Quyển 4 : Núi Ma-cà-rồng - Chương 16
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2180 chữ
- 2020-05-09 12:54:55
Số từ: 2355
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Phòng thể thao là những hang động khổng lồ, tràn ngập tiếng reo hò vui vẻ, đầy hưng phấn
của Ma-cà-rồng. Đúng là những điều tôi đang cần để tươi tỉnh lại, sau cuộc thăm viếng mấy cái
phòng hỏa táng tử hình ngột ngạt. Nhiều cuộc thi đấu thể lực – đấu vật, quyền anh, karate, cử
tạ...tuy nhiên cờ nhanh cũng được ưa thích, vì là môn trui rèn trí thông mình và phản ứng
nhanh nhạy.
Kurda tìm cho chúng tôi chố ngồi gần vành đai sân đấu vật. Xem các Ma-cà-rồngthi đấu – đè
đối thủ xuống sàn hay hất đối thủ ra ngoài vành đai – phải rất tinh mắt, vì Ma-cà-rồnghành
động nhanh nhẹn hơn loài người rất nhiều. Cứ như xem một cuộc đấu bằng video epsley trong
khi bấm nút cho hình ảnh qua nhanh vậy.
Không chỉ còn ra đòn chớp nhoáng, mà còn hung bạo hơn thế đánh của con người rất nhiều.
Bầm dập, đổ máu, gãy xương là chuyện bình thường. Kurda cho tôi biết, đôi khi tổn thất còn tệ
hại hơn nhiều – trong những trò này họ có thể bị chết, hoặc thương tích trầm trọng tới mức
dẫn tới Phòng Tử thần.
Tôi hỏi:
-Sao họ không mặc áo giáp bảo hộ?
Kurda thở dài:
-Họ không tin mấy thứ đó. Thà vỡ sọ chứ không chịu đội mũ bảo hộ. Nhiều khi ta nghĩ, thật
không hiểu nổi đồng loại. Có lẽ cứ người như trước kia lại hay hơn.
Chúng tôi sang một sân đấu khác. Tại đây, Ma-cà-rồngđâm nhau bằng giáo, hơi giống như
môn kiếm thuật – nhưng nguy hiểm và nhiều máu me hơn.
Tôi bật nói khi thấy một Ma-cà-rồngrách toạch cánh tay cười ha hả tán dương đối thủ ra
đòn xuất sắc.
-Khủng khiếp quá!
Một tiếng nói ngay sau tôi:
-Chưa đầu. Thấy họ đấu thật còn khiếp hơn nhiều. Lúc này mới chỉ là khởi động cho ấm
người thôi.
Quay lại, tôi thấy một Ma-cà-rồngtóc nâu nhạt, chỉ có một mắt, mặc quần áo bằng da màu
sẫm. Ông ta cắt nghĩa tiếp:
-Họ gọi môn này là ...đấu mắt. Vì có quá nhiều tay bị mất một, có khi cả hai con mắt vì trò
này.
Nhìn hố mắt trái trống hốc và những vết sẹo chung quanh mắt ông ta, tôi hỏi:
-Vì vậy mà ông cũng bị mất một mắt?
-Ồ không. Con mắt này mất trong cuộc ẩu đả với sư tử đấy.
-Thật sao?
-Rất thật.
Lúc đó Kurda mới lên tiếng giới thiệu:
-Darren, đây là Vanez Blane. Vanez, còn đây là...
-...Darren Shan. Tôi đã nghe nhiều về cậu ta. Lâu lắm rồi mới lại có một thiều niên bằng tuổi
này lên Núi Ma-cà-rồng.
Kurda nói:
-Vanez là bậc thầy các môn tại đây.
Tôi hỏi ông ta:
-Ông chỉ đạo các môn thi đấu?
-Khó mà chỉ đạo nổi. Các môn đấu đều vượt quá cả sự kiểm soát, kể cả với các ông Hoàng.
Ẩu đả đã ăn sâu vào máu Ma-cà-rồngchúng ta. Nếu không bị thương tật tại đây, nơi họ còn
được săn sóc vết thương, thì ra ngoài đánh nhau, họ sẽ bị chảy máy tới chết, mà chẳng được ai
giúp đỡ. Công việc của ta chỉ là quan sát.
