• 2,105

Quyển 6 : Ông hoàng Ma-cà-rồng - Chương 15


Số từ: 2722
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi không được chỉ định tham gia cuộc chiếm, nhưng bị sự náo loạn vì khiếp đảm của ma-
cà-chớp kích thích, nên trước khi biết mình đang làm gì, tôi đã tiến vào sâu hơn để quan sát
những gì đang xảy ra trong hang.
Cảnh tượng thật không thể tin nổi. Nhện phủ kín từ mặt nên tới vách đường hầm. Đám ma-
cà-chớp nháo nhào hỗn loạn. Những khuôn mặt đỏ tía, khốn khổ nhảy tưng tưng như nhân vật
hoạt hình, vừa kêu thét vừa cố gắng một cách tuyệt vọng chống lại cuộc tấn công. Nhiều tên sử
dụng cả gươm giáo, nhưng vũ khí chẳng làm gì được đối với những kẻ xâm nhập nhỏ xíu xiu.
Chúng thoăn thoắt lao lên những khoảng da thịt lộ ra mà cắn xé. Những cú chém kiếm, phóng
giáo mù quáng của ma-cà-chớp gây thương tích cho đồng bọn cũng nhiều như tổn thất do
nhện gây ra. Thậm chí có mấy tên bị chết vì vũ khí do... phe ta đâm chúng phe mình.
Một số ma-cà-chớp tỉnh táo hơn, cố gắng kêu gào đồng đội lập đội hình chống nhện. Nhưng
nỗ lực của chúng vô ích trước đám đông náo loạn. Thậm chí còn bị đấm văng ra ngoài khi nhào
vào can thiệp.
Giữa cơn hỗn loạn hãi hùng đó, từ đầu hang bên kia, ba con sói xông vào, nhe nanh, tru, sủa
bằng toàn bộ sức lực của chúng. Tôi biết con Sọc và hai đồng loại của chúng nó tự ý hành động,
nhiệt tình đóng góp thêm vào thảm bại của kẻ thù.
Thấy mấy con sói hung dữ, nhiều tên ma-cà-chớp quay đầu tìm đường thoát thân. Vậy là
quá đủ. Nếu ra được ngoài, chúng sẽ được ánh sáng độc hại của mặt trời nghênh tiếp. Tôi
thoáng có ý định đứng né sang một bên để chúng chạy ra ngoài. Nhưng từng tế bào trong tôi
sôi sục khát vọng trả thù. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến vấn đề trả thù cho Gavner Purl.
Nhìn quanh, thấy cây giáo tụi lính gác làm rớt khi tháo chạy, tôi nhặt lên và cắm đầu cán
xuống một kẽ nứt, hướng mũi nhọn vào đám ma-cà-chớp đang xông tới. Thấy tôi, gã ma-cà-
chớp đi đầu vừa định tránh sang một bên, nhưng đã bị đám đi sau điên cuồng xô đẩy. Tên đi
đầu tự cắm mình vào đầu mũi giáo.
Tôi cố rút giáo khỏi hắc, rồi gào lên với những tên phía sau. Chắc tưởng lối thoát đã bị một
toán ma-cà-rồng đón đường và sẵn sàng ra tay tàn sát, chúng quay phắt lại rúi lui. Cười vang
đắc thắng, tôi vừa định đuổi thao, hạ thêm mấy tên nữa, rồi chợp vô tình liến về phía gã ma-cà-
chớp đã bị xô đẩy vào ngọn giáo của tôi.
Hắn còn trẻ, màu da đỏ tía mới nhàn nhạt. Hắn đang vừa khóc vừa rên nho nhỏ. Tôi không
thể ngăn mình ngồi xuống bên hắn. Tay nắm chặt lỗ hổng sâu hoắm trên ngực, hắn nghẹn
ngào:
- Đau... quá!
