Quyển 7: Thợ săn trong chiều tối - Chương 3
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1415 chữ
- 2020-05-09 12:55:06
Số từ: 1499
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Các cửa vào Cung Ông Hoàng chỉ ông hoàng mới có thể mở, bằng cách đặt bàn tay lên cánh
cửa, hoặc chạm vào một ô vuông trên chiếc ngai trong cung. Không gì có thể phá vỡ những bức
tường do lão Tí Nị và đám Tí Hon của lão xây dựng từ mấy thế kỷ trước này.
Tảng Huyết Thạch được đặt trong cung có tầm quan trọng sống còn. Đó là một tác phẩm
được tạo ra bằng ma thuật. Bất cứ Ma-cà-rồng nào khi tới Núi Ma-cà-rồng (hầu hết Ma-cà-rồng
trên khắp thế giới, ít nhất cũng qua hành trình này một lần) đều đặc tay lên Huyết Thạch, để
tảng đá hút một chút máu của họ. Sau đó, tảng đá được sử dụng để lần tìm vết tích của các ma-
cà-rồng. Vì vậy, nếu ông Crepsley muốn biết ông hoàng Arrow đang ở đâu, ông chỉ cần đặt tay
lên tảng đá và nghĩ về Arrow, trong mấy giây ông Crepsly sẽ có ngay vị trí của ông hoàng
Arrow. Hay nếu ông nghĩ đến một vùng miền, tảng đá sẽ cho ông viết có bao nhiêu Ma-cà-rồng
đang ở đó.
Chỉ những Ma-cà-rồng thực thụ mới có thể sử dụng Huyết Thạch, nhưng tôi (một Ma-cà-
rồng nửa mùa) cũng sẽ có thể theo dõi những Ma-cà-rồng khác qua tảng đá, vì nó đã lấy máu
của tôi khi tôi trở thành ông hoàng.
Nếu huyết thạch lọt vào tay Ma-cà-chớp, chúng sẽ lần tìm được dấu vết tất cả những Ma-cà-
rồng đã ràng buộc với huyết thạch. Việc trốn tránh của Ma-cà-rồng sẽ không còn khả thi được
nữa. chúng sẽ huỷ diệt tất cả chúng tôi. Vì mối nguy này, nhiều Ma-cà-rồng muốn đập bỏ Huyết
Thạch – nhưng có một truyền thuyết cho rằng: tảng đá có thể cứu chúng tôi trong giờ phút
quyết liệt nhất.
Suốt thời gian ông hoàng Paris sử dụng huyết thạch để điều binh, tôi luôn nghĩ đến tất cả
những điều này. Khi chúng tôi nhận được báo cáo địa điểm của Ma-cà-chớp, ông hoàng đã
dùng Huyết Thạch kiểm tra các tướng quân đang ở đâu, ban lệnh cho họ di chuyển từ nơi này
đến nơi kháCrepsley Chính việc hày đã rút cạn sức ông. Ma-cà-rồng khác cũng có thể sử dụng
Huyết Thạch, nhưng là một ông hoàng, lời nói của Paris là luật pháp, và chính ông ban lệnh của
mình sẽ mau chóng hơn.
Trong khi Paris chăm chú vào tảng đá, ông Crepsley và tôi bận rộn phân tích báo cáo từ mặt
trận gửi về, tạo hình ảnh rõ ràng hơn về sự chuyển quân của Ma-cà-chớp. Nhiều tướng quân
khác cũng tham gia việc ngày, nhưng công việc của thầy trò tôi là dùng những gì họ phát hiện,
để qua đó, rút ra những gì có giá trị quan trọng nhất, và để đề nghị lên ông hoàng Paris. Chúng
tôi có hàng đống bản đồ, với những chiếc ghim đánh dấu vị trí của Ma-cà-rồng và Ma-cà-chớp.
Ông Crepsley chăm chú quan sát tấm bản đồ cả mười phút, rồi vẻ lo lắng, ông kêu tôi lại gần,
hỏi:
- Cháu thấy cái này chưa?
Tôi nhìn bản đồ. Ba lá cờ vàng, hai lá cờ đỏ cắm gần nhau, quanh một thành phố. Chúng tôi
dùng năm màu chính để theo dõi sự kiện. Cờ xanh dương là MA-CÀ-RồNG. Vàng là Ma-cà-chớp.
Xanh lục là thành trì của chúng – những thành phố và thị trấn Ma-cà-chớp phòng thủ làm căn
cứ. Cờ trắng được cắm tại những nơi chúng tôi chiến thắng. Cờ đỏ là biểu hiện của chiến bại.
- Cháu phải làm gì đây?
Nhìn trừng trừng mấy là cờ vàng và đỏ, tôi hỏi ông Crepsley. Mắt tôi lờ đờ vì thiếu ngủ, vì
quá tập trung vào tấm bản đồ, và vì những báo cáo nguệch ngoạc như gà bới.
Ông Crepsley gõ ngón tay lên một điểm, nói:
- Tên của thành phố.
Lúc đầu cái tên đó chẳng có nghĩa gì với tôi. Rồi đầu tôi tỉnh táo lại, tôi lẩm bẩm:
- Đó là quê hương ông.