Kurda bảo tôi:
-Vanez là một trong những huấn luyện viên tài năng nhất. Mấy trăm năm qua hầu hết các
tướng quân đều là đệ tử của ông. Kể cả ta.
Nói xong Kurda xoa xoa gáy nhăn nhó.
-Cú đập của ta làm anh chết ngất, vẫn còn đau sao Kurda? Ta nhớ là đã nện anh bằng một lư
hương...
Gập mình, vỗ lên đầu gôi, vừa cười ha hả, Vanez vừa nói:
-Anh luôn tỏ ra vẻ là kẻ rất khôn ngoan, chỉ trử những khi phải đối đầu với vũ khí...
Quay lại tôi, ông chỉ Kurda, nói tiếp:
-Hắn dẻo dai, lẩn tránh giỏi như một con lươn, nhưng rất ghét nhúng tay vào máu. Nếu hắn
có ý định cầm một ngọn giáo trong tay, chắc hẳn đó là một chuyện phi thường.
Kurda tức bực:
-Choảng nhau đến mất một con mắt chẳng có gì là phi thường.
-Có đấy, nếu thắng. Mọi thương tật đều được chấp nhận, nếu anh chiến thắng.
Sau nửa tiếng xem các Ma-cà-rồngcắt da xẻ thịt nhau (không ai bị mất mắt), ông Vanez dẫn
chúng tôi đi quanh các phòng và cắt nghĩa các môn đấy cho tôi. Những môn làm cho Ma-cà-
rồngcứng rắn hơn, đẻ có thể bước ra thế giới bên ngoài.
Đủ kiểu vũ khí treo trên tường, từ tác phẩm mỹ thuật cổ tới những vũ khí thông dụng. Ông
ta kể tên và cách sử dụng của từng món. Ông lấy xuống vài thứ để giải thích rõ ràng hơn. Toàn
những thứ trông phát khiếp: Những lưỡi giáo lởm chởm, những cái rìu sắc cạnh, những con
dao dài sáng bóng; rồi là những cái chùy nặng chịch, những cái bu-mơ-răng[1] sắc lém, có thể
giết chweets địch thủ cách xa tới tám mét, những búa đá, với chỉ một cú chặt cũng đủ làm vỡ
sọ một Ma-cà-rồng. Tôi hỏi sao không có cung tên và súng. Ông Vanez bảo:
-Ma-cà-rồngchỉ chiến đấu giáp lá cà. Chúng ta không sử dụng những chiến cụ tầm xa như
cung nỏ hay súng đạn.
-Không bao giờ?
-Đúng. Không bao giờ. Niền tin của chúng ta vào những vũ khí cầm tay là một sự linh thiếng
bất khả xâm phạm. Ma-cà-chớp cũng tin tưởng như vậy. Bất kì Ma-cà-rồngnào sử dụng súng
đạn, cung tên sẽ bị khinh miệt suốt đời.
Kurda nói thêm:
-Hai trăm năm trước, một Ma-cà-rồngchỉ được phép sử dụng vũ khí do chính tay mình làm
ra. Từ dao, giáo cho tới con, chùy. May là bây giờ không còn vụ đó nữa, chúng ta có thể mua tại
những của hàng dụng cụ; nhưng vẫn còn nhiều Ma-cà-rồngtheo đường lối cổ, đa số vũ khí
trong thời gian họp Hội đồng đều được làm bằng tay.
Sau khi xem vũ khí, chúng tôi tới một dãy những tấm ván hẹp, đặt gác lên nhau. Sáu Ma-cà-
rồngđang giữ thăng bằng trong khi người này vượt qua người khác, cố gắng xô đối thủ văng
xuống đất bằng một cái gậy dài, hai đầu tròn. Mấy phút sau chỉ một người còn trụ vững. Đó là
một phụ nữa.
Ông Vanez vỗ tay tán thưởng:
-Giỏi lắm, Arra. Khả năng giữ thăng bằng của chị vẫn đáng sợ như bao giờ.
Nữ Ma-cà-rồngnhảy xuống bên chúng tôi. Bà mặc áo trắng quần màu nâu nhạt. Mái tóc dài
buộc xõa sau lưng. Với khuôn mặt dãi dầu sương gió, bà ta không đặc biệt xinh đẹp, nhưng sau
thời gian quá lâu cứ phải nhìn mãi những ông Ma-cà-rồngmặt mày xấu xí, lằng nhằng toàn sẹo,
thành thử - với tôi – trông bà như ngôi sao điện ảnh.
