• 293

Chương 61


Số từ: 2732
Người dịch: Tiểu Phương
NXB Dân Trí

Anh ấy nói thế nào?
Cô bạn thân của Tô Diệc Tuyết đang ngồi đối diện, cũng là cô ta cổ vũ Tôn Diệc Tuyết phải gọi ngay bây giờ xem sao. Thấy Tôn Diệc Tuyết nói chuyện xong vẻ mặt như vậy, cô ta đoán chắc cũng không thuận lợi.

Anh ấy đang ăn tối với Tần Vũ Phi. Tớ hỏi anh ấy thì có vẻ cũng muốn đi nhưng đang ở trước mặt Tần Vũ Phi nên anh ấy hỏi Tần Vũ Phi. Cô ta trả lời thế nào thì tớ không nghe rõ, nhưng cuối cùng anh ấy nói hôm đó Tần Vũ Phi không rảnh, bọn họ đều không đến.


Tần Vũ Phi không rảnh liên quan gì, anh ấy có thể đi mà, cậu cũng đâu có mời cô ta.


Nhưng mà ở trước mặt Tần Vũ Phi anh ấy không dám nói. Hơn nữa tớ nghĩ không rảnh cũng là anh ấy tùy tiện lấy cớ thôi, chắc chắn là Tần Vũ Phi không cho anh ấy đi.

Cô bạn thân nhíu mày,
Nếu không cậu lại gọi một lần nữa, có lẽ để đến sáng mai gọi, khi đó Tần Vũ Phi không có ở đó, xem Cố Anh Kiệt nói thế nào.


Được.

Tôn Diệc Tuyết đợi đến rất muộn, nhưng cuối cùng nghĩ gọi điện thoại quá muộn không thích hợp, ngộ nhỡ Tần Vũ Phi còn ở đó hay đang quấy rầy Cố Anh Kiệt ngủ như vậy thì không được rồi. Để có thể mời được anh, đêm nay cô ta đã mời không ít bạn bè, rất nhiều người đều là bạn bè của anh cô ta và Cố Anh Kiệt. Sáng ngày hôm sau, cô ta lại gọi cho Cố Anh Kiệt. Lúc này, cô ta đang nói ai sẽ đến, ai cũng tới, còn có ai với ai, tối hôm qua cô ta đã mời hết, sau cô ra hỏi James có thể đi không, đã lâu không gặp anh rồi.
Ý là, nể mặt bạn bè của anh đều đến, thế nào Cố Anh Kiệt cũng nên bày tỏ thái độ .
Cố Anh Kiệt cười, thở dài:
Ái chà, thật sự là rất muốn đi

Trong lòng Tôn Diệc Tuyết vui vẻ không thôi, nhưng mà Cố Anh Kiệt lại nói:
Nếu không thì lần tới đi, lần tới anh chủ trì một bữa, lại mời mọi người đến chơi thật vui.

Ý anh là anh không thể tới sao? Tôn Diệc Tuyết nghĩ ngợi, thẳng thắn hỏi:
Là bạn gái anh không cho anh tới sao?


Làm sao thế được?
Cố Anh Kiệt bật cười,
Có cái gì mà không cho đi, cô ấy không đi được mà anh lại đi theo cô ấy. Mọi người cứ chơi vui vẻ, chúc mừng em tìm được công việc mới, cố gắng lên. Khi nào anh mở tiệc sẽ mời em.

Tôn Diệc Tuyết cắn môi, không hề hết hy vọng. Mời anh đi chơi cũng không phải mục đích của cô ta, chỉ là cái cớ thôi, cô ta chỉ muốn gặp mặt anh, tiếp xúc nhiều mới có cơ hội.
Vậy sau này công việc có vấn đề gì, em sẽ hỏi anh nhé.


Nhà em sở hữu mấy công ty lớn như vậy còn đến lượt anh chỉ bảo em sao.
Cố Anh Kiệt bây giờ mới nhận thấy Tôn Diệc Tuyết có vẻ có ý đồ, xem ra anh bị Tần Vũ Phi ảnh hưởng nên cũng trở nên mẫn cảm. Vì vậy anh nói:
Được rồi, Shirley, giúp anh một chuyện, nói với đám công tử ăn chơi đàn đúm kia giúp anh là chuẩn bị tốt ví tiền để mua quà gặp mặt đi, khi nào anh mời bọn họ đến chơi chính là thời điểm để họ tặng quà cho bạn gái anh đấy.

