• 880

Chương 46: Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ lớn tuổi rồi


Đang lúc nàng buồn bực khó chịu, thì mấy tên thị vệ lại đi qua nơi này, Tô Cẩm Bình vội vàng trốn sau gốc cây, sau đó, thân hình vút lên rất quỷ dị, bay nhanh về hướng cung Cảnh Nhân.

Một tay thị vệ trợn mắt hỏi người bên cạnh:
Vừa rồi ngươi có thấy một bóng đen không?



Làm gì có bóng đen nào?! Không phải ngươi gặp ma đấy chứ!
Gã nhổ nước bọt, nhìn xung quanh một vòng rồi tiếp tục đi tìm thích khách.

Tay thị vệ kia dụi dụi mắt, nhìn về hướng bên kia, hình như có người thật mà!

...

Khi Tô Cẩm Bình trở lại cửa cung Cảnh Nhân, nàng nghe thấy ngay ở phía Tây hô to:
Bắt được rồi, bắt được thích khách rồi!


Nàng hơi nhướng mày, đang định chạy sang bên kia xem, thì một bàn tay đã túm lấy eo nàng, nàng định đánh lại theo phản xạ, chợt nghe thấy tiếng nói tà mị của Hoàng Phủ Dạ vang lên:
Tiểu Cẩm Cẩm, là ta!


Hoàng Phủ Dạ lắc mình một cái, đưa nàng sang phía đông cung Cảnh Nhân.

Dù không muốn, hắn cũng phải buông eo nàng ra, khẽ lắc cây quạt trong tay:
Tiểu Cẩm Cẩm, lá gan của nàng, thật quá lớn!


Hai tay nàng vòng qua ngực, như cười như không nhìn dung nhan yêu nghiệt của hắn:
Lá gan của huynh cũng đâu có nhỏ!
Nàng thật không ngờ, tên Hoàng Phủ Dạ này nhiều lần bị nàng đánh cho bầm dập mặt mũi cũng có thân thủ tốt như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay ôm lấy eo nàng.

Bàn tay đang phe phẩy quạt dừng lại một chút, đương nhiên hắn biết nàng nhắc đến chuyện hắn vừa ôm eo nàng, liền xấu hổ sờ mũi, rồi ho khan môt tiếng:
Khụ khụ, đây không phải là vì muốn cứu nàng sao!



Sao huynh biết là ta làm?
Nàng dựa vào tường, dáng vẻ rất nhàn nhã, dương dương tự đắc.


Thân thủ tốt như vậy, lại có thù với Hoàng hậu, đêm nay vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng đâu. Trừ nàng ra thì còn ai nữa?
Hắn cũng bắt chước nàng, dựa vào tường, giọng nói vừa tao nhã vừa phong lưu, lại như mang theo ý cười.


À, được rồi, coi như huynh thông minh!
Nàng vẫn dửng dưng như không, liếc mắt khinh thường hắn.

Hoàng Phủ Dạ khẽ cười một tiếng, rồi quay sang nói:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng không sợ bản vương sẽ nói chuyện đêm nay cho Hoàng huynh sao?



Nói cho hắn chuyện gì? Nói cho hắn biết chuyện huynh tìm một người nào đó giả mạo làm thích khách thế thân cho ta à?
Nàng cười tươi như hoa cúc nhìn hắn. Thích khách vừa bị bắt, chắc hẳn là do người này làm.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, khẽ cười:
Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương rất muốn nói thích khách kia là thế thân, là ta phái tới vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp nàng một phen, nhưng bản vương lại không thể không nói thật, đó thực sự không phải ta làm.



Huynh nói thật sao?
Vẻ mặt nàng bỗng trở nên nghiêm túc, không phải hắn phái người tới giúp mình, vậy là ai? Ở cổ đại này, nàng còn biết người khác nữa sao?

Đôi mắt màu tím nhạt chợt lóe lên những tia sáng yêu dị, xoay người nhìn chằm chằm vào mặt nàng:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thật sự không biết là ai phái tới sao?
Trong mắt đầy vẻ thăm dò và nghi vấn.

Nàng nhẹ xoa tay, cười một tiếng nói:
Không biết.


Con ngươi màu tím nhạt như lóe sáng, soạt một tiếng gập quạt lại, nói:
Nếu không biết thì thôi.



Huynh tin ta à?
Cái tên này, sao lại dễ dàng tin người như thế chứ, cũng không thèm bắt nàng để thẩm vấn nữa.


Ta tin nàng... chưa bao giờ nói dối!
Nói xong, hắn lại khẽ cười, từ người nàng tỏa ra cốt cách kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nói dối được.

Tô Cẩm Bình cũng chỉ cười, không nói gì. Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lấy mạng nàng, để giữ mạng sống, thì cái gì nàng cũng có thể nói dối được. Nếu nói chưa bao giờ nói dối, thì còn phải xem là tình huống nào đã! Nàng cũng không phải là sát thủ trong tiểu thuyết, không chịu khuất phục trước quyền thế, luôn luôn lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn.

Sau khi những tiếng ồn ào tan đi, ‘thích khách’ kia cũng đã bị bắt, khắp nơi dần yên tĩnh lại.

Nàng kéo tay áo, nhìn người bên cạnh hỏi:
Nói đi, tới tìm ta làm gì?



Ha ha, ta vốn định đưa nàng đi báo thù, ai ngờ nàng lại rủ hắn đi cùng.
Trong giọng nói của hắn ta có sự cô đơn như thật lại như giả, mặt vẫn cười vô cùng rạng rỡ.

Nàng hơi nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng nói:
Sao huynh biết ta tìm hắn?
Nàng có thể xác định là không có ai phát hiện ra hành tung của mình.


Nàng và Dung Nhạc không có thù hận.
Hắn khẽ lắc quạt, nụ cười trên mặt đã dần không thể giữ được nữa.

Thấy hắn nghiêm túc lại, sắc mặt của nàng cũng lạnh đi:
Vậy còn huynh? Dáng vẻ này, là muốn báo thù cho muội muội của mình sao?


Vừa nghe nàng nói vậy, hắn liền ghé sát khuôn mặt như yêu nghiệt của mình lại gần trước mặt nàng, chóp mũi đối nhau, còn gần hơn ngày đó một chút, đôi mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên, vừa mang chút ái muội, lại vừa có chút bi thương:
Tiểu Cẩm Cẩm, ta chỉ không thích nàng luôn nói những câu để bảo vệ hắn thôi.


