• 2,105

Quyển 5 : Phiên toà của tử thần - Chương 7


Số từ: 1171
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi chỉ có một thoáng giây để nghĩ và hành động. Với người thường, đây là lúc chấm dứt
cuộc đời. Nhưng là ma-cà-rồng nửa mùa, tôi có cơ hội hơn. Né tránh là không có thể - không
còn kịp nữa - vậy là tôi bật ngửa người trên mắt bằng của đầu tảng đá mới gãy, kệ thây sự đau
đớn vì cả chục mũi nhọn đâm vào người, tôi đưa cao hai tay hứng tảng đá đang rơi xuống.
Tôi chụp được nó giữa không gian, chỉ cách đầu nhọn chừng mấy phân. Tảng đá trượt trong
hai tay tôi, làm rơi rụng những vụn bạc li ti đầy hai bàn tay. Tôi phải cố nuốt tiếng kêu vì đau
đớn vào trong.
Nén đau, tôi khép hai tay, cố gắng giữ chặt tảng thạch nhũ. Đầu nhọn của nó ngừng lại khi
còn cách bụng tôi vài phân. Vừa nắm giữ, vừa không đê tảng đá nặng nề rơi xuống bụng, làm
bắp tay tôi rã rời, nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.
Với hai cánh tay run rẩy, tôi nhẹ nhàng đặt tảng đá sang một bên, thận trọng không gây
tiếng động. ngồi dậy, tôi thổi phù phù hai bàn tay đẫm máu. Nhờ ơn phước ma-cà-rồng tôi
không bị cụt mất ngón tay nào, nhưng đó là điều duy nhất tôi cảm thấy mang ơn những lời
chúc may mắn của họ.
Toàn thân tôi như bị xé rách. Dường như chỗ nào tôi cũng bị đâm. Máu ròng ròng từ lưng,
cánh tay tới hai chân. Dưới thắt lưng tôi, rõ ràng đã bị mép của tảng đá lớn đâm sâu vào thịt.
Nhưng tôi còn sống!
Thận trọng, tôi lần mò băng qua những cụm đá nhọn. Ra khỏi nơi hiểm trở đó, tôi ngừng lại,
lau máu tay, liếm những ngón tay, xoa nước bọt lên những vết thương nặng nhất. không có khả
năng khép những vết cắt như những ma-cà-rồng trưởng thành, nhưng nước bọt cũng làm dịu
đau nhức. Vài giọt nước mắt buồn rầu lăn trên má, nhưng tôi biết tự thương thân cũng chẳng
ích gì. Lau nước mắt, tôi tự nhủ mình phải cố tập trung, vì vẫn chưa ra khỏi hẳn Đường Chông
Gai.
Tôi đã nghĩ đến chuyện cởi áo, xé ra từng mảnh để cuộn hai bàn tay, để bám chắt hơn.
Nhưng như vậy là gian lận. Máu ma-cà-rồng trong tôi giận dữ sôi lên. Nên thay vì làm vậy, tôi
tìm thêm mấy bao đất để chùi tay cho khô máu. Tôi cũng lấy đất xoa lên chân, vì hai chân tôi
máu vẫn chưa ngừng chảy.
Nghỉ một chút, tôi đi tiếp. Đoạn này không quá vất vả. tôi chậm rãi tiến bước, thăm dò thận
trọng từng mảng thạch nhũ .
Cuối cùng, sau một tiếng rưỡi- đa số ma-cà-rồng xuyên qua đường chông gai mất không tới
bốn mươi lăm phút - tôi bò ra ngoài, để được vài ma-cà-rồng đón chào và cỗ vũ cho thành công
của tôi.
Choàng cái khăn tắm lên vai tôi, ông Vanez hỏi:
- Sao? Còn nghĩ là chẳng có gì khó khăn không?
Quắc mắt nhìn ông thầy dạy võ, tôi bảo:
- Nếu có bao giờ cháu nói những lời ngu ơi là ngu như vậy nữa, ông cứ việc cắt lưỡi, khâu
môi cháu lại.