Tôn Diệc Tuyết không nói nên lời nữa.
Giọng nói Cố Anh Kiệt chợt dịu dàng:
Bạn gái anh là Tần Vũ Phi, chắc anh của em đã nói cho em biết rồi đúng không?

Tôn Diệc Tuyết khẽ cắn môi,
Nói rồi, em đã biết.
Cô ta thật sự vô cùng khó chịu, chỉ biết nói:
Giờ em không làm phiền anh nữa, có gì liên lạc sau đi.


Được, gặp lại sau.
Cố Anh Kiệt khách khí cúp máy, cảm thấy mình xử lý thật tốt, vừa rồi đã không làm con gái mất mặt, lại nói chuyện rất rõ ràng. Bạn gái anh chính là Tần Vũ Phi, ha ha, anh thật sự thích nhất câu này.
Cả ngày nay tâm tình Tôn Diệc Tuyết đều không tốt, cô ta lại hẹn cô bạn thân ra ngoài tâm sự. Càng nói càng thấy khó chịu.
Tớ còn chưa nói gì, thì anh ấy đã nói thế rồi. Anh ấy cố ý đúng không? Nói như thế để tớ hết hi vọng đúng không?
Cô bạn thân không nói lời nào, nhất thời cũng không biết phải khuyên bạn thế nào.
Trong lòng Tôn Diệc Tuyết vừa tức tối vừa bất mãn, cái miệng nói không dừng được.
Nếu như người khác thì không nói. Tần Vũ Phi! Tần Vũ Phi thì có gì đặc biệt? Cô ta có gì tốt đẹp? Tính tình thì quá kém, vừa ích kỷ, vừa ngương ngạnh, ai cũng ghét cô ta. Dựa vào cái gì cô ta cướp James đi? Tớ thật sự không phục. Nếu là Doãn Đình ấy, tớ cũng muốn so sánh, nhưng là Tần Vũ Phi, tớ căn bản không cần so, cô ta có điểm nào so được với tớ? Bằng cấp của cô ta cũng chỉ có vậy, cũng dùng tiền ra nước ngoài mua một cái bằng, nghe xuôi tai mà thôi. Bây giờ ở Vĩnh Khải cũng chỉ là một chức quản lý nho nhỏ, cha cô ta cũng không thèm nâng đỡ cô ta, chứng minh cô ta chỉ là bùn loãng không xây thành tường được. Tớ đây cũng không cần cha tớ xếp tớ vào công ty của cha làm việc, tớ ra ngoài, đường đường chính chính nhận lời mời vào vị trí còn cao hơn cô ta. Cậu xem, bạn bè nhận xét cô ta có một câu nào là tốt không? Nghe nói cô ta ở nước Mỹ còn phá thai gì gì đó, trở về nước vẫn không tìm được đối tượng. Tất cả mọi người đều không thích cô ta. Kết quả cô ta đi cướp đoạt James, cậu nói xem tớ phục thế nào được?!


Được rồi, được rồi, cậu bình tĩnh đi.
Cô bạn thân trấn an,
Chuyện đó ở Mỹ cũng không chắc chắn là thật, truyền ra nhiều lời đồn như vậy, ai biết cô ta là người như thế nào? Nhưng sau khi trở về thì không có bạn trai là thật, cũng không biết có phải do thái độ quá xấu hay không. Được rồi, cậu biết chuyện Triệu Hồng Huy không? Nghe nói anh ta với Tần Vũ Phi cũng từng quan hệ, sau lại bị Tần Vũ Phi đá.
Cô bạn thân hạ giọng, nói nhỏ:
Nghe nói là Tần Vũ Phi bị lãnh cảm.

Tôn Diệc Tuyết tức giận:
Đương nhiên tớ nghe rồi, tớ còn biết James vì bênh vực cô ta đã đánh cho Triệu Hồng Huy một trận.
Cô ta dừng một chút:
Cậu nói có phải là vì chuyện này, Tần Vũ Phi nghĩ James đối với cô ta có tình cảm, mà thực tế cô ta cũng không có được người đàn ông nào khác, James lại đối xử với phụ nữ rất dịu dàng nên bị cô ta lừa vào bẫy.


Thế nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng.
Cô bạn thân nói:
Cậu đã gọi điện thoại thăm dò rồi, thái độ của Cố Anh Kiệt rõ ràng như vậy, cậu không còn cơ hội nữa rồi.


