyện này, ngay khi Nam Cung Cẩm giận dữ và dưới thủ đoạn bàn tay sắt của Bách Lý Kinh Hồng, đã đi đến hồi kết thúc.
Nam Cung Cẩm còn chưa kịp đắc chí, thì thấy Hiên Viên Dĩ Mạch vội vàng vọt vào:
Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, Thượng Quan Nhược Tịch và Kinh Lan bị người bắt đi rồi!

Cái gì?
Nam Cung Cẩm kinh hãi, trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt nàng.
Hiên Viên Dĩ Mạch thở ra một hơi, vội vàng nói:
Là thế này, thuộc hạ vốn chỉ là đi qua, nhưng bỗng nhiên trông thấy cửa mở he hé, kinh ngạc một chút, liền vào xem thể nào, nhưng sau khi thuộc hạ vào, lại không thấy ai bên trong, trong phòng có vết tích đánh nhau, nhưng người ngài phái tới bảo vệ đều ngất xỉu!

Quân Hạo Thiên.
Giọng nói mờ nhạt của Bách Lý Kinh Hồng vang lên, ra tay thời điểm này, có khả năng nhất chính là Quân Hạo Thiên, vừa có thể vu oan hãm hại, vừa có thể hóa giải nguy cơ đối với vương vị của mình. Hơn nữa, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu đều là người nhất ngôn cửu đỉnh, đã đáp ứng không động đến Kinh Lan, nhất định sẽ không động đến. Nhưng Quận Hao Thiên bị dồn vào thế bắt buộc thì lại khó nói!
Mấy ngày nay Mộ Dung Thiên Thu cũng không tiếp tục tiến đánh Thiệu Dương, mà chỉ ở trong vương trường xem kịch hay, Hoàng Phủ Hoài Hàn thì phiền lòng vì việc nguồn nước nên cũng không có tâm tư với chiến sự, Bắc Minh loạn trong giặc ngoài, còn có nguy cơ triều chính, thể là Nam Nhạc được một đoạn thời gian yên tĩnh, đoạn thời gian yên tĩnh này càng khiến cho đám đại thần kia thêm hoạt bát, còn Nam Cung Cẩm cũng một mực đè nén cơn giận của mình không bộc phát!
Mãi cho đến một ngày, một quyển mỹ nhân đồ được đưa đến long án của Bách Lý Kinh Hồng, Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng giận tím mặt!
Các tướng quân cả điện đều hoảng sợ nhìn Hoàng thượng tỏa ra hơi lạnh, và Hoàng hậu toàn thân bốc hỏa, cảm thấy đổ mồ hôi vì một đám lão thất phu ăn không ngồi rồi còn đi gây sự ở kinh thành kia! Văn thần võ tướng xưa này chính là hai quần thể không hợp nhau, cho nên theo bọn hắn nghĩ, đám lão gia hỏa kia chính là nhàn rỗi mà gây chuyện!
Các tướng quân theo ra đều mười phần buồn bực, không rõ Hoàng thượng và Hoàng hậu vì sao coi trọng đứa bé kia như thế, nhưng nghĩ đến lời Hoàng thượng nói lúc đó, không rõ thì không rõ đi, vì sự an toàn của mũ quan và sinh mạng của mình, ít nói lời vô ích mới tốt.


Nếu chàng đi, tình hình Nam Nhạc...
Nam Cung Cẩm có chút do dự.

Hắn nhếch môi, cùng nàng lên ngựa rồi nói bên tai nàng:
Tình hình Nam Nhạc, tầm quan trọng có thể so sánh với an nguy của nàng hay sao?

Ha ha ha...
Một trận cười cuồng ngạo và tùy tiện vang lên, Lãnh Tử Hàn nhanh chân bước ra, nhìn người kia trên lưng ngựa rồi cười nói,
Tiểu Cẩm, yên tâm đi thôi, ta cho nàng mượn cỗ kiệu của ta!


Hắn vừa nói xong, khuôn mặt đám người Thanh Long trong nháy mắt sầu khổ: Diệt trong bóng tối trợn trắng mắt với bọn hắn, nếu không phải bọn hắn chưa từng học cách khiêng kiệu, thì cần phải để đám người này phục vụ Hoàng hậu nương nương hay sao? Thế là, Nam Cung Cẩm rất nhanh nhớ tới cỗ kiệu phong cách của Lãnh Tử Hàn, có thể bay, tốc độ không hề chậm hơn so với ngựa, thế là nàng ngạc nhiên gật đầu:
Vậy thì cảm tạ huynh!

Yên tâm, có Lãnh Tử Hàn ta ở thành phải gán một ngày, liền có thể giữ vững giúp các ngươi một ngày!
Cho dù người Nam Nhạc không chịu nghe hắn chỉ huy, hắn dẫn người giang hồ đến thủ, cũng sẽ giữ vững được! Bởi vì, câu nói kia của Bách Lý Kinh Hồng, hắn thích! Tình hình Nam Nhạc, không quan trọng bằng với an nguy của Tiểu Cẩm, có thể nói ra câu nói này, cũng không uổng hắn đấu với Bách Lý Kinh Hồng lâu như thế!

Lạc Niệm Hi cũng đi từ trên cổng thành xuống nói:
Bản cô nương có rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, nói không chừng có thể giúp đỡ các ngươi một chút! Ta cùng đi chứ!
Trông thấy sư huynh để ý như thế, cô ta cũng không nỡ khoanh tay đứng nhìn!


Đa tạ!
Nam Cung Cẩm gật đầu đáp ứng. Sau đó, Bách Lý Kinh Hồng nói:
Hai vạn kỵ binh, theo trẫm ban đêm xông vào Bắc Minh!


Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình kêu lên! Hoàng thượng điên rồi sao? Hai vạn đại quân xông vào, đây chẳng phải chịu chết sao? Nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, nếu mang nhiều người tới, chỉ sợ chưa tới thì đứa bé kia đã...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.