Đôi mắt phượng hơi nheo lại, dường như có thứ gì đó đập mạnh vào lòng nàng. Nói những câu để bảo vệ hắn à? Vì sao chính nàng cũng không phát hiện ra? Một nỗi băn khoăn cũng dần lan ra trong lòng nàng. Đúng vậy, rõ ràng là nàng không thích xen vào chuyện người khác, nhưng lại hết lần này đến lần khác trêu chọc hắn. Rõ ràng là nàng sợ phiền phức, cũng biết rõ hắn rất nguy hiểm, nhưng lại kéo hắn chạy lung tung khắp nơi. Những điều này, chẳng lẽ cũng thật sự như những gì nàng vừa nói, càng gần với nguy hiểm thì càng có thể tôi luyện chính mình sao?

Nhìn thấy trong mắt nàng có vẻ ngẩn ngơ, hắn bỗng cúi xuống, ngậm lấy môi nàng, giày vò, chiếm đoạt, môi và răng gắn chặt vào nhau, vừa mang chút cuồng nhiệt, lại vừa có chút không cam lòng!


Xoạt
một tiếng, nàng đẩy mạnh hắn ra, tung một quyền đập thẳng vào mũi hắn không chút lưu tình.

Máu tươi văng tung tóe! Hắn ôm mũi, cười khổ:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng xuống tay độc ác quá!


Nàng khẽ nhướng đôi mày liễu, trên đôi môi đỏ mọng vẫn còn thoáng có vết nước, nghiến răng nói:
Nếu còn có lần sau, thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là một đấm như vậy đâu!
Nếu không phải nể tình hắn cứu nàng nhiều lần, thì nhất định nàng sẽ làm thịt hắn!


Ha ha, nhìn nàng cáu giận kìa. Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thích hắn rồi.
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định!

Nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên:
Hoàng Phủ Dạ, có phải hôm nay đầu huynh bị va vào cửa không? Làm mấy chuyện kỳ quái, còn nói năng linh ta linh tinh nữa!
Thích à? Thích cái tên chẳng có gì thú vị kia á? Có nhầm không thế?

Hắn lại chỉ cười mà không nói. Ngoài cuộc sáng suốt, trong cuộc u mê. Bách Lý Kinh Hồng kia, chẳng phải cũng đang giống như nàng, cố gắng phủ nhận đó sao?


Được rồi, không tán phét với huynh nữa! Ta về ngủ đây!
Nàng ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, rồi bực bội định đi vào phòng, không ngờ lại bị hắn kéo tay lại.

Tô Cẩm Bình dừng chân, cũng thầm hít sâu một hơi.


Tiểu Cẩm Cẩm, dường như, ta thích nàng rồi.
Một giọng nói đầy từ tính vang lên, vô cùng quyến rũ.

Quả nhiên, lần trước nàng đã nghi ngờ đến nguyên nhân này, chỉ là cảm thấy có phải mình nghĩ vậy thì hơi tự kỷ quá không, nên mới không cố gắng tìm hiểu nhiều về vấn đề đó:
Ta biết.


Biết?
Đây... đây là câu trả lời của nàng sao?
Giọng nói mang theo chút run rẩy mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Nàng im lặng, không trả lời.

Bỗng nhiên, hắn khẽ cười:
Thật uổng cho Hoàng Phủ Dạ ta hơn chục năm lưu luyến bụi hoa, không ngờ, có một ngày chính mình cũng biết động tâm. Ha ha, Tiểu Cẩm Cẩm, nàng rời xa hắn được không? Rõ ràng là ta gặp nàng trước mà?!
Hơn nữa, hắn có thể cho nàng rất nhiều, rất nhiều thứ, còn thứ mà người kia có thể cho nàng, chỉ là sự phiền phức đến vô tận mà thôi! Hắn vốn nghĩ mình chỉ thích sơ sơ vậy thôi, nhưng đến thời khắc này hắn mới phát hiện ra, mình đã bất tri bất giác bị lún xuống rất sâu, rất sâu rồi.

Nàng quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím nhạt của hắn, trong ánh mắt yêu dị đó, vừa mang chút ưu thương, lại mang chút u buồn như đóa La Lan tím:
Hoàng Phủ Dạ, không phải vấn đề biết trước hay biết sau. Mà là chúng ta không phù hợp.



Ai nói không phù hợp? Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, chúng ta vô cùng hợp nhau!
Nói xong hắn liền kéo nàng đi.


Huynh làm gì thế?
Bị làm sao thế? Hơn nửa đêm rồi còn nổi điên gì thế này?!

Xiêm y đỏ rực trong ánh trăng như tăng thêm phần yêu mị mê hoặc lòng người. Hắn quay đầu, trên dung nhan còn xinh đẹp hơn con gái vài phần khẽ lộ ra một nụ cười rạng rỡ:
Ta đưa nàng đi báo thù. Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, Hoàng Phủ Dạ ta, có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Ta cũng sẽ chứng minh cho nàng thấy, dù là ai cũng không thể ức hiếp nàng! Bởi vì, có ta ở đây!
Cũng bởi vì, dường như... ta đã yêu nàng...


Thù của ta đã...



Còn Đức phi và Dung tần nữa!
Hắn khẽ cười, nhắc nhở nàng, nụ cười còn xinh đẹp hơn đóa hoa mạn châu sa ở cõi Niết bàn:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thì quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ.


Nàng đã quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ?

Tô Cẩm Bình hơi giật mình, những lời này thực sự khiến cho nàng xúc động, khiến cho nàng quên phản kháng, mặc kệ để hắn kéo đi. Thật ra, nàng vẫn không quên, có thù mà quên thì nàng đã không còn là Tô Cẩm Bình nữa! Đi theo hắn, còn có một nguyên nhân khác, đó là, nàng cũng muốn chứng minh cho hắn thấy, bọn họ thật sự không phù hợp.

...


Hoàng thượng, đã bắt được thích khách. Khi chúng thần tìm được hắn, hắn đã tự sát.
Thống lĩnh cấm vệ quân nói rồi ném tay thích khách kia ở giữa đại điện cung Ngọc Ly, sau đó quỳ gối giữa đại điện chờ xử phạt. Tuy bắt được thích khách, nhưng Hoàng hậu và Công chúa đều xảy ra chuyện lớn như vậy, gã cũng không tránh được lỗi này!

Hoàng Phủ Dung Nhạc đã hôn mê, ngự y đang ở bên cạnh bôi thuốc cho ả ta.

Nhìn người đang quỳ gối giữa điện, trong con ngươi màu tím đậm như thoáng có điều ngẫm nghĩ. Nếu hắn không nhầm, chuyện này không thể nào không liên quan đến cô nàng kia. Nhưng vết thương trên mặt Dung Nhạc, thì chỉ có cao thủ tuyệt thế mới có thể làm được. Hay là... hắn nheo mắt, đầy vẻ lạnh lùng.


