• 2,626

Chương 1220: Như vậy sẽ làm nổi bật sự ngốc nghếch của ngươi (3)


Lạc Tử Dạ khoát tay:
Được rồi, đừng buồn bực nữa! Tối nay gia mời các ngươi uống rượu, rượu ngon thịt thơm sẽ được đưa tới quân do8anh! Các ngươi hãy ăn no uống đã cho gia! Lần sau có cơ hội, chúng ta sẽ tụ tập cùng làm màu!



Được!
Lần này tâm trạng m3ọi người nhanh chóng tươi tỉnh hẳn lên, ai nấy đều vui vẻ. Có người nói với Lạc Tử Dạ:
Thái tử điện hạ, ngài đừng giận! Mặc dù ch9úng thuộc hạ hơi mất hứng nhưng lòng trung thành đối với ngài vẫn không hề dao động, chúng ta cũng là...

Lạc Tử Dạ lắc đầ6u, mỉm cười lên tiếng:
Nhưng bản Thái tử lại cảm thấy các ngươi làm rất tốt. Khi mọi người chung sống với nhau khó tránh khỏi một5 vài mâu thuẫn và hiểu lầm. Thường thì cả hai bên đều không muốn nói thẳng ra rồi cứ thể hiểu lầm lẫn nhau, vì vậy quan hệ càng lúc càng xa cách, thậm chí cuối cùng còn trở mặt thành thù! Bây giờ trong lòng các ngươi có buồn bực chuyện gì thì hãy nói với bản Thái tử, sau đó chúng ta cùng nhau giải quyết. Đây mới là cách giải quyết tốt nhất. Nếu các ngươi không vui nhưng vẫn giấu trong lòng thì chứng tỏ các ngươi không chỉ không coi gia là chỉ huy của các ngươi mà còn không coi gia là bạn bè, là huynh đệ! Vì thế cho nên, gia vẫn rất vui vì chuyện này!

Nghe nàng nói vậy, đám đàn ông này mới tạm yên tâm. Bọn họ vừa đưa mắt nhìn nhau vừa cười ha hả. Con người không phải cây cỏ, trái tim mọi người đều là thịt, bọn họ đều cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Lạc Tử Dạ hết sức rõ ràng, và cũng biết nàng không giả vờ giả vịt. Thái tử đối xử thật lòng với bọn họ, cũng coi bọn họ là huynh đệ. Bằng không, nếu chuyện vừa rồi xảy ra ở doanh trại khác thì chỉ bằng mấy câu nói lúc nãy của A Ký, hắn đã lập tức bị lôi ra ngoài đánh hơn mười gậy để răn đe rồi!

Vấn đề gì?
Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại hỏi vậy. Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nhanh chóng lên tiếng:
Ngươi nói về chuyện bọn họ à? Cũng tại lúc ấy gia chưa suy nghĩ chu toàn đã trực tiếp bảo Tiêu Sơ Cuồng điểm binh dẫn người đi...

Nàng vừa chăm chú nhìn cổng phủ vừa nói liên miên không dứt, tự kiểm điểm cực kỳ nghiêm túc.
Lúc này A Ký cũng bước lên phía trước, đưa tay xoa mũi, phồng má nhìn Lạc Tử Dạ:
Ờm, lúc nãy thuộc hạ làm sai, thuộc hạ sẵn sàng chịu phạt. Nhưng Thái tử đã nói là ngài rất vui vì chúng thuộc hạ chịu nói thẳng nói thật. Vậy chắc là ngài sẽ không đánh thuộc hạ đâu nhỉ?

Hắn vừa nói vừa đảo tròng mắt, trông có vẻ thông minh tinh quái. Lạc Tử Dạ thấy vậy thì dở khóc dở cười.
Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Lạc Tử Dạ vẫn mỉm cười nhìn theo bóng lưng bọn họ. Đám đàn ông này rất thẳng thắn, hễ có gì không hài lòng liền nói ngay. Kiểu người này còn cởi mở và dễ sống chung hơn hạng người cất giấu mọi bất mãn trong lòng, thậm chí còn giết người sau lưng nếu tâm trạng không vui.
Chờ đến khi bọn họ đã đi hết, Doanh Tần mới liếc nhìn Lạc Tử Dạ với ánh mắt sâu xa:
Tiểu Dạ Nhi, ngươi không nhìn ra vấn đề gì à?

Nàng vươn tay xoa đầu hắn:
Ừ, sẽ không đánh ngươi!
Tên nhóc này chưa cao đến một mét sáu, Lạc Tử Dạ cao hơn hắn một cái đầu. Trông nàng xoa đầu hắn có cảm giác như đại ca đang xoa đầu tiểu đệ vậy. Nhìn thấy cảnh này, có không ít tên đàn ông cao lớn bật cười ha hả.
Sau đó bọn họ đều tản đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.