Tay hắn đỏ lòm. Tôi biết hắn không còn chút hi vọng nào nữa. Nhưng vẫn nói:
- Không sao đâu. Chỉ bị thương phần mềm thôi. Anh sẽ được đưa lên...
Tôi chưa dứt lời, hắt bật ho. Máu từ miệng tuôn ra như suối. Mắt trợn trừng rồi nhắm lại,
hắn rên nhẹ một tiếng, ngã xuống, rùng mình rồi... chết.
Tôi đã giết hắn!
Ý nghĩ đó làm toàn thân tôi run rẩy. Tôi chưa hề giết ai bao giờ. Dù hăm hở truy lùng ma-cà-
chớp để trả thù cho ông Gavner, nhưng chỉ đến lúc này tôi mới cân nhắc hậu quả của hành
động mình gây ra. Ma-cà-chớp này -con người này- đã chết. Chính tôi đã lấy đi sự sống của anh
ta và không bao giờ có thể phục hồi lại được.
Có thể hắn đáng tội chết. Có thể là kẻ xấu xa cần phải giết. Nhưng... cũng có thể hắn là một
kẻ bình thường, như tôi hay bất kì ma-cà-rồng nào, có mặt tại đây chỉ vì phải tuân lệnh. Dù
sao- đáng tội hay không- thì tôi là ai mà có quyền quyết định? Tôi không có quyền phán xét và
giết kẻ khác. Vậy mà tôi đã làm điều đó! Bị khích động vì sự hoảng sợ của ma-cà-chớp, vì nuôi
ý định trả thù tôi đã để tình cảm lấn lướt ý trí. Tôi đã nâng cao vũ khí, chĩa vào con người này
và giết chết anh ta.
Tôi căm ghét chính mình vì đã làm điều đó. Tôi muốn bỏ chạy và làm như chuyện nàu chưa
bao giờ xảy ra. Tôi cảm thấy mình dơ bẩn, hèn hạ, ích kỉ. Tôi tự biện hộ mình là đã làm điều
phải. Nhưng làm sao phân biệt phải trái khi trong đầu chỉ toàn ý nghĩ chém giết để trả thù? Tôi
tin chắc, Kurda cũng cho mình là phải, khi ông ta giết chết Gavner Purl. Ma-cà-chớp cũng cho là
đã làm điều phải, khi chúng hút cạn máu người cho đến chết. Tuy nhiên, nhìn lại tất cả những
chuyện đó, bây giiờ tôi chỉ có cảm giác, mình chẳng khá gì hơn những kẻ sát nhân kia. Cũng chỉ
là một kẻ không còn nhân tính, ghê tởm, khủng khiếp!
Tôi còn đứng lại đây, chỉ vì là ý thức trách nhiệm. Ma-cà-rồng sắp tấn công. Bổn phận của
tôi là giữ cho lũ nhện hoạt đọng cho tới khi hị xuất hiện, như vậy ma-cà-chớp sẽ không thể sắp
xếp lại hàng ngũ để kịp đối đầu khi bị đột kích. Nếu tôi bỏ vị trí lúc này, ma-cà-rồng sẽ bị giết
không kém gì lực lượng ma-cà-chớp. Vì vậy tôi phải cố tập trung vào viễn ảnh lớn hơn, bất
chấp những gì đang chất chứa trong lòng.
Đặt cây sáo lên môi, tôi thúc giục lũ nhện leo lên ma-cà-chớp. Sau cái chết do mình gây ra,
với tôi, quang cảnh bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Tôi không còn vui thích nhìn cảnh ma-cà-chớp
la thét, mù quáng đâm chém lẫn lộn vào nhau, tôi cũng không nhìn chúng như những kẻ xấu xa
đọc khác. Trái lại, tôi đang thấy những chiến binh, khiếp đảm và bị sỉ nhục, đang lâm cảnh khốn
khổ, xa gia đình và chiến hữu, sắp bị tiêu diệt một cách tàn nhẫn, không thương tiếc.
