Chương 4
-
Nhóm Đạo Wyang
- Jason Dark
- 1126 chữ
- 2020-05-09 04:22:52
Số từ: 1117
Dịch giả: Khanh Khanh
NXB Thanh Niên
Fahran Kulani không biết cái gì đã khiến anh thức dậy. Một tiếng động nào đó hay chỉ là cảm giác bất an. Anh không rõ, chỉ cảm thấy mình như đang bị trói vào một đống bùn. Thật khủng khiếp, lực ấn đè lên toàn thân anh lúc này chỉ có thể so sánh với một cơn ác mộng kinh hoàng.
Anh nghe hơi thở mình hào hển, khàn khàn.
Anh vẫn nằm nghiêng, cổ đau nhói lên, nhưng bây giờ nó giống như một lực kéo ép anh nằm yên. Mồ hôi phủ đẫm toàn cơ thể và dính dính đặc biệt trên mặt. Fahran đưa lưỡi liếm quanh môi và nhận ra vị mặn. Thêm vào đó, anh còn thấy buồn nôn.
Anh đã uống quá nhiều. Chất cồn khuấy đảo trong dạ dày anh, muốn đưa tất cả lên trên.
Không khí trong phòng thật ngột ngạt.
Mùi mồ hôi trộn lẫn hơi rượu tỏa khắp phòng. Fahran ngửi thấy hỗn hợp đó, nhưng anh không phiền lòng, nó không khiến anh sợ hãi. Nỗi sợ hãi của anh nằm ở chỗ khác.
Khi mở được hai mí mắt như đã được dán chặt vào với nhau, Fahran nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài lớp kính bẩn thỉu là trời đêm đang nằm như một tấm chăn đen thẫm, không cho phép một tia sáng nào lọt qua. Nó dày chắc như một bức tường, quánh như lớp nhựa đường, một nơi trú ẩn cho những con ma vừa thức dậy từ địa ngục, rình mò chờ cơ hội.
Một đêm hoàn toàn bình thường, nhưng sao Fahran thấy nó khác lạ. Một sự kiện đang dần bò ra từ hồi ức, như bò ra từ bóng tối sâu vô tận của địa ngục.
Chàng trai nghĩ tới Hoàng Tử Đen!
Hơi thở anh dồn dập. Nỗi sợ bóng đen ngỏng cổ dậy trong anh. Fahran vẫn còn nằm trên giường, trong phòng mình, nhưng anh cảm giác như Hoàng Tử Đen đã đến đây để kéo anh sang lãnh địa của hắn.
Một thế giới trầm, tối, khác lạ...
Một thế giới tăm tối, một vực thẳm, một huyệt mộ...
Miệng anh khô lớp nhớp như đang ngậm than. Ngọn đèn trên trần phòng uể oải sáng. Nó cũng chuyển động, nhưng có lẽ chỉ là anh tưởng tượng ra.
Fahran hầu như không đưa nổi tay lên trán để vuốt mồ hôi. Vết thương lại bắt đầu bốc lửa và cảm giác đau lan rộng ra.
Một âm thanh rất khẽ khiến anh giật mình. Nghe như tiếng rít, như có ai dùng đầu móng tay cạo lên miệng cốc thủy tinh.
Tại sao?
Anh nhìn về hướng cửa sổ. Am thanh xuất phát từ phía đó. Chàng trai bất giác sợ hãi cái khung hình chữ nhật đang dựng đứng trước mắt anh. Trông nó như một cánh cổng hiểm độc, đằng sau đó là kẻ thù từ thuở hồng hoang đang rình rập.
Có phải vậy không?
Một tiếng rít thứ hai.
Lần này từ một góc phòng khác. Kulani phải quay người mới nhìn được vê góc đó.
Ánh mắt anh soi tới chân giường, và chính tại nơi đó có một bóng đen đang nhảy nhót.
Trong tích tắc, chàng trai bị dìm ngập trong nỗi kinh hoàng. Vô vàn điện cực vô hình đang cắm vào tai anh, luồng điện chảy qua và khiến tóc tai anh dựng đứng lên.
Cái bóng nhảy lên trên giường. Nó chuyển động không vội vàng. Nó lừ lừ tiên tới như một ông Ba Bị độc ác hiện ra từ cơn ác mộng của trẻ em.
Nó có đầu, có thân và có tay chân, nhưng cái đầu thật ra chỉ là một hình tam giác dài ngoẵng. Hình như có người đã chụp cả một hình nón lên trên đó.
Hình nón hay vương miện?
Giống như tay Hoàng Tử Đen trong thế giới cổ tích. Những gánh hát rong ruổi qua các xóm làng của hòn đảo Java và dùng hình rối kể lại những câu truyện cổ, bao giờ cũng miêu tả Hoàng Tử Đen với vương miện màu đen.
Đó là một bóng đen hay là một hình rối? Có lẽ là cả hai trộn lại. Nhưng bao giờ trong hắn cũng là một sự sống ác độc, và bao giờ hắn cũng mang vũ khí.
Tay phải hắn cầm một thanh kiêm thật dài, lưỡi kiếm lởm chởm răng cưa.
Không phải kiếm thật, chỉ là một cái bóng một hình rối đang hiển hiện lên bức tường phòng. Một ảo ảnh, sản phâm của trí tưởng tượng với những sợi dây thần kinh quá căng thẳng. Thật nực cười cho một chàng trai ba mươi tuổi.
Nhưng vết thương trên gáy Fahran đâu có phải ảo ảnh. Nó cháy lên, nhắc chàng trai nhớ lại cái hiện thực khủng khiếp mà anh vừa trải qua trước đây vài tiếng đồng hồ.
Nỗi kinh hoàng đã quay trở lại. Nó đơn giản chui vào căn hộ của anh, chui vào phòng anh.
Và nó tiến đến gần anh.
Đột ngột, Fahran thấy Hoàng Tử Đen đã ra tới giữa giường. Một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực, một con quỷ thường ra đòn chính xác đến kinh hoàng.
Cái đầu nó gật về phía anh.
Một khuôn mặt?
Không, chỉ là biểu tượng cho một khuôn mặt, một mảnh da thú vật đã bị lột, sau đó được phơi khô, được xử lý và nhuộm bằng những màu đen, nâu, xám.
Vậy mà rõ ràng vẫn là một khuôn mặt với những nếp nhăn, những vết rạch, với một cái mõm tàn ác đang há lớn.
Cái đầu gừ một tiếng về phía Kulani và nỗi kinh hoàng tê liệt tóm chặt lấy đầu óc của anh.
Cái chết đã tới...
Tuyệt vọng, chàng trai chắp hai bàn tay, giơ lên trong vẻ cầu xin về phía Hoàng Tử Đen. Anh không biết mình đã phạm tội gì để phải bị giết.
Lưỡi kiếm răng cưa chém xuống, vẽ một vòng bán nguyệt trong không khí.
Cơn đau chết chóc.
Kulani không la hét được nữa. Anh chỉ thấy mình đã mất cả hai bàn tay. Trước khi chàng trai thật sự hiểu ra điều đó và thốt lên tiếng thét thì thanh kiếm lưỡi cưa đã vụt xuống lần hai.
Đường đi của nó lần này dài hơn, sâu hơn, rất chính xác.
Tiếng thét của chàng trai tắc lại trong cổ họng, bị dìm ngập trong máu, máu của chính anh.
Fahran Kulani chết mà không biết lý do...