Thống lĩnh ngự lâm quân, hộ giá không thành công, cách chức, sung quân ra biên cương!
Tuy biết rằng với khả năng của thống lĩnh cấm về quân, thì không thể nào ứng phó được với hai người kia. Nhưng khiển trách thì vẫn phải khiển trách, từ trước đến giờ đã là phong cách của Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn rồi.


Tạ ơn Hoàng thượng không giết! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Gã tạ ơn xong rồi lui ra ngoài.


Mặt và mắt của Công chúa có thể cứu được không?
Hắn lạnh lùng hỏi. Hoàng Phủ Dung Nhạc vốn là một người lòng dạ độc ác, không phải cùng một mẹ với hắn, hắn cũng không để ý nhiều lắm để sống chết của ả.

Ngự y run rẩy đáp:
Bệ hạ, lão thần bất lực, Công chúa và Hoàng hậu đều bị thương rất nặng, mắt và mặt bị hủy hẳn rồi ạ!


Hắn lạnh lùng ừ một tiếng rồi bước ra khỏi cung Ngọc Ly. Một Công chúa vừa bị mù lại vừa bị hủy dung, đã không còn đến nửa phần giá trị đối với nước Đông Lăng của hắn.

Ra khỏi cung Ngọc Ly, Tiểu Lâm Tử cầm đèn đi trước, nhìn sắc mặt căng thẳng của đế vương, gã liền lên tiếng an ủi:
Hoàng thượng, ngài nghĩ thoáng ra một chút, nếu đã bắt được thích khách rồi thì...


Ánh mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe lên:
Ngươi nghĩ là đã bắt được thích khách rồi sao?


Tiểu Lâm Tử á khẩu, nếu thật sự bị bắt dễ dàng như thế, thì thích khách kia không thể nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể biến Hoàng hậu và Công chúa thành ra thế kia.

Gã quay đầu, nhìn phía sau cũng đều là tâm phúc của Hoàng thượng, liền bạo dạn nói:
Hoàng thượng, việc này ngài có tiếp tục truy cứu nữa không?



Hừ!
Hắn hừ lạnh, tuy Tô Cẩm Bình hủy đi một Công chúa là công cụ cầu thân, nhưng cũng là giúp hắn một ơn huệ lớn! Nếu Hách Liên Dung Nhược đã độc ác đến như vậy, thì tuyệt đối cũng không thể nào ngồi ở vị trí quốc mẫu được nữa, đây cũng là cho hắn một lý do tuyệt hảo để phế hậu vị của ả!

Không có hậu vị, thì sự uy hiếp của Hách Liên gia đối với hắn cũng trở thành hư không.

Thấy hắn không đáp, Tiểu Lâm Tử cũng không dám hỏi lại. Vừa bước vào đại điện, hắn đã nhìn thấy ngay ẩn vệ đang đứng chờ hắn:
Lui ra đi!



Nô tài tuân mệnh!
Tiểu Lâm Tử cùng đám hạ nhân vội lui ra ngoài.

Chờ tất cả mọi người lui hết, hắn bước nhanh vài bước đến vương tọa, lạnh lùng hỏi:
Có chuyện gì?



Hoàng thượng, Dạ Vương tiến cung!
Tay thủ lĩnh ẩn vệ kia dường như có chút khó xử, không biết có nên nói hay không.


Rồi sao?
Dạ tiến cung, vì sao không tới đây?


Sau đó liền đi tới cung Cảnh Nhân, rồi đưa Tô Cẩm Bình đi về phía nơi ở của Dung tần. Nhìn hai người... có vẻ rất thân mật.
Ẩn vệ vội vàng bẩm báo.

Quả nhiên, vừa dứt lời, y cũng cảm nhận được ngay sự tức giận tỏa ra từ người đế vương! Nhưng dần dần, hắn cũng bình tĩnh lại, hắn vẫn rất tin tưởng ở Dạ:
Đêm nay Tô Cẩm Bình đi đâu?


Vừa nghe hắn hỏi, sắc mặt ẩn vệ kia bỗng trở nên nghiêm túc:
Hoàng thượng, chúng thuộc hạ có báo lại, nói sau khi nàng tỉnh lại liền ra khỏi cung, hơn nữa, còn bỏ rơi được bọn họ rất tài tình, cho đến tận khi Dạ Vương gặp nàng ở cửa cung Cảnh Nhân, thì bọn họ mới lại nhìn thấy nàng.


Khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn che mặt cũng tỏ rõ sự xấu hổ.

Quả nhiên là do nàng làm:
Biết rồi, tiếp tục theo dõi họ. Họ muốn làm gì cũng không cần ngăn cản, quay về báo cho trẫm là được!
Hắn lạnh lùng phân phó.


Thuộc hạ tuân mệnh!
Thủ lĩnh ẩn vệ đáp rồi lui ra ngoài.

Tay hắn gõ mạnh xuống long án, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khí phách như ẩn giấu rất nhiều toan tính...

...

Đến tẩm cung của Dung tần, Hoàng Phủ Dạ nắm tay Tô Cẩm Bình, nhảy lên nóc nhà. Hắn khẽ nhếch môi cười tà mị:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thấy bản vương nên đối xử với ả thế nào?


Nhìn dáng vẻ cố làm ra vẻ bí hiểm của hắn, nàng sốt ruột ném cho hắn một cái nhìn khinh thường:
Moi tim, móc phổi, lấy ra chiên hả?


Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng, mãi mới phun được ra một câu:
Có đôi khi, bản vương thực sự nghi ngờ nàng không phải là con gái!
Con gái bình thường không phải khi nghe mấy câu kiểu đó, đều sợ đến mức hét ầm lên sao? Vậy mà nàng lại có thể mặt không đổi sắc mà nói những điều đó.


Như huynh thấy đấy!
Nói xong, nàng liền ngồi xổm xuống, nhấc một mảnh ngói lên, nhìn tình hình trong phòng. Đèn đã tắt, xem ra, con mụ chết tiệt kia đã ngủ rồi!

Nếu đã đến đây, nàng sẽ không định về mà không thấy máu, liền gỡ thêm vài miếng ngói nữa, chuẩn bị nhảy xuống. Hoàng Phủ Dạ nắm được tay nàng, khẽ cười một tiếng:
Tiểu Cẩm Cẩm, không cần nàng phải tự xuống.


Nói xong, hắn vung tay áo bào, một con rắn nhỏ nhanh chóng trườn ra khỏi tay áo hắn, trốn mất.

Tô Cẩm Bình bất giác nhíu mày, nhìn màu sắc của con rắn kia là biết nó có kịch độc. Có điều, kiếp trước khi nàng còn làm sát thủ, đã nhìn thấy rắn nước, rắn cạp nong, hay rắn nhãn kính vương, nhưng lại chưa từng nhìn thấy loại rắn này!