Cất tiếng chào Vanez và Kurda xong, bà ta hướng đôi mắt xám lạnh nhạt nhìn tôi hỏi:
-Mi là Darren Shan?
Ông Kurda giới thiệu:
-Darren Shan, đây là Arra Sails.
Tôi đưa tay ra, người đàn bà Ma-cà-rồngngó lơ. Vanez thì thầm:
-Arra không bắt tay những kẻ bà ta không tôn trọng.
Kurda nói lớn:
-Và...chỉ tôn trọng vài người thôi. Vẫn từ chối bắt tay tôi sao, Arra?
-Ta không bao giờ bắt tay một kẻ không bao giờ chiến đấu. Khi nào anh trở thành ông
Hoàng, ta sẽ cúi đầu chào và làm theo lệnh của anh, nhưng không bao giờ bắt tay, cho dù có bị
phạt tử hình.
Kurda bông đùa:
-Trong cuộc tuyển cử vừa qua, chắc Arra đã không bỏ phiếu cho tôi?
Vanez cười cười, ngượng ngùng nói:
-Ta cũng đã không bầu cho anh.
Kurda rên rẩm:
-Ôi! Darren, em thấy không, đúng là một ngày trung bình của ta. Một nửa Ma-cà-rồngcứ
khoái nhắc đi nhắc lại là đã không bầu cho ta, một nửa bầu cho ta thì lại không dám công khai
thú nhận, vì sợ kẻ khác coi thường.
Ông Vanez tủm tỉm:
-Không sao. Chúng ta sẽ cúc cung quì gối khi nào anh là Ông Hoàng. Bây giờ còn đang phải
tập làm quen.
Tôi hỏi:
-Đem một Ông Hoàng ra đùa giỡn vậy, không phạm luật sao?
Ông Vanez bảo:
-Sao không? Nhưng Kurda chưa nhậm chức mà.
Trong khi Arra nhổ mảnh đá ra khỏi đầy cây gậy, tôi quan sát bà ta. Không to lớn lắm nhưng
rắn chắc không thua gì những Ma-cà-rồngnam khác. Rồi chợt nhớ ra, tôi lên tiếng hỏi, vì sao
tôi chỉ thấy vài Ma-cà-rồngthôi.
Tất cả đều im lặng. Hai vị đàn ông có vẻ ngượng ngùng. Rồi Arra tinh quoái liếc xéo tôi, lên
tiếng:
-Đàn bà không tạo ra được Ma-cà-rồngtốt. Cả thị tộc đều cằn cối, hiếm hoi, nên đời sống
này không hấp dẫn được nhiều phụ nữ.
Tôi thắc mắc:
-Hiếm hoi?
-Chúng ta không thể sinh con.
-Sao? Tất cả...đều không thể?
Kurda nói:
-Vì máu của chúng ta. Không Ma-cà-rồngnào có thể mang thai hay sinh sản. Chỉ có cách độc
nhất để nhân rộng hàng ngũ, là truyền máu cho con người.
Tôi sững sờ. Đáng lẽ tôi phải hiểu từ lâu, vì sao không thấy Ma-cà-rồngcon nào, và vì sao tất
cả đều quá nhạc nhiên khi gặp một Ma-cà-rồngnửa mùa còn quá trẻ. Nhưng còn một điều mà
tôi không thể nào không hỏi:
-Quy luật đó cũng xảy ra với một Ma-cà-rồngnửa mùa sao?
Kurda nhíu mày:
-Ta e là vậy. Larten không hề nhắc đến chuyện này sao?
Tôi thờ thẫn lắc đầu. Tôi không thể có con! Không bao giờ có được một đứa con trai hay con
gái nào hết.
Kurda lẩm bẩm:
-Vụ này tệ thật! Quá tệ!
-Ông nói vậy là sao?
-Ma-cà-rồngphải báo cho những người mới được chiêu mộ những chuyện như thế này,
trước khu chuyền máu cho họ. Đó là một trong những lý do chúng ta không bao giờ chuyền
máu cho trẻ con. Ma-cà-rồngmói cần được biết, họ được gì và mất gì. Chuyền máu cho một đứa
con trai ở tuổi em đã đủ tệ, nhưng làm chuyện đó mà không cho nó biết những sự thật thì...