Đúng lúc sự hỗn loạn điên cuồng lên tột đỉnh, ông hoàng Arrow gầm lên như sấm, cầm đầu
đạo quân ma-cà-rồng tiến vào tấn công. Hết tên này tới tên khác, ma-cà-chớp bị đổ máu vì cây
bu-mơ-răng vù vù xoay tít. Những giáo thủ hai bên, và từ sau ông, huơ giáo gây thương tích và
tử vong cho nhiều ma-cà-chớp.
Khi ma-cà-rồng tràn vào hang, thì từ bên ngoài, cụ Seba và ông Crepsley thúc giục hai bầy
nhện rút lui. Tôi giữ bầy nhện của mình lại cho tới hồi kết thúc.
Không đầy một phút, ma-cà-rồng tràn ngập trong hang. Những giáo thủ rút ra nhường chỗ
cho dao và kiếm. Trong nơi chật hẹp này, nếu quá đông đúc, họ sẽ gây cản trở cho nhau. Nhưng
con số ba mươi là quá nhiều so với đám ma-cà-chớp đang tan tác. Cứ như một phải chọi với
năm.
Những đường kiếm của Arrow cũng tàn bạo như những cú phóng bu-mơ-răng. Vanez Blane
đứng kế bên, vung dao loang loáng để bảo vệ cho ông hoàng. Ma-cà-chớp dù sợ lũ nhện và ba
con sói, nhưng nhận ra ngây mối hiểm nguy nhất là đâu, nên vội vàng tránh xa hai loài sát nhân
lạnh lùng này.
Bà Arra Sails có mặt trong đợt đột kích đầu tiên. Một tay cầm đoản kiếm, tay kia là một sợi
dây sắt, Arra cười ha hả mỗi khi kẻ thù đổ gục dưới chân. Nếu là mấy phút trước, tôi đã hoan
hô màn trình diễn của bà, nhưng lúc này tôi chỉ cảm thất thất thần vì bà và những ma-cà-rồng
khác đang lấy sự hủy diệt làm niềm vui. Tôi tự nhủ:
Đây là một sự sai lầm
. Giết ma-cà-chớp là
một chuyện, nhưng hứng thú vì chúng sup đổ là không đúng. Nhìn ma-cà-rồng tỏ ra hài lòng
một cách kỳ lạ trong khi tàn sát ma-cà-chớp, tôi cảm thấy một điều gì đó không ổn.
Nhưng dù bối rối, tôi quyết định tham gia cùng họ. Càng sớm kết thúc vụ ma-cà-chớp, toi
càng sớm có thể quay lưng lại những chuyện hãi hùng này. Nhặt con dao của kẻ tôi mới giết,
tôi tiến tới đám ma-cà-rồng và ma-cà-chớp đang ép vào nhau để chém giết.
Tôi đứng ngoài, nắm chân ma-cà-chớp, làm chúng rối trí, để ma-cà-rồng dễ đoạt vũ khí và
giết chúng. Chẳng thú vị gì với nỗ lực này, nhưng tôi chỉ mong mau chóng tới hồi kết thúc.
Tôi nhận ra ông Crepsley và cụ Seba vừa vào hầm. Hai vạt áo choàng đỏ phồng lên họ. Cả
hai đang nóng lòng nhào vào làm đổ máu. Tôi không phản đối hay ông nhiệt tình chém giết, tôi
cũng không phản đối các ma-cà-rồng khác hành động như vậy, tôi chỉ nghĩ lòng nhiệt tình đó
đặt không đúng chỗ, không thích hợp. Ngay say khi cụ Seba và ông Crepsley tham gia, cuộc
chiến trở nên khốc liệt. Vì chỉ còn lại những ma-cà-chớp dai sức và trầm tĩnh nhất sống sót, và
họ đang kiên cường chiến đấy cho tới cùng. Giữ vị trí một mình, hoặc từng cặp, họ ráng sức
bình sinh giết càng nhiều ma-cà-rồng càng tốt,
Tối thấy những ma-cà-rồng đầu tiên trúng thương đổ gục xuống đất- bụng mở toang toác,
hay đầu bị lõm sâu, máu me đầm đìa- khóc lóc, kêu gào đau đớn. Quằn quại, thoi thóp trên mặt
đất, trông họ chẳng có gì khác với ma-cà-chớp.