Đó là nơi ông Crepsley sống khi còn là người. Mười hai năm trước ông đã trở lại, đem theo
tôi và EvraVon – cậu bé rắn của Gánh Xiếc Quái Dị - để ngăn chặn một Ma-cà-chớp điên loạn,
lấy sự giết chóc làm trò giải trí.
Ông Crepsley bảo:
- Tìm những bản báo cáo coi.
Lá cờ nào cũng đánh số, liên kết với những báo cáo trong hồ sơ của chúng tôi, do đó chúng
tôi biết chính xác lá cờ nào biểu hiện cho điều gì. Vài phút sau tôi tìm ra đúng mấy tờ giấy cần
thiết và vội vàng phân tích:
Theo những gì thấy tại đâu, hai Ma-cà-chớp đang tiến vào thành phố. Một tên khác đang ra
đi. Lá cờ đỏ đầu tiên có từ một năm trước – bốn tướng quân bị giết trong một cuộc đụng độ lớn
với nhiều Ma-cà-chớp.
Ông Crepsley tiếp:
- Còn lá cờ đỏ thứ hai đánh dấu nơi Stanffen Irve mất hai người của ông ấy. Chính lúc cắm lá
cờ này lên bản đồ ta mới chú ý mức độ hoạt động quanh thành phố.
- Ông nghĩ điều này có ý nghĩa gì không?
- Ta không chắc lắm. Có thể Ma-cà-chớp lập căn cứ tại đó, nhưng ta không hiểu vì sao... nơi
này nằm ngoài tuyến đường với những thành trì khác của chúng.
- Chúng ta có thể cho người đi kiểm tra.
Ông cân nhắc rồi lắc đầu:
- Chúng ta đã mất quá nhiều tướng quân tại đó rồi. Đó không phải điểm quan trọng về chiến
lượCrepsley Tốt nhất là bỏ qua đi.
Vừa xoa xoa vết thẹo chạy dài trên má trái, ông vừa lom khom nhìn bản đồ. Chỏm tóc màu
cam của ông đã được cắt ngắn hơn thường lệ - hầu hết Ma-cà-rồng đã cắt tóc vì bọ chét – trong
ánh sáng chói chang chang của Cung Ông Hoàng, trông đầu ông gần như bị sói.
Tôi hỏi:
- Vụ này làm ông lo ngại, phải không?
Ông gật đầu:
- Nếu chúng lập căn cứ, chúng sẽ phải dùng máu người để sống. Ta chẳng thích thú gì khi
những họ hàng, láng giềng của ta bị đau đớn dưới bàn tay của Ma-cà-chớp.
- Chúng ta có thể đưa một nhóm đến đuổi chúng đi.
Ông thở dài:
- Đặt chuyện cá nhân trước quyền lợi của thị tộc là không thích hợp. Khi nào được ra mặt
trận, ta sẽ đích thân tìm hiểu tình hình, không cần phải đưa người khác tới đó.
- Vì chuyện chết tiệt gì mà cháu và ông cứ loanh quanh mãi tại đây?
Tôi châm chọ hỏi. Dù chẳng thích thú gì trò đánh dấm, nhưng sau sáu năm tù túng trong
núi, tôi cần phải cho móng tay tung hoành vài đêm ngoài trời khoảng khoát, cho dù phải một
mình chống lại một chục Ma-cà-chớp.
Ông Crepsley thú nhận:
- Tình hình này... tệ thật. Ta nghĩ, thầy trò mình sẽ bị kẹt tại đây cho tới cuối cuộc chiến.
Nếu có ông hoàng nào vị thương trầm trọng, phải rút khỏi chiến trường, chúng ta mới có thể
thay thế. Nếu không thì...
Ông nhíu mày, gõ mấy ngón tay lên bản đồ. Tôi nói nhỏ:
- Ông không cần phải ở đây. Còn nhiều người khác có thể hướng dẫn cháu được mà.
Ông bật cười lớn:
- Ha! Rất nhiều người sẽ lèo lái được mi, nhưng có bao nhiêu người sẽ rót vào tai mi lời chỉ
dạy nếu mi phạm sai lầm?
Tôi cười thầm:
- Không nhiều.
- Họ nghĩ về mi như một ông hoàng, trong khi ta – trước hết và trên hết – vẫn chỉ coi mi là
một thằng nhóc lắm tật, với một cái tài là... ăn cắp nhện.
Tôi càu nhàu:
- Dễ thương quá!
Biết là ông nói đùa – vì ông luôn cư xử với tôi với sự tôn trọng chức vị của tôi – nhưng cũng
có một số sự thật trông mấy câu trêu chọc của ông. Mối quan hệ đặc biệt giữa tôi và ông
Crepsley như cha con. Ông có thể nói với tôi những lời mà không Ma-cà-rồng khác nào dám
nói. Không có ông, tôi sẽ rất buông tuồng.
Đặt bản đồ quê hương của ông Crepsley sang một bên, chúng tôi trở lại công việc quan
trọng hơn trong đêm nay, mơ màng một chút về sự kiện sẽ từ từ đưa chúng tôi trở lại thành
phố tuổi trẻ của ông Crepsley, hoặc trở lại cuộc đối đầu đáng sợ với quỷ dữ đang chờ đợi chúng
tôi phía trước.