Ông cười sằng sặc:
- Thôi nào, rửa sạch máu và bụi đất đi, còn phải xoa dầu và băng bó lại nữa chứ.
Hai ông Crepsley và Vanez dìu hai bên, tôi tập tễnh rời xa đường chông gai, thầm cầu
nguyện: cuộc thử thách tiếp theo đừng có mấy cái hang động mắc dịch và những chướng ngại
vật sắc như dao cạo đó nữa. Nếu biết, lời cầu khẩn của tôi được đáp trả như thế nào, hẳn tôi đã
không phải bận tâm.
Khi những sự kiện xảy ra, tôi không còn lo phải tiến hành ngay cuộc thử thách tiếp theo
nữa. Trong khi tôi đang tắm dưới con thác lạnh như nước đá trong phòng Perta Vin-Grahl,
chúng tôi được tin, ma-cà-rồng cuối cùng đã tới núi, cũng có nghĩa là Lễ hội sẽ bắt đầu cuối
ngày mai, vào lúc mặt trời lặn.
Mặt ông Vanez rạng rỡ hẳn ra:
- Đó ! Ba đêm ngày ăn nhậu, vui vẻ, hồi phục và thư giãn. Còn hơn cả chúng ta mong ước.
Vừa cạo đất cát ra khỏi những vết thương bằng móng tay, tôi vừa rên rẩm:
- Với cháu thì, ít nhất, cháu cần được nghỉ mấy tuần.
- Ngốc. chỉ sau vài đêm cháu sẽ khỏe lại như thường. Một chút hoang mang, một vài vài vết
trầy đâu có thể làm chùn chân cháu trong cuộc thử thách tới.
- Ngoài ba ngày lễ hội, cháu có thêm ngày nghỉ nào để chuẩn bị cho phiên tòa không?
- Tất nhiên. Trong thời gian lễ hội, mọi công việc đều được dẹp lại. Đây là thời gian nghỉ
ngơi, thi đấu thể thao, và trao đổi những chuyện ngày xưa. Ngay cả đề tài ma-cà-chớp cũng
được gác lại cho tới sau ba đêm ngày đó. Ta chờ sự kiện này mấy tháng nay rồi. Ta không phải
bận tâm tổ chức điều hành các trận thi đấu suốt thời gian lễ hội và có thể thoải mái vui chơi,
thi đấu.
- Ông có thể thi đấu với chỉ một mắt sao?
- Đúng vậy. có mấy môn đòi hỏi đầy đủ hai mắt, nhưng đa số môn lại không cần thiết. Chờ
coi, trước bế mạc lễ hội ta sẽ bẻ cổ hơi nhiều cái đầu đấy. Sẽ có cả chục tay ma-cà-rồng nguyền
rủa ta khi rời khỏi nơi này.
Tắm xong, tôi ra khỏi thác nước, cuốn mình trong mấy cái khăn, rồi đứng gần ngọn đuốc
cho khô người. Ông Vanez băng bó vết thương cho tôi xong, đưa cho tôi bộ đồ mỏng dính. Cảm
thấy không thoải mái, nên vừa trở lại phòng, tôi cởi ra ngay, nằm ngủ truồng trên võng.
Đếm đó vì quá đau nên tôi không ngủ nhiều. Cố nằm yên, nhưng không thể, mà mỗi lần trở
mình, tôi lại bị thức giấc vì đau. Sau cùng, tôi đứng dậy, xỏ cái quần đùi, đi tìm Harkat. Nhưng
hắn đã phải trở lại cung ông Hoàng để họ thẩm tra lần cuối về thông điệp của lão Tí-nị. Trở lại
phòng, tôi tìm được một cái gương, và suốt mấy giờ, tôi xăm soi đếm những vết rách trên lưng,
cánh tay và hai chân.
Cuối ngày, tôi leo lại lên võng, cố ngủ. Khi mới tới đây, tôi không thể phân biệt ngày hay
đêm. Giờ thì đã quen với thời gian trong núi. Tuy nhiên tôi chỉ ngủ chập chờn từng cơn một
suốt mấy tiếng đồng hồ, trước khi lễ hội của ma-cà-rồng được bắt đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.