Biết sự nghi hoặc của nàng, Hoàng Phủ Dạ khẽ cười nói:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng cũng đừng xem thường con rắn kia, đó là loại rắn ‘dâm đãng’ hiếm có trên thế gian. Bản vương nuôi rất nhiều rắn, cũng nhìn thấy rất nhiều loại rắn, chỉ có duy nhất loại rắn này là khiến bản vương tìm rất lâu mới thấy.


Tô Cẩm Bình khẽ nuốt nước miếng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nuôi một đống rắn, đây là Hoàng Phủ Dạ hay Âu Dương Khắc thế?

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của nàng, sắc mặt của hắn cũng hơi cứng lại:
Tiểu Cẩm Cẩm, có phải nàng đang nghĩ lung tung gì không?



Ha ha, không, không có!
Nàng cười ha ha quay đầu đi, nói lảng sang chuyện khác:
Con rắn đó có tác dụng gì?



Đặc tính của rắn ‘dâm đãng’ đương nhiên là ‘dâm’. Tác dụng của nó, đó là khi tới gần xử nữ, nó sẽ giống như xuân dược, khiến cho cô gái kia chìm trong mộng xuân, rồi sau đó bất giác luồn vào trong cơ thể ả, cắn nuốt nội tạng, khiến cho ả chết trong giấc mộng xuân mơ màng, thật ra, cũng coi như không làm... ả thất vọng!
Hắn khẽ lắc cây quạt vàng trên tay, cười vô cùng thoải mái.

Những lời này lại khiến Tô Cẩm Bình không thể tin được, quay đầu hỏi:
Không phải ả là phi tử của Hoàng huynh huynh sao? Sao vẫn là xử nữ? Hay là Hoàng huynh của huynh không ‘lên’ được?



Khụ khụ...
Hắn ôm miệng ho khan, sặc đến đỏ bừng mặt mũi. Ho khan một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng một cách khó tin:
Nàng... nàng thực sự không phải là con gái!
Con gái sẽ to gan đến mức nói thẳng ra hai chữ ‘không lên’ kia sao?


Đó là vì bản thân ta là con gái!
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ cong lên một nụ cười bỉ ổi, thảo nào tên cẩu Hoàng đế kia luôn gây phiền phức cho nàng, thì ra là vì ‘không lên’ được, khiến cho tâm lý bị vặn vẹo, nên mới không chịu được khi thấy người khác sống thoải mái.


Nàng nghĩ nhiều quá rồi, Hoàng huynh ta chỉ là do đã rút ra bài học kinh nghiệm từ các triều đại trước mà thôi. Mấy triều đại thay đổi vì vua hoang dâm vô độ, nên Hoàng huynh luôn cố gắng kiềm chế chính mình.
Bề ngoài thì đều nói như vậy, nhưng hắn lại nghĩ rằng, Hoàng huynh không chạm vào phụ nữ, chỉ vì chưa gặp được người mà huynh ấy động lòng, một người con gái có thể cùng sóng vai đứng trên thiên hạ với huynh ấy.

Tô Cẩm Bình chép miệng, hơi luyến tiếc nhún vai, uổng công nàng cao hứng!

Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ trầm bổng vang lên từ trong phòng, đám thị tỳ ngoài cửa đang kinh hãi, thì lại lập tức nghe thấy tiếng thở dốc của chủ nhân trong phòng càng lúc càng lớn, tất cả đều sửng sốt, sau đó mặt đỏ tai hồng, bịt tai đứng ngoài cửa. Dung tần nương nương... đang mộng xuân! Bọn họ không nên vào quấy rầy thì hơn.

Suốt nửa canh giờ, tiếng thở dốc và rên rỉ trong phòng dần nhỏ đi, xem ra, người bên trong cũng sắp hương tiêu ngọc vẫn.

Bóng áo đỏ chợt lóe lên, Hoàng Phủ Dạ kéo thi thể của Dung tần ra:
Hết giận chưa?
giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng khác hẳn thường ngày.


Không tồi.
Nàng trả lời rất dè dặt, thực ra, nàng rất thích đưa mấy ả tiện nhân này vào chỗ chết, nhưng cái kiểu chết mà khiến cho tiện nhân này sung sướng tới cực điểm như thế, thì không hợp ý nàng lắm:
Con rắn kia đâu?



Đương nhiên là ở trong cơ thể ả. Nó ăn mấy thứ nội tạng của ả, quá ghê tởm, đương nhiên bản vương phải bỏ.
Nói xong, hắn xách theo thi thể của Dung tần, rời đi.

Tô Cẩm Bình đi sau hắn, khẽ nhíu mày:
Vứt con rắn trong người ả không lấy ra, chẳng lẽ huynh không sợ...



Ha ha... chuyện bản vương thích nuôi rắn, không mấy người trong thiên hạ biết được, nhưng chuyện Đức phi thích rắn thì quả thật ai cũng biết! Nàng nói thử xem, nếu thi thể của Dung tần bị phát hiện trong tẩm cung của Đức phi thì sẽ thế nào?
Nụ cười xinh đẹp của hắn càng rạng rỡ hơn.

Mắt Tô Cẩm Bình như lóe sáng, nhưng không đáp lời.

Sau khi ném thi thể Dung tần vào hậu viện của cung Đức phi, hai người liền cùng nhau quay về cung Cảnh Nhân, suốt chặng đường không ai nói câu nào...

Đến cửa, Hoàng Phủ Dạ lắc lắc cây quạt vàng, dáng vẻ vẫn phong lưu không thể kiềm chế được, vẻ bi thương thâm tình trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, có chăng, chỉ còn lại vẻ đùa cợt lẳng lơ:
Tiểu Cẩm Cẩm, sáng mai, khi thi thể Dung tần bị phát hiện, Đức phi nhẹ nhất thì cũng bị biếm vào lãnh cung. Đối với một cô ả yêu hoàng huynh, yêu quyền thế như mạng kia mà nói, thì vào lãnh cung chỉ không quá ba ngày, ả nhất định sẽ phát điên!



Ừ!
Nàng lạnh lùng đáp, nhìn nụ cười gượng gạo của hắn.


Nàng muốn cảm ơn bản vương thế nào đây? Hả?
Nụ cười của hắn càng lúc càng lẳng lơ, nhưng trong đôi mắt màu tím nhạt lại thoáng có ánh nước.