Khi làn sóng ma-cà-rồng thứ hai tràn vào hang, ông Vanez vỗ lưng ông hoàng Arrow và bảo
ông rút lui. Ông hoàng quát tháo:
- Sao lại rút lui? Mới chỉ bắt đầu thưởng thức mà.
Cố kéo ông hoàng khỏi cuộc chiến, ông Vanez bào lên:
- Ngài phải đi, tới lượt ông hoàng Mika cho kiếm nếm máu rồi. Trở về Cung Ông Hoàng, để
đổi phiên cho ông hoàng Mika. Ngài chém giết vậy là đủ, đừng tham lam quá.
Arrow miễn cưỡng bước ra. Khi qua ông hoàng Mika, cả hai vỗ lưng nhau, cứ như thay cầu
thủ trên sân bóng đá.
Đến bên tôi, ông Vanez hỏi:
- Không vui, phải không?
Cầm dao găm trước ngực như cây thánh giá, tôi làu nhàu:
- Ghê tởm quá!
- Cháu không nên vào đây. Nếu biết, Larten không chấp nhận đâu.
- Cháu không làm chuyện đó vì thích thú.
Nhìn sau vào mắt tôi, ông thở dài:
- Vậy là ta hiểu rồi. Cháu học nhanh đấy, Darren.
- Ý ông là sao?
Chỉ tây về những ma-cà-rồng vừa đang rao hò vừa đâm chém, ông cười buồn:
- Họ nghĩ đây là một môn thể thao vĩ đại. Họ đã quên, có thời ma-cà-chớp từng là anh em
của chúng ta. Hủy diệt chúng, chúng ta đã hủy diệt một phần của chính mình. Tất cả ma-cà-
rồng không hề nhận ra sự vô nghĩa và man rợ của cuộc chiến thật sự như thế nào. Cháu có đủ
khôn ngoan để nhìn ra sự thật. Đừng bao giờ quên điều đó.
Một ma-cà-chớp sắp chết- mắt bị cắt rời, rên xiết khổ sở- loạng choạng tiến gần chúng tôi.
Ông Vanez đỡ hắn, đặt nằm lên mặt đất và nhân từ hóa kiếp cho hắn trong chớp nhoáng. Khi
đứng dậy, ông nghiêm túc bảo tôi:
- Nhưng dù đau đớn, nhiều khi vẫn không thể ránh được chiếm tranh. Chúng ta đã không tự
kiếm cuộc đối đầu này. Chúng ta bị thúc ép nhập cuộc, đừng trách chúng ta. Sau này cháu sẽ
phải nhớ điều đó
Tôi thở dài:
- Cháu biết. Nhưng cháu chỉ mong có những cách khác để trừng trị ma-cà-chớp mà không
phải phanh thây xẻ thịt họ ra như vậy.
Ông khuyên tôi:
- Cháu nên đi đi. Nơi này sắp bắt đầu những điều thật sự dơ bẩn. Hãy trở về phòng mà suy
ngẫm về những điều ngu ngốc đó.
- Chắc cháu phải làm thế thật.
Tôi đòng ý, quay đi, bỏ lại phia sau vòng vây những ma-cà-chớp ngoan cố cuối cùng. Nhưng
tôi chớt thấy một khuôn mặt quen quen trong đám đông đó. Một ma-cà-chớp với vết chàm đỏ
trên má trái. Mẩ một lúc tôi mới nhớ ra cái tên... Glalda. Chính là kẻ đã chuyện trò với Kurda
trong đường hầm, khi ông Gavner bị giết. Chính hắn cũng là kẻ muốn giết tôi cùng ông. Căm
hờn dâng đầy ngực, tôi phải cố chống lại sự thúc dục quay ngay lại, ra tay.
