• 2,105

Quyển 5 : Phiên toà của tử thần - Chương 21


Số từ: 1226
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đám ma-cà-chớp kiiên trì săn lùng tôi. Chúng biêt tôi không thể nào trốn thoát. Tôi vừa bị
thương vừa mệt mỏi, chúng chỉ từ từ xiêt vòng vây là túm được tôi. Trong khi tôi vừa chạy bán
sống bán chết, vừa luồng lách qua những đường hầm thì tiếng gầm thết của dòng suối nghe rõ
dần, và tôi nhận ra hai chân đã đưa mình tới phòng thủy tán. Định đổi hướng để đánh lừa
Kurda, nhưng tôi sẽ bị lạc và không bao giờ có htể tìm đường về được Cung ông Hoàng. Chỉ còn
cách đi theo đường cũ, với hi vọng tôi có thể làm sụp mái hầm, để chặn đường phía sau.
Tới phòng của Chuyến Đi Cuối Cùng, tôi đứng lại thở. Tiếng xôn xao của đám ma-cà-chớp
không còn xa, tôi không còn thời gian để nghỉ. Tôi nhìn quanh tìm đường thoát thân.
Lúc đầu, tôi thấy hang này có vẻ quen quen, nhưng rồi tôi thắc mắc: hình như mình đã bị
lầm. Rồi tôi giật nảy mình, rõ ràng mình đang ở trên bờ đối diện với bờ suối từng đến trước
kia. Tiến tới, tôi nhìn sang bờ bên kia và thấy đường hầm tôi cần phải vượt qua. Đồng thời, tôi
cũng thấy một người vời làn da xanh xao, mắt trắng dã, áo quần tơi tả, đang ngồi trên phiến đá
sát vách hang. Một Giám hộ máu.
- CỨU!
Tiếng gào của tôi làm con người gầy nhom đó giật mình, nhìn sang phía tôi. Tôi gào đến
khản giọng:
- Ma-cà-chớp! Chúng đã xâm nhập vào núi! Hãy báo ngay cho các tướng quân!
Gã giám hộ lim dim mắt, lắc đầu, nói gì đó bằng một ngôn ngữ tôi mù tịt. Tôi vừa mở miệng
định lặp lại lời cảnh giác, thì hắn lắc đầu, đưa ngón tay ra dấu, lách khỏi hang, rồi mất tăm vào
bóng tối của đường hầm.
Tôi bật ra mấy câu rủa độc địa – chắc gã giám hộ này lại là một đồng đảng cúa ma-cà-chớp
– rồi tôi nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dưới. Và rùng mình. Con suối không rộng lắm,
nếu là lúc khác, tôi bơi qua thoải mái. Nhưng tôi đã kiệt sức, đau đớn và tuyệt vọng. Chỉ muốn
nằm xuống, chờ ma-cà-chớp đến bắt. lúc này đầu hàng là phương sách dễ dàng nhất, và…
- Không!
Tôi kêu lên. Chúng đã giết Gavner và chúng sẽ giết ông Cresley cùng toàn thể ma-cà-chớp,
nếu tôi không vể Cung ông Hòang trước chúng để báo tin. Phải tiếp tục tiến lên. Lùi lại mấy
bước, tôi sửa soạn nhảy xuống suối. Ngoái lại, tôi thấy tên ma-cà-chớp đi đầu bước vào hang.
Lùi thêm mấy bước, rồi tôi chạy gấp vào bờ, phòng xuống suối.
Tôi biết ngay mình không thành công. Bước chạy của tôi không đủ lực. Tôi vươn tay, hy
vọng sẽ bám được vào bờ, nhưng tôi bị rớt xuống dòng suối lạnh buốt cách bờ một mét.
Dòng nườc cuốn lấy tôi. Tôi bập bềnh ngay dưới cửa đường hầm ra khỏi hang và dẫn xuống
lòng đất. Khiếp đảm, tôi với tay nắm tảng đá nhô ra từ bờ. Gom hết chút sức lực còn lại, tôi quơ
cào tìm cách an toàn. Cố chồng lại những đợt nước xô đẩy, nửa người dật dờ trôi dạt, tôi nắm
chặt một bụi cỏ rể ăn sâu vào đá.
Đây là một vị trí khá nguy hiểm, nhưng tôi có thể từ đây tìm được cách thoát ra, nếu… trên
đầu tôi không có cả chục tên ma-cà-chớp đứng trên bờ suối, khoanh tay kiên nhẫn đợi chờ.