Tô Cẩm Bình cũng nhếch miệng cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có một cảm xúc khó nói thành lời, khẽ vỗ vai hắn nói:
Hoàng Phủ Dạ, đừng lừa mình dối người nữa. Không phải chính huynh cũng phát hiện ra vấn đề sao? Huynh nên cảm thấy may mắn, là ta không cần bất cứ thứ gì của phủ Thừa tướng, nếu không, hiện giờ ta sẽ không phải là cảm kích huynh, mà là căm hận huynh!


Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại. Đúng vậy, chính hắn cũng phát hiện vấn đề, chỉ là, hắn không muốn thừa nhận...

Nói là báo thù giúp nàng, nhưng bất tri bất giác lại nhắm thẳng mũi kiếm về phía phủ Thừa tướng và phủ Cung Thân vương. Dung tần chết, Đức phi bị biếm vào lãnh cung, mà cả hai người này đều đã từng gây khó dễ cho Tô Cẩm Bình trước mặt mọi người. Dù sao, sẽ chẳng có ai tin rằng một tiểu thư lớn lên ở chốn khuê phòng lại có năng lực như vậy, cho nên, đương nhiên mọi người đều quét ánh mắt hoài nghi lẽ ra phải đổ lên đầu Tô Cẩm Bình sang Tô Niệm Hoa.

Dưới ánh mắt của người đời, thì màn kịch này, là do Tô Niệm Hoa giúp con gái xả giận, nên mới dùng cách này để báo thù. Như vậy, phủ Thừa tướng tất phải đối đầu với nhà mẹ đẻ của Đức phi là phủ Cung Thân vương, cũng thành công phá vỡ mối quan hệ giữa nhà mẹ đẻ của Dung tần và phủ Thừa tướng.

Mà một màn này, người thắng lớn nhất, chính là Hoàng huynh của hắn! Khi bắt đầu làm, trong đầu hắn như lóe lên, nghĩ ngay tới những việc này, có lẽ bao nhiêu năm qua đã tạo thành thói quen, tất cả đều đặt lợi ích của Hoàng gia lên đầu.

Hắn cười khổ:
Tiểu Cẩm Cẩm, ta rất tán thưởng sự thông minh của nàng, nhưng đôi khi, ta cũng cực kỳ oán hận sự thông minh của nàng!


Nàng làm như không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ lẳng lặng nói:
Hoàng Phủ Dạ, những gì ta muốn, huynh không cho được. Ta muốn tự do, muốn trọn đời trọn kiếp một đôi, muốn có một người đàn ông đặt ta ở trong lòng, dù bất cứ thứ gì cũng không thể hơn được vị trí của ta trong lòng hắn. Mà huynh, thì không thể. Trong lòng huynh, quan trọng nhất, vĩnh viễn sẽ là Hoàng huynh của huynh, là giang sơn của họ Hoàng Phủ nhà huynh. Có lẽ, huynh thật lòng với ta, nhưng lại không phải là duy nhất, cũng không phải là nặng lòng nhất, ta...



Đừng nói nữa, ta hiểu rồi.
Hắn nghiến răng, cố nén nỗi đau nơi trái tim, cười nhìn nàng. Đúng thế, hắn là người trong Hoàng thất, từ ngày hắn và Hoàng huynh cùng gánh lên vai gánh nặng của thiên hạ, thì hắn đã sớm mất đi tư cách nói yêu người khác. Hắn đã không có tư cách nói lời yêu, thì làm sao có thể mong người khác yêu hắn?


Nếu có một ngày, ta có thể...
Có thể đặt nàng ở vị trí cao nhất thì sao?


Huynh không làm được. Chúng ta vẫn là bằng hữu thì hơn!
Nàng khẽ cười, quay đầu đi vào phòng ngủ của mình, từng bước, từng bước, vừa quyết đoán vừa tuyệt tình, không để cho ai một lối thoát.

Hắn siết chặt nắm đấm, đứng sau lưng nàng, xiêm y đỏ rực như lửa, lại giống như trái tim đã chảy đầm đìa máu tươi của hắn. Tiểu Cẩm Cẩm, nàng nói đúng, ta không làm được, không làm được! Nếu đã vậy, thì ta sẽ chọn cách đứng sau lưng bảo vệ cho nàng, hy vọng, trong tương lai, đối với nàng mà nói, Hoàng Phủ Dạ ta có thể là một... người bằng hữu để nàng dựa dẫm!

Hắn dừng lại một chút, rồi xoay người đi về phía Ngự thư phòng...

...

Tô Cẩm Bình bước vào phòng, Thiển Ức vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng xông tới, vui mừng khóc nói:
Tiểu thư, người không sao, thật tốt quá. Ở bên ngoài thị vệ lùng sục khắp nơi, nô tỳ còn tưởng... còn tưởng...
Nước mắt giống như từng hạt trân châu rơi xuống, rơi mãi không ngừng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, ánh mắt cũng thực sự chân thành, khiến lòng Tô Cẩm Bình cảm thấy vô cùng ấm áp, liền đưa tay ra lau nước mắt cho cô:
Thiển Ức, không sao rồi.


Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không có ai quan tâm đến sự sống chết của nàng như vậy? Từ sau khi bố mẹ nuôi mất đi, không còn ai quan tâm đến nàng như thế nữa.


Thiển Ức, dường như, chỉ còn em thôi.
Nàng vốn nghĩ cô nhóc này sẽ là gánh nặng của nàng, nhưng không ngờ cô bé dịu dàng yếu đuối này, lại khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp mà nàng mong còn không được. Đã nhiều năm rồi, nàng không còn nhận được sự quan tâm thật lòng không vương chút tạp niệm nào như thế này.


Tiểu thư, người nói linh tinh gì vậy? Không phải còn có lão gia sao, lão gia...
Nhắc đến Thừa tướng, chính cô cũng cảm thấy không nên nói tiếp nữa, lão gia, dường như chưa từng quan tâm đến tiểu thư.

Nàng khẽ vỗ lưng cô:
Được rồi, cô nhóc, mau đi ngủ đi, thật ra em còn hạnh phúc hơn tiểu thư của em nhiều. Hiện giờ có lẽ em là người duy nhất ở trong cung mà không cần phải làm việc đấy. Sáng sớm mai ta còn phải đi quét rác cơ!


Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Ức liền đỏ bừng lên, lại chợt nghĩ tới một chuyện:
Tiểu thư, người đã ăn gì chưa? Em...



Ăn rồi, sau này ta sẽ làm cho em nếm thử tay nghề của tiểu thư nhà em. Được rồi, mau ngủ đi!
Nói xong, nàng bước nhanh đến bên giường, nằm lăn ra không chút hình tượng nào.

Thiển Ức hơi thắc mắc ôm gáy mình, tay nghề của tiểu thư à? Sao cô không biết nhỉ?