Tôi đã có thể bỏ ra ngoài, nếu không có một nhóm ma-cà-rồng chặn mất đường. Họ đang
vây quanh một ma-cà-chớp bị thương, nhục mạ hắn, trước khi xiết lại vòng vây đẻ giết. Ghê
tởm trò đùa của họ, tôi quay mặt đi. Đúng lúc đó, tôi thấy bà Arra Sails tiến lên, để đối đầu với
ma-cà-chớp có tên là... Glalda. Hai ma-cà-rồng nằm chết dưới chân hắn, nhưng bà Arra bất
chấp, vẫn không lùi bước.
Vút mạnh sợi dây sắt, bà Arra la lớn:
- Chuẩn đi chết đi, đồ dòi bọ.
Gạt sợi dây, Glalda cả cười:
- Ha ha! Bây gờ ma-cà-rồng phải nhờ đến cả đàn bà ra trận sao?
- Ma-cà-chớp tụi bây chỉ đáng đương đầu với đàn bà thôi. Mi không đáng đối diện với đàn
ông, để được chết trong danh dự đâu. Tưởng tượng những lời đồn mi đã mất mạng dưới tay
một người đàn bà mới nhục nhã làm sao.
Glalda vung kiếm nói:
- Chuyện đó thì nhục thật, nhưng rất tiếc là sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Cả hai vừa đấu, vừa châm chọc nhau. Tôi ngạc nhiên thấy họ dông dài như... trong phim.
Arra và ma-cà-chớp vờn nhau tìm điểm yếu của đối phương. Có thể bị bất ngờ phải đương đầu
với một phụ nnưc, nhưng hắn tỏ ra rất thận trọng. Về phần Arra, bà tỏ ra coi thường hắn. Mới
hạ gục cả đống ma-cà-chớp khiếp đảm, kệt sức, làm bà tin rằng tất cả sẽ bị hạ dễ hàng như
những nạn nhân trước của bả. Vì vậy bà phòng thủ sơ hở và tấn công một cách liều lĩnh không
cần thiết.
Muốn ra khỏi hang, bỏ lại phía sau tất cả trận ciến này. Nhưng tôi không thể bước đi khi
chưa biết kết cuộc thế trận giữa bà Arra và Glalda. Bà rất tốt với tôi, và đã đi tìm khi tôi mất
tích. Tôi không thể bỏ đi cho đến khi biết chắc bà được an toàn.
Ông Crepsley ngừng lại, quan sát trận đấu của bà Arra. Đứng từ xa, ngăn cách giữa đám ẩu
đả của ma-cà-rồng và ma-cà-chớp, ông kếu lớn:
- Arra! Cần trợ giúp không?
Ha hả cười, bà Arra quất sợi dây vào mặt ma-cà-chớp, nói:
- Nếu cần trợ giúp thì không còn là Arra. Tôi đập chết thằng ngốc này trước khi ông...
Lời nói huênh hoang của bà bị cắt ngang. Né khỏi sợi dây, Glalda phá thế thủ của Arra, vươn
mũi kiếm đâm sâu vào bụng bà, rồi tàn bạo ngoáy một vòng. Arra đau đớn rú lên, ngã vật
xuống.
Gã ma-cà-chớp đưa cao thanh kiếm:
- Nào, mụ đàn bà, nhìn cho kĩ. Ta sẽ cho mi thấy chúng ta định đoạt giống nòi mi như thế
nào.
Nhắm đầu mũi kiếm ngay mắt Arra, hắn từ từ hạ xuống. Bà Arra chỉ còn có thể trừng mắt
nhìn hắn đầy thù hận và... chờ chết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.