Rõ ràng là tớ tài giỏi hơn mà! Tất cả đều là Tần Vũ Phi, dựa vào cái gì chứ? Là cô ta, tớ thật sự không phục! Hơn nữa cô ta đối xử với James không tốt chút nào! Cô ta ra vẻ tiểu thư làm James mất mặt, còn giở giọng nói không được chủ động liên lạc, nếu có thì nói chia tay. Bây giờ thì sao, cô ta là loại người gì? Tại sao lại giở trò níu kéo không chịu buông?

Cô bạn thân suy nghĩ một chút:
Cho nên thật ra cậu không phải đối phó với Cố Anh Kiệt mà phải đối phó với Tần Vũ Phi.

Tôn Diệc Tuyết ngẩn người:
Đối phó thế nào, tớ cũng không thể đi chửi nhau với cô ta. Loại đàn bà chanh chua như vậy, tớ không làm được. Hơn nữa mắng cũng vô dụng, cô ta tiểu nhân như vậy, muốn quay lại trả thù tớ, tìm James gây phiền phức, khiến cho tất cả mọi người đều không dễ chịu.


Chửi nhau tất nhiên là vô dụng. Tần Vũ Phi rất lợi hại. Nhưng mà việc cậu phải làm chính là để cho bọn họ chia tay, nếu không phải Cố Anh Kiệt nói thì phải là Tần Vũ Phi nói. Tần Vũ Phi có tính ghen ghê gớm, cậu nhớ lại chuyện Abby xem. Cô ta nói muốn chia tay Cố Anh Kiệt, chỉ là bây giờ không chia tay nhưng không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Hai mắt Tôn Diệc Tuyết lóe sáng, cô ta dần dần bị dẫn dắt.
Đúng, lần trước cô ta ra vẻ như vậy, Abby thật là đáng thương, rất cần sự giúp đỡ vậy mà cô ta cũng không tha. Chuyện này xem như mồi lửa, trong lòng cô ta còn cái gai đó, nếu cô ta phát hiện James không nghe cô ta nói, có thể sẽ tức giận rồi đòi chia tay James.

Cô bạn thân gật gật đầu, lại nói:
Cậu nói cái tính hung dữ đó, quản lý bạn trai lại chặt như vậy, tớ nghĩ sớm muộn gì hai người bọn họ cũng chia tay, người bình thường không ai chịu được tính cách bạn gái như vậy đâu. Cố Anh Kiệt không lạnh không nóng, chỉ thương hại cô ta, thời gian lâu cũng sẽ bùng nổ thôi.

Cho nên giờ tớ giúp anh ý một chút, cũng không tính là làm chuyện xấu.
Tôn Diệc Tuyết tự tìm được cái cớ cho mình, suy nghĩ cũng thấy thoải mái hơn.

Cậu có cách rồi?

Tôn Diệc Tuyết gật đầu:
Tần Vũ Phi không cho James tham gia bữa tiệc, nếu như James nói dối cô ta tới, cô ta mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận.


Đương nhiên, nhưng như vậy cũng chỉ cãi nhau thôi, không thể nào…


Nếu như không chỉ tới, còn thân mật với người con gái khác bị cô ta nhìn thấy thì sao?


Đương nhiên sẽ càng tức giận, nhưng làm sao cậu biết như thế thì sẽ chia tay?


Bởi vì bạn bè James đều không thích Tần Vũ Phi. Nếu như Tần Vũ Phi đang vô cùng tức giận, lại nghe được mọi người rất ghét cô ta, không ủng hộ việc cô ta với James yêu nhau, cậu xem, da mặt dày thế nào mới có thể bám James không tha? Nếu cô ta thật sự có mặt mũi bám, James sẽ nghĩ thế nào? Hai người có thể yêu nhau bao lâu chứ?
Cô bạn thân bội phục:
Như vậy rất tốt, hoàn toàn không liên quan đến cậu. Ai cũng không thể đổ chuyện này lên đầu cậu.

Tôn Diệc Tuyết gật đầu.
Cô bạn thân lại nói:
Nhưng mà làm thế nào bây giờ? Chẳng phải James không chịu tới sao?


Tớ mời anh ấy không tới thì để người khác gọi anh ấy. Một người gọi không được thì nhiều người cùng gọi. Tớ với bạn của anh tớ, cũng là bạn của James, cực kỳ thân thiết. Tớ sẽ nói với bọn họ, Tần Vũ Phi không cho James đến bữa tiệc này, bọn họ chắc chắn cũng sẽ giống tớ không phục.


Ha, đàn ông bọn họ mà giở trò cũng rất là điên.