Một đứa mồi điếu thuốc lá, rồi búng que diêm vào mặt tôi. Que diêm phóng trượt xuống nước,
cháy sèo một tiếng, rồi mất tăm theo dòng nước tối tăm, vào lòng núi.
Trong khi tôi bám tảng đá, ướt sũng, lạnh cóng; thì Kurda lách qua đám ma-cà-chớp, quỳ
xuống, vươn tay đê giúp tôi lên. Nhưng tay ông ta không tới được tay tôi, Kurda bào tụi kia:
- Nắm chặt mắt cá chân ta, rồi thả ta thấp xuống.
Gã ma-cà-chớp tên Glalda hỏi:
- Chi vậy? Để nó chết chìm, cho rảnh nợ.
Kurda quát:
- Không. Cái chết của nó chẳng đem lại ích lợi gì. Nó còn trẻ, dễ tiếp nhận những tư tưởng
mới. Chúng ta sẽ cần những ma-cà-rồng như nó, nếu chúng ta…
- Được rồi, được rồi.
Glalda thở dài nói, rồi ra dấu cho hai tên đồng bọn nắm chân Kurda, thả ông ta xuống để
cứu tôi.
Nhìn trừng trừng, từ hai bàn tay đang vươn xuống đến khuôn mặt của Kurda, tôi hậm hực
nói:
- Ông đã giết Gavner.
Cố chạm tới cổ tay tôi, Kurda nói:
- Chúng ta sẽ tranh luận chuyện đó sau.
Tôi rụt tay lại. Không chịu nổi ý nghĩ để tay ông ta chạm vào mình, tôi rên lên:
- Vì sao ông có thể làm vậy chứ?
Kurda lắc đầu:
- Phức tạp lắm. Lên với ta, sau này ta sẽ giải thích. Khi em được an toàn, khô ráo, ăn no…
chúng ta sẽ ngồi để…
- Đừng đụng vào tôi.
- Đứng tỏ ra ngu ngốc thế. Nắm tay để ta kéo lên. Không ai làm hại em đâu. Ta hứa.
Tôi mỉa mai:
- Ông hứa ư? Lời hứa của ông chẳng có nghĩa gì. Ông chỉ là một kẻ phản bội, dối trá. Ông có
bảo trái đất này tròn, tôi cũng không tin.
- Muốn tin gì thì tùy em. Nhưng giữa em và nấm mồ nước này chỉ có ta thôi, không còn lựa
chọn nào khác nữa. Hãy nắm lấy tay ta, và đừng hành động như một thằng ngốc nữa.
Tôi lắc đầu ghê tởm:
- Ông chẳng có gì chứng minh cho lời nói của mình. Ông không biết tí gì là danh dự và trung
tín. Thà tôi chết, còn hơn đầu hàng một kẻ cặn bã như ông.
- Đừng…
Nhưng Kurda chưa nói hết câu, tôi đã buông tay khỏi tảng đá, đạp mạnh chân, để thân mình
trôi theo dòng nước.
- Darren, đừng…
Kurda la lên, cố vươn tay lần cuối, nhưng tay ông ta chỉ nắm vào khoảng không.
Tôi trôi ra giữa dòng suối, xa khỏi tầm tay của Kurda và đám ma-cà-chớp, đồng minh của
ông ta. Một khoảnh khắc thanh thản lạ kì. Tôi dập dềnh giữa dòng suối trong niềm thanh thản
đó. Nhìn thẳng ánh mắt Kurda, tôi mỉm cười, đưa tay lên trán và mí mắt, làm dấu ấn của tử
thần.
Dù trong cái chết, xin cho tôi được vinh quang!’’. Tôi hú lên, rồi thầm nguyện thêm một
lời: cầu xin lời nguyền của tôi thành sự thật, cầu xin sự hy sinh của tôi sẽ làm, thần linh của
ma-cà-rồng trút sự trả thù khủng khiếp lên kẻ phản bội này và đồng minh của hắn.
Rồi, trước khi Kurda kịp phản ứng, dòng nước cuồng bạo cuốn tôi khỏi tầm nhìn của ông ta,
lôi tôi vào vùng tăm tối, nước xoáy điên rồ trong cái bụng đói khát của lòng núi.
HẾT
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.