Sáng hôm sau, mới canh năm, Tô Cẩm Bình đã ngoan ngoãn cầm chổi quét sân. Cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn nhỏ nhen kia, chắc chắn là biết hôm qua nàng đã tỉnh lại, nếu nàng đến muộn, chưa biết chừng hắn còn đến gây khó dễ cho nàng nữa!

Tô Cẩm Bình cầm chổi đi ra cửa, vừa đi vừa ngáp nhưng vẫn không quên bấm đốt ngón tay tính toán, hình như còn hơn mười ngày nữa là có thể nhận được lương. Ôi chao, thật hạnh phúc! Nghĩ vậy, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều!

Đến cửa Ngự thư phòng, một tiểu cung nữ đã đứng sẵn ở đó quét sân. Tô Cẩm Bình ngáp dài một cái, rồi ngồi lên lan can, bắt đầu tu luyện môn ngủ gật vô địch! Cung nữ đang quét sân kia vừa nhìn thấy hành động của nàng, liền kinh hãi vội vàng chạy tới:
Này, mau đứng dậy đi, nếu Hoàng thượng mà tới đây nhìn thấy thì cô thảm lắm đó!


Tô Cẩm Bình mở mắt ra, nhìn cô nhóc này, đúng là một đứa bé ngoan! Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấc cung nữ kia lên lan can, tiểu cung nữ sợ đến xanh mét mặt mũi, vất vả lắm mới đứng vững được, cô ta quay sang, định nói gì, chợt nghe thấy giọng nói uể oải của cô nàng nào đó vang lên:
Sáng nay Hoàng thượng còn phải thiết triều, muộn một chút mới quay về đây, cho nên, khi hắn không nhìn thấy, chúng ta có thể lười biếng một chút! Nào nào nào, lại đây chúng ta tâm sự cho vui vẻ!


Tiểu cung nữ kia trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhìn cung nữ to gan lớn mật này, run rẩy từ chối:
Hay... hay là thôi đi, ta...



Ta hỏi này, cô đã từng nghe đến máy bay chưa? Cô đã từng nghe đến tàu thủy chưa? Cô có biết du lịch nghĩa là gì không?
Nàng hỏi liền một lúc ba câu hỏi.

Tiểu cung nữ kia nhìn nàng đầy nghi hoặc, rất thật thà lắc đầu:
Không biết.



Này, vậy ta kể cho cô nghe về mấy thứ đấy, cô cũng nói cho ta nghe một vài chuyện, được không?
Tô Cẩm Bình cũng mở to mắt nhìn cô ta, trong đôi mắt phượng đầy vẻ cám dỗ.

Tiểu cung nữ không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng mình, nên khẽ gật đầu.

Cô nàng nào đó liền bắt đầu bài diễn thuyết nhàm chán về những năm tháng trước đây, khiến tiểu cung nữ kia kinh ngạc há hốc mồm mà nghe, mặt đầy vẻ khó tin nhìn nàng. Tàu thủy là thứ còn lớn hơn cả chục cái thuyền, hơn nữa, còn không cần chèo, chỉ cần nắm vào bánh lái thôi à? Hình dáng của máy bay nhìn giống chim, có thể bay trên trời, bên trong còn chứa được rất nhiều người ư? Đi du lịch tức là vào những thời điểm rảnh rỗi không có việc gì, thì sẽ đi khắp cả thiên hạ? Mấy thứ này thật mới mẻ, sao trước giờ cô lại chưa từng được nghe đến nhỉ?


Được rồi, ta đã nói cho cô biết cả ba điều đó rồi. Giờ tới lượt cô nói cho ta biết, cô quét sân ở đây mấy năm rồi?
Trên mặt cô nàng nào đó lộ ra nụ cười xấu xa.

Tiểu cung nữ kia ngơ ngác gãi đầu nói:
Đã bốn năm rồi!



Bốn năm à? Vậy ta hỏi cô, cô có từng thấy Hoàng thượng có nhược điểm gì không?
Tô Cẩm Bình hơi kích động nghiêng người về phía trước, tuy nàng không hy vọng gì là mình có thể uy hiếp được tên cẩu Hoàng đế kia, nhưng biết được thứ gì có thể gây bất lợi cho hắn là đủ khiến lòng nàng sung sướng rồi.


Nhược điểm à?
Tiểu cung nữ kia nhất thời sợ đến trắng bệch mặt mũi, nhược điểm của Hoàng thượng là thứ có thể để cho cô biết được sao? Nếu biết được, không phải chỉ có một con đường chết thôi sao?

Nhìn dáng vẻ đầy hoảng sợ của cô ta, cô nàng nào đó lộ ra vẻ mặt tươi cười như phù thủy, ghé sát vào mặt cô ta, nhỏ giọng nói:
Ví dụ như, có lúc nào, Hoàng thượng... lén ngoáy mũi mà bị cô nhìn thấy không? Hay là, có khi nào vừa đi tới cửa, lại không cẩn thận trượt chân một cái? Hay là, hay là, có lần nào đi nhà xí mà quên mang theo giấy bản, sau đó ngồi lì trong nhà xí đầy hoảng hốt gọi: ‘Người đâu, mang giấy tới đây’ không?


Cô nàng nào đó càng cười càng bỉ ổi, tiểu cung nữ kia lại sợ hãi đến run người, không dám hé răng nói câu nào, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, cô ta cũng không kìm được mà phì cười. Nàng bắt chước nói câu
Người đâu, mang giấy tới đây
kia thật sự quá giống giọng điệu bình thường của Hoàng thượng.

Đám thị vệ canh cửa Ngự thư phòng chỉ đứng yên lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tự thôi miên mình, bọn họ không nghe thấy, bọn họ không nghe thấy gì cả! Nhưng mà, sao lại buồn cười thế cơ chứ? Chỉ cần tưởng tượng ra Hoàng thượng lạnh lùng của bọn họ sẽ làm chuyện như vậy, đã khiến da mặt của họ run mạnh lên, nhịn cười thật quá khổ sở!


Có không hả?
Mặt cô nàng nào đó đầy vẻ mong chờ, chuyện đó, nếu thật sự biết được, thì liệu có thể mang ra đổi chút phí im lặng không nhỉ?

Có điều, dưới nét mặt hạnh phúc của cô nàng nào đó, tiểu cung nữ kia lại rất thật thà, khẽ lắc đầu:
Không có!


Vì thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng kia thoáng chốc đen như đít nồi! Mẹ kiếp, tốn hơi thừa lời nửa ngày trời!