Không sai, là vì tớ đã hiểu rất rõ phong cách của họ. Đến lúc đó phải tổ chức thật tốt, James tới sau, mọi người đều phải chơi cuồng nhiệt. Tần Vũ Phi thấy thế chắc chắn tức chết, sau đó để cô ta nghe mọi người đánh giá cô ta một chút, ai cũng chướng mắt cô ta, ai cũng thấy không đáng cho James. Tớ nói cho cậu biết, những lời này hoàn toàn không cần phải xúi giục, bình thường bọn họ đều nghĩ như vậy. Thực sự là tớ đã nghe được nhiều lắm, còn có thể thuộc lòng rồi. Đến lúc đó xem xem Tần Vũ Phi khóc lóc thế nào.

Cô bạn thân cười to:
Nghe thật kích thích!.


Thậm chí nếu họ không chia tay, tớ vẫn còn một chiêu khác.

Ngày hôm sau, Cố Anh Kiệt lần lượt nhận được điện thoại của mấy người bạn.

Cậu muốn chết hả, cậu định chủ nhật không tới hả? Cậu dám không đến thử xem, cậu cũng không màng đến anh em bạn bè bao lâu rồi, khai trừ khỏi nhóm luôn.


Cậu có phải là đàn ông không? Có bạn gái là giỏi lắm hả, Tần Vũ Phi hả, tôi nghe nói rồi. Cậu không để cô ấy đến gặp bạn thân cậu sao?


Tần Vũ Phi không đến cậu nhất định không đến sao, cô ta cũng không phải bạn thân tôi, cậu tới là được. Hai người cũng không thể một ngày 24 giờ đều dính lấy nhau. Cũng lâu rồi cậu không tham gia vui vẻ với bạn bè rồi.

Ngay cả Từ Ngôn Sướng cũng gọi điện đến:
Mẹ nó, tên tiểu tử cậu bạc tình bạc nghĩa thì liên quan gì đến ông đây! Bọn họ chửi cậu thì tốt rồi, dựa vào cái gì mà chửi cả tôi, còn nói cậu mà không đến sẽ làm tôi mất mặt, sẽ ở đó chỉnh chết tôi. Bọn họ không biết Từ thiếu đây không thể xâm phạm sao? Mẹ nó, tôi cũng muốn sắp xếp lại những người này, ai sợ ai chứ!
Không đợi Cố Anh Kiệt nói, anh ta lại mắng:
Cậu cũng không kém, cậu không thể nói với bà chằn nhà cậu, có thể cho cậu một đêm tự do được không? Mẹ nó, đàn ông mà làm như vậy mất mặt muốn chết. Tôi nói cho cậu biết, cậu làm vậy bọn họ càng ghét Tần Vũ Phi, thật không phải chuyện đùa đâu.

Một câu cuối đã nói đến đúng tiếng lòng Cố Anh Kiệt, anh đương nhiên rất mong muốn bạn bè tốt của anh thích Tần Vũ Phi, có thể chúc phúc cho anh với cô. Ấn tượng của mọi người với Tần Vũ Phi trước đây đều là sai lầm, đã có thành kiến rồi, kể cả chính anh trước đây cũng như thế, cho nên anh có thể hiểu suy nghĩ của mọi người. Anh muốn có thể thay đổi những ấn tượng không tốt này, thêm chuyện xấu lúc này tốt nhất là không nên.
Cố Anh Kiệt lại nói với Tần Vũ Phi chuyện chủ nhật đi chơi một lần nữa, anh nói các cậu bạn thân đều gọi điện muốn hắn đi.

Vậy anh đi đi.
Tần Vũ Phi nghĩ lại,
Là bữa tiệc chúc mừng một cô gái, em đi chắc không thích hợp với bạn bè anh. Hôm nào chúng ta mở một bữa tiệc của chúng ta rồi mời mọi người thì thích hợp hơn.

Cố Anh Kiệt suy nghĩ một chút, chủ nhân bữa tiệc đó là Tôn Diệc Tuyết, Tần Vũ Phi đi làm mất danh tiếng của cô ấy đúng là không tốt. Hơn nữa nếu như Tôn Diệc Tuyết còn có ý với mình, Tần Vũ Phi biết được thì sẽ không ổn cho lắm. Cô nói cũng đúng, sau này hai người bọn họ mở tiệc mời mọi người đến tụ họp thì tốt hơn nhiều.

Vậy anh đi đây.


Đi đi, em không ngăn anh.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình.