• 2,626

Chương 1214: Trời giao sứ mệnh trọng đại cho người nào (3)


Ôm tâm trạng buồn bã và căm giận, nàng không nhịn được bèn vừa đi vừa ngửa mặt lên trời tự an tủi mình:
Khi trời giao sứ mệnh trọng đại cho 8người nào, ắt sẽ làm cho ý chí của người đó được tôi rèn, gân cốt chịu mỏi mệt, thân xác bị đói khát; làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng,3 làm việc gì cũng không thuận lợi...


Vân Tiêu Náo:
Thái tử bị làm sao vậy?

Tuy Lạc Tử Dạ đã nói rằng nàng chắc chắn có thể đối phó được Thân Đồ Miêu, nhưng hắn không có ý định mạo hiểm như vậy, vẫn nên sai người theo dõi nàng ta thì tốt hơn.
Nghe hắn nói vậy, Diêm Liệt lập tức đáp lời:
Vâng! Thuộc hạ sẽ xử lý chuyện này thật tốt!
Hắn nói xong liền lui ra ngoài. Hắn đã biết chuyện của Thân Đồ Miêu. Nếu không nể mặt Thân Đồ Diệm thì chỉ bằng việc đối phương muốn xúi giục Mân Việt, Diêm Liệt hắn đây đã không nhịn được muốn bóp chết cô ả kia rồi!
Mà lúc này, người đàn ông trên vương tọa đang dựa vào trường tháp(). Chân trái của hắn đặt trên trường tháp, cánh tay trái gác lên đầu gối, tay phải xoa mi tâm, trông có vẻ mệt mỏi. Đôi mắt ma quỷ hơi nheo lại, nhìn về phía Diêm Liệt. Giọng nói vừa ma mị vừa lạnh lùng xen lẫn cảm giác áp lực bẩm sinh thong thả vang lên:
Cô chỉ cần thánh tinh thạch. Về phần Vân Nam Vương, tha được thì cứ tha. Chỉ có điều, vào ngày sinh nhật Cô, Cô nhất định phải nhìn thấy thánh tinh thạch trước khi Lạc Tử Dạ tới!

() Trường tháp: ghế dựa dài.
Diêm Liệt đã đi ra ngoài.
Nhưng trong vương trướng vẫn chưa yên tĩnh trở lại.
Thúy Hoa gầm lên một tiếng rồi duỗi móng đánh trả:
Gừ!
Hoa gia đánh ngươi là vinh hạnh của ngươi đó!
Hai con vật đánh nhau túi bụi, va vào một số đồ vật trong vương trướng làm phát ra mấy tiếng
rầm
,
rầm
. Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ mở ra. Cùng lúc đó, tiếng động cũng nhanh chóng làm kinh động đến Diêm Liệt ở bên ngoài. Hắn vội vàng lao vào trong lều, sắc mặt lập tức tối sầm. Hắn định mang hai vị tiểu tổ tông này ra khỏi lều, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì một tiếng
rầm
đã vang lên.

Ừ!
Đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ dần khép lại.
Diêm Liệt xoay người đi ra ngoài. Hắn vừa bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói vừa ma mị vừa lạnh lùng của người nọ vang lên phía sau:
Mấy ngày nay phải theo dõi Thân Đồ Miêu thật gắt gao, đừng để nàng ta giở trò gian trá gì!

Câu nói này lộ vẻ cứng rắn.
Diêm Liệt lập tức gật đầu đáp:
Vâng! Vương, lần này ngài đến gặp Thái tử đã phải bôn ba suốt hai ngày hai đêm chưa được nghỉ ngơi. Hơn nữa, ngài bị nội thương vẫn chưa lành. Hay là ngài nghỉ ngơi một chút đi!


Vương, có tin tốt! Quân ta đã đánh hạ biên phòng Vân Nam, hiện tại chỉ còn vương phủ Vân Nam 6đang cố gắng chống đỡ. Vương tử Thân Đồ bảo thuộc hạ xin ý chỉ của ngài xem là khi tấn công, quân ta có cần quan tâm tới tính mạng của người5 trong vương phủ Vân Nam hay không?
Diêm Liệt đứng giữa vương trướng xin chỉ thị.
Nếu không cần để ý tới đám người này thì bọn họ trực tiếp tấn công là được. Nhưng nếu cần để ý thì bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể làm hại đến tính mạng của đám người này. Nếu là trường hợp thứ hai thì khó tấn công hơn một chút, nhưng cũng không phải vấn đề lớn!
Thượng Quan Băng:
... Ta không biết, chắc là 9bị cái gì đó kích thích!


Có lẽ Thúy Hoa - một con hồ ly nhỏ toàn thân trắng như tuyết được cứu về đây từ mấy ngày trước - cảm thấy nhàm chán nên thỉnh thoảng nó lại duỗi móng vuốt vỗ lên trán Quả Quả. Quả Quả liếc đôi mắt chim nhìn nó rồi nhích sang bên cạnh một bước, dường như không thèm so đo với nó.
Nhưng hình như Thúy Hoa chơi đến nghiện luôn rồi, chốc chốc nó lại vỗ lên trán Quả Quả một cái. Sau khoảng hơn hai mươi lần nó đùa giỡn như thế, cuối cùng Quả Quả không nhịn nổi nữa. Nó nhảy dựng lên, xòe cánh đập mạnh lên trán Thúy Hoa một trận. Nó nói năng lộn xộn, giọng chim the thé kêu ré lên:
Ai bảo ngươi đánh Quả gia nè! Ai bảo ngươi liên tục đánh Quả gia! Ai bảo ngươi đánh... Thần thú Quả gia đã không so đo với ngươi, ấy thế mà ngươi lại nghiện đánh, đánh tới nghiện luôn...

Trên mặt đất bên trong lều bỗng xuất hiện một cái hố to! Hai con vật lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh! Thúy Hoa che bụng, bộ lông trắng như tuyết bị nổ thành màu đen. Nó vừa duỗi chân từng li từng tí vừa nhìn Quả Quả chằm chằm, trao đổi ánh mắt: may là cục cưng của Hoa gia không sao. Quả đầu heo à, tính tình chủ nhân của ngươi còn tệ hơn cả tính tình chủ nhân của Hoa gia đó!

Bộ lông chim của Quả Quả cũng cháy đen thùi lùi cả rồi. Nó ngã sõng soài trên mặt đất, không còn sức duỗi chân, hai hàng nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt đầy lông chim... Dù chủ nhân có ngược ta cả trăm nghìn lần thì ta vẫn đối xử với chủ nhân như mối tình đầu. Ta là Quả thần thú, ai là đầu heo? Ngươi mới là đầu heo...

Lúc Diêm Liệt xách Quả Quả ra ngoài, nó khóc thút thít:
Nhất định là tên Lạc Tử Dạ chết tiệt lại làm chuyện gì đó chọc chủ nhân không vui...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.