Kurda rầu rĩ lắc đầu, nhìn Vanez và Arra. Arra lên tiếng:
-Anh phải báo cáo để các Ông Hoàng biết vụ này.
-Đó là chuyện phải làm. Nhưng tôi tin là Larten muối tự nói hơn. Tôi sẽ đợi, vì nhảy vào
cuộc trước kho ông ta có cơ hội trình bày là không công bằng. Hai người đồng ý giữ kín chuyện
này chứ?
Vanez gật đầu. Một lúc sau Arra mới nói, giọng đầu đe dọa:
-Đồng ý nhưng lão ta không sớm nói ra...
Tôi bối rối hỏi:
-Ông Crepsley sẽ bị rắc rối vì đã truyền máu cho cháu?
Kurda lại nhìn Arra và Vanez, giọng cố làm ra tươi tỉnh:
-Có thể không đâu. Larten là một Ma-cà-rồnggià và lanh lợi. Ta tin chắc, ông ấy biết mọi
cách để nói sao cho hài lòng các Ông Hoàng.
Chưa kịp nói thêm, ông Vanez đã bảo tôi:
-Nào, bây giờ cháu có muốn thử tài thăng bằng với Arra không?
Tôi rùng mình:
-Ý ông là , cháu phải lên trên mấy thanh ván kia?
-Chắc chắn sẽ tìm được cho cháu một cây gậy thích hợp. Sao, Arra có phản đối tranh đua với
một đối thủ nhỏ hơn không?
Ma-cà-rồngnữ vui vẻ nói:
-Sẽ là một kinh nghiệm mới lạ đây. Quen hù dọa những đối thủ nam to lớn hơn mình, đấu
với một tên nhỏ hơn chắc sẽ thú vị.
Nhảy phốc lên một tấm ván bà ta múa tít cây gậy. Cây gậy vù vù, thấp thoáng từ trên đầu,
xuống dưới cánh tay làm tôi hoa cả mắt. Rút lui sợ sẽ bị cho là hèn, nhưng thật tình tôi chẳng
muốn leo lên cây cầu gỗ nhỏ xúi kia một chút nào.
Vanez tìm được một cây gậy vừa tay tôi và dạy tôi cách sử dụng. Ông chỉ dẫn:
-Cầm chính giữa, như vậy cháu có thể tấn công bằng cả hai đầu. Đừng đong đưa người mạnh
quá, sẽ tạo sơ hở, dễ trúng đòn đối phương. Tấn công vào chân và bụng bà ta. Đừng nghĩ đến
chuyện tấn công đầu, mục tiêu đó quá cao đối với thân hình cháu. Ráng làm cho bà ta ngã. Thúc
gậu vào đầu gối và những ngón chân bà ấy, đó là những điểm yếu...
Kurda ngắt ngang, hỏi:
-Sao không dạy nó cách tự vệ? Tôi thấy điều đó quan trọng hơn chứ. Lần Arra bị hạ trên cầu
ván cách nay đã bảy mươi năm rồi. Vanez, bỏ qua những chuyện khác đi, phải dạy cho nó biết
che chắn phần đầu.
Ông Vanez hướng dẫn tôi cách chống đỡ những thế đòn thấp, tạt ngang và bổ từ trên đầu
xuống.Ông bảo:
-Quan trọng là phải biết giữ thăng bằng. Tác chiến trên thanh gỗ không giống như trên quần
thảo trên mặt đất. Không chỉ chống đỡ, mà phải giữ cho thân hình vững vàng, để săn sàng đón
kế tiếp. Đôi khi, thà chịu ăn đòn còn hơn né tránh...
Kurda lại kêu lên:
-Vớ vẩn. Cứ né tối đa, Darren. Ta không muốn phải cáng em về đâu.
Tôi lo lắng hỏi:
-Bà ta không làm cháu bị thương chứ?
Vanez cười lớn:
-Không đâu. Kurda chỉ muốn kích động cháu thôi.
Arra sẽ không nương tay với cháu – vì bà ta chẳng bao giờ biết nhẹ tay là gì – nhưng ta tin,
bà ta sẽ không ra đòn hiểm để dại cháu đâu.
Liếc nhìn Arra, ông thì thầm:
-Ít ra thì ta hy vọng vậy đó.