Hai người nói chuyện say sưa, nói đến vài canh giờ, đến tận lúc Hoàng Phủ Hoài Hàn cùng đám hạ nhân quay về. Tiểu cung nữ kia vừa nhìn thấy đã sợ đến trắng bệch mặt mũi, nhảy xuống đất nhanh như chớp, định quỳ xuống chờ Hoàng thượng tới xử phạt, Tô Cẩm Bình cũng nhảy xuống theo, kéo cô ta lên:
Ngu ngốc, vừa rồi hắn đâu có nhìn thấy chúng ta lười biếng, quỳ cái gì mà quỳ, làm người đừng quá thật thà như thế chứ!


Vì thế, đỉnh đầu tiểu cung nữ kia ướt đẫm mồ hôi, lưng áo cũng bị mồ hôi làm ướt sũng, đứng lên, cùng làm ra vẻ đang chăm chỉ quét sân với Tô Cẩm Bình.

Đám thị vệ ở cửa dùng con mắt quái dị nhìn hai nàng nhưng không nói gì, còn ả cung nữ ngày đó bị Tô Cẩm Bình đánh, lại phùng mang trợn mắt, mặt đầy vẻ ác độc nhìn hai người.

Khi Hoàng Phủ Hoài Hàn và Thượng Quan Cẩn Duệ cùng đám cung nhân tới gần, đập vào mắt hắn là hình ảnh cô nàng kia cùng một tiểu cung nữ đang quét tước trên bậc thang lộng lẫy quý giá của tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Hôm qua hắn biết nàng không sao, cũng đoán được chuyện đó là do nàng làm, nên cảm giác hận nàng đến thấu xương lại càng thêm sâu hơn!

Nhìn lá phong bay lả tả rơi trên bậc thang, hắn khẽ nhíu đôi mày rậm, gương mặt như phủ đầy sương lạnh, bực bội hỏi:
Các ngươi quét thế này đây hả?
Hắn làm Hoàng đế bao nhiêu năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thiết triều về mà lại nhìn thấy cửa Ngự thư phòng bẩn đến như vậy!

Hắn vừa dứt lời, đám thị vệ canh cửa đồng loạt cúi đầu, làm ra vẻ ‘thuộc hạ không biết gì hết’. Cũng chính dáng vẻ này làm cho Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nghi ngờ lại càng thêm nghi ngờ.

Thượng Quan Cẩn Duệ đi sau hắn, cũng khẽ cười, đôi mày kiếm hơi nhướng lên, giọng nói vẫn tao nhã như thường ngày:
Hoàng thượng, mới sáng sớm, đừng tức giận với đám cung nhân!


Nhưng khi Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn vẻ mặt quỷ dị của đám thị vệ canh cửa, còn cả thân mình không ngừng run lên của tiểu cung nữ đang quay lưng về phía họ, cùng với vẻ mặt cố tình ra vẻ bình tĩnh lẳng lặng khua chổi quét sân của Tô Cẩm Bình, thì một dấu hỏi chấm bỗng nảy ra trong lòng hắn, càng ngày càng lớn đến vô hạn! Hắn không để ý tới lời nói của Thượng Quan Cẩn Duệ, gầm lên một tiếng với hai cô gái ở cửa kia:
Các ngươi không nghe thấy câu hỏi của trẫm à?



Soạt soạt
hai tiếng, Tô Cẩm Bình và tiểu cung nữ kia cung kính quỳ xuống.

Tiểu cung nữ kia quỳ xuống, cả người run lên bần bật, đang nghĩ xem có nên thành thành thật thật khai báo hết những hành vi vừa rồi của hai người ra không! Nhưng lại nghĩ, nếu khai ra có khi sẽ chết thảm hơn nữa, cho nên, cô ta chỉ biết run rẩy cả người, không dám lên tiếng.

Cô nàng nào đó ngẩng đầu lặng lẽ nhìn vị Hoàng đế đẳng cấp thấp kia đang tức giận đến xanh mặt, rồi làm ra vẻ mơ hồ, nói:
Hoàng thượng, ngài vừa hỏi gì?


Vị Hoàng đế nào đó nổi trận lôi đình, chỉ đám lá rụng:
Trẫm đang hỏi các ngươi, đây là nơi mà các ngươi đã quét cả buổi sáng?



Nô tỳ có tội, không nghe thấy câu hỏi của Hoàng thượng, nhưng nô tỳ cũng biết, đây đều là do vừa rồi Hoàng thượng nói bé quá! Hơn nữa, nô tỳ cũng lớn tuổi rồi, tai dùng không được tốt lắm, cho nên mới khiến Hoàng thượng phải mở cái miệng cao quý ra mà hỏi lần thứ hai. Nô tỳ tin rằng Hoàng thượng đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với nô tỳ đâu!
Tô Cẩm Bình thực lòng muốn chọc giận hắn, nói cả một tràng dài mà cũng không đi vào chủ đề chính.

Vì thế, vị Hoàng đế nào đó nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, hỏi lại lần thứ ba:
Trẫm đang hỏi ngươi, vì sao cửa Ngự thư phòng lại bẩn thế này?



Hoàng thượng bớt giận!
Giọng nói ôn hòa của Thượng Quan Cẩn Duệ vang lên, đôi mắt đen như ngọc như đang cười, lại như đang lo lắng nhìn cô nhóc quỷ đang quỳ dưới đất kia. Mười mấy năm không gặp, lá gan của nàng cũng trở nên không nhỏ chút nào, ngay cả Hoàng đế mà cũng dám khiêu khích.

Nghe Thượng Quan Cẩn Duệ nói bốn từ này, sự tức giận trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vơi bớt một chút. Nhưng hắn vẫn hơi bực bội, hắn làm Hoàng đế bao nhiêu năm rồi, trước giờ đều là vẻ mặt như núi băng nghìn năm không đổi sắc, vậy mà lại nhiều lần bị cô nàng chết tiệt này làm cho giận đến giậm chân bình bịch, đây là chuyện tối kỵ của một vị quân vương! Tối kỵ!!!

Tô Cẩm Bình ngẩng đầu nói với vẻ rất đương nhiên:
Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không cảm thấy hôm nay ngoài trời gió rất to sao? Chúng nô tỳ vừa quét sạch sẽ, nhưng gió thổi một cái, đương nhiên lá cây lại bay trở lại!


Tiểu cung nữ kia vừa nghe thấy vậy, người lại càng run mạnh hơn, mồ hôi trên trán rơi tí tách xuống đất, không hề cảm nhận được một tí gió nào thổi đến để làm giảm bớt sự lo sợ của cô ta. Tô Cẩm Bình này bịa chuyện quá đáng rồi, rõ ràng hôm nay trời nắng chang chang, lấy đâu ra gió?!

Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, bước vài bước đến trước mặt cô nàng chết tiệt kia, nghiến răng nghiến lợi nói:
Hôm nay có gió à? Sao trẫm lại không biết hôm nay có gió?



Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, lòng mang thiên hạ, lo lắng quốc sự, làm sao lại để ý được đến việc nhỏ như là trời có gió hay không. Hơn nữa, vừa rồi ngài thiết triều, không cảm nhận được ngoài trời có gió cũng là bình thường thôi!
Cô nàng nào đó giảng giải đạo lý rất rõ ràng.

Mặt hắn không biến sắc, nghiến răng rít ra vài từ:
Dù đúng như lời ngươi nói, khi trẫm thiết triều trời có gió, ra khỏi điện Kim Loan đã không thấy gió gì, mà trẫm từ điện Kim Loan đi tới đây cũng mất thời gian khoảng một nén nhang, chẳng lẽ các ngươi còn không quét sạch được sao?



Hoàng thượng, nô tỳ vừa mới nói rồi mà, nô tỳ lớn tuổi rồi, thật ra không chỉ có tai dùng không tốt, mà làm việc gì cũng rất chậm chạp, có đôi khi còn sinh ra ảo giác, mơ hồ còn nhìn thấy người ông nội đã khuất của mình đến đón mình đi nữa. Cho nên, nô tỳ mới mơ mơ hồ hồ đứng quét sân, không chú ý được cơn gió đáng ghét kia, lại thổi hết đống lá cây đáng ghét này quay về đây. Vì thế, nô tỳ mới phạm trọng tội này! Xin Hoàng thượng thứ tội!
Cô nàng nào đó nhắm mắt nói bừa một cách trôi chảy.

Đám hạ nhân ở cửa cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn nàng với vẻ khó tin, nàng có cần bịa chuyện trơn tru thế không?

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến răng, nhìn cô nàng đang tự nói mình lớn tuổi kia, lại chợt nghĩ tới một việc:
Tô Cẩm Bình, nếu trẫm nhớ không nhầm, thì lão thái gia của phủ Thừa tướng vẫn còn sống? Làm sao ngươi nhìn thấy được ông nội đã chết của mình chứ?
Hai chữ ‘đã chết’ được hắn gằn giọng nhấn mạnh!

Cô nàng chết tiệt này, tiếp tục bịa đặt đi, ngươi tiếp tục bịa đặt cho trẫm nghe!!!

Ồ, còn sống à, đầu óc cô nàng nào đó xoay chuyển rất nhanh, tiếp tục bịa:
Bởi vậy mới nói, nô tỳ lớn tuổi rồi, nên thường xuyên có ảo giác mà! Đấy, ta lại còn nhìn thấy ông nội mình chết rồi nữa chứ!
Nói xong, nàng còn làm ra vẻ đau lòng, lau những giọt nước mắt không hề tồn tại, nói tiếp:
Cho nên là, với những người đã già nua như nô tỳ thế này, chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể phá lệ thương cảm cho, nuôi nô tỳ cho tốt, để cho nô tỳ được sống những tháng ngày cuối cùng thật hạnh phúc. Không ngờ Hoàng thượng còn phái nô tỳ tới đây quét rác, ngài thật sự rất thiếu sự cảm thông đối với một thuộc hạ thực sự trung thành với ngài - cũng chính là ta đây!


Chân Hoàng Phủ Hoài Hàn lảo đảo vài bước, nhìn cô nàng đang cố tình nói mình đã già này với vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn có cảm giác như trời đất đều đảo lộn hết cả!

Thượng Quan Cẩn Duệ đứng sau lưng hắn, lẳng lặng bịt kín miệng, cúi đầu, bả vai run lên bần bật...

Đám hạ nhân muốn cười mà không dám cười, nhịn cười thật sự rất khổ sở. Cung nữ quỳ cùng Tô Cẩm Bình kia cũng cắn chặt môi, suýt nữa thì phì cười thành tiếng...

Vị Hoàng đế nào đó nghiến răng nghiến lợi nói:
Tô Cẩm Bình, ngươi lớn tuổi à? Nếu nói theo ý của ngươi, có phải là trẫm nên phái thêm vài người nữa cùng đến quét trước cửa Ngự thư phòng không?


Cửa này chỉ rộng chưa đến năm thước, hai người quét cũng là quá đủ rồi! Còn nữa, nếu hắn nhớ không nhầm thì cô nàng chết tiệt này cũng mới chỉ mười tám cái mùa hoa, lớn tuổi cái gì chứ?! Kết quả là...

Tô Cẩm Bình nghe thấy vậy, ra vẻ cảm động nhìn hắn nói:
Hoàng thượng, ngài thật sự là một người rất có lòng bác ái, nô tỳ thật sự quá quá quá cảm động! Cũng không cần phái quá nhiều người đến đâu, tám người mười người là đủ rồi, còn nữa, còn nữa, nô tỳ đã lớn tuổi rồi, không tiện đi lại, Hoàng thượng cho nô tỳ ở đây giám sát họ quét dọn là được. Nô tỳ tình nguyện làm một người ‘quản lý ngự tiền quét dọn’, đốc thúc họ chăm chỉ làm việc, phục vụ cho Hoàng thượng! Có điều, nếu vậy, thì liệu Hoàng thượng có thể tăng thêm cho nô tỳ chút tiền lương không?!



Ngươi!!!
Hắn thề, đời này hắn tuyệt đối chưa từng thấy một cô nàng nào giỏi thuận nước đẩy thuyền, giỏi lên mặt lên mũi như nàng! Nói một hồi mà nàng từ lớn tuổi đã thành người tàn tật không tiện đi lại rồi sao? Còn dám mong được thăng quan, tăng tiền lương?! Vô sỉ! Quả thực là một cô nàng vô sỉ đến cùng cực!!!

Hắn nghiến răng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, trong đầu chợt lóe sáng, nghĩ ra một chuyện, liền hừ lạnh nói:
Tiểu Lâm Tử!



Có nô tài!
Tiểu Lâm Tử bước lên vài bước, kính cẩn đứng chờ lệnh.


Ngươi nói cho cung nữ này biết cho trẫm, cửa Ngự thư phòng có thể có gió không?!
Sao hắn lại quên mất, năm đó khi tổ tiên hắn thiết kế Ngự thư phòng đúng vào mùa đông, tổ tiên hắn sợ lạnh, nên mới thiết kế tường cao bao quanh Ngự thư phòng, cũng hạ lệnh thiết kế tòa nhà bốn phía bao quanh Ngự thư phòng, lấy điện Dưỡng Tâm làm chuẩn, cho nên, mặc dù xung quanh cung điện không dày đặc, nhưng cũng cản được hết gió, cô nàng này thấy gió ở đâu ra chứ?!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.