• 2,104

Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 3


Số từ: 1757
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đồ lùn xịt, hợm hĩnh, phá thối, ngu đần...
Nện gót quanh phòng, ông Crepsley gầm gừ nguyền rủa ông Blaws. Ông giám thị đã đi khỏi và
Harkat đã ra với chúng tôi. Qua cánh cửa mỏng ngăn cách hai phòng, anh đã nghe tất cả, nhưng
cũng chẳng hiểu gì hơn ông Crepsley và tôi.
Ông ma-cà-rồng hăm he:
- Đêm nay ta sẽ tóm cổ hắn, hút cạn máu, dạy cho hắn bài học đừng xía mũi vào chuyện người
khác.
Tôi thở dài:
- Nói suông thì được gì. Phải dùng đầu suy nghĩ mới qua khỏi vụ này.
- Sao lại nói suông? Hắn cho số điện thoại, để nếu cần chúng ta sẽ gọi. ta sẽ tìm ra địa chỉ và...
Tôi lại thở dài:
- Đó là số di động. Không thể tìm địa chỉ qua số điện thoại di động được. Hơn nữa, giết ông ta
thì ích lợi gì? Người ta sẽ thay thế ông ta. Hồ sơ của chúng ta còn chình ình ra đó. Ông ta chỉ là
người đưa tin thôi.
Harkat đề nghị:
- Chúng ta có thể chuyển qua một khách sạn khác.
Ông Crepsley nói:
- Không được. Hắn đã thấy mặt chúng ta và sẽ đi loan báo khắp nơi hình ảnh của chúng ta. Như
thế càng thêm rắc rối.
Tôi bảo:
- Điều cháu muốn biết là: bằng cách nào hồ sơ đã được nộp vào trường đó. Chữ kí không phải
của chúng ta nhưng rất giống.
- Đúng thế. Giả mạo không cao siêu, nhưng cũng tương tự.
Harkat hỏi:
- Hay có ... sự nhầm lẫn? Có thể có một Vur Horston và một đứa con trai thật đã nộp hồ sơ, và
hai người bị nhầm với họ?
- Không. Địa chỉ khách sạn và số phòng không thể lầm được. Và còn...
Ông Crepsley đứng phắt lại, rít lên:
- Murlough! Cả một giai đoạn lịch sử đã qua, ta ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại.
Harkat trưng hửng:
- Tôi không hiểu. Sao vụ này lại có liên quan đến Murlough? Ông định nói là hắn còn sống và...
sắp đặt chuyện này?
- Không. Murlough chắc chắn đã chết rồi. Nhưng có kẻ biết là chúng ta đã giết hắn. Và rất có thể
kẻ đó có mối liên quan tới những người mới bị giết.
Ông ngồi xuống, vuốt cái thẹo dài bên má trái:
- Đây là một cái bẫy.
Tất cả im lặng một lúc lâu, sau cùng tôi nói:
- Không thể. Làm sao ma-cà-chớp có thể khám phá ra vụ Murlough được?
Ông Crepsley rầu rĩ nói:
- Desmond Tí Nị. Lão biết chúng ta có đụng độ với Murlough, và chắc đã nói với ma-cà-
chớp.Nhưng ta không hiểu vì sao chúng lại làm giả giấy khai sinh và hồ sơ nhà trường. Nếu đã
biết quá rõ về chúng ta, chúng sẽ giết chúng ta dễ dàng và đàng hoàng như phong cách của ma-
cà-chớp.
Tôi nhận xét:
- Quá đúng. Chẳng ai trừng trị một tên sát nhân bằng cách đưa vào trường học. Mặc dù...
Nhớ lại những buổi học ngày xưa, tôi nói thêm:
- Mặc dù... đôi khi chết còn sướng hơn giờ học bù môn khoa học vào chiều thứ năm
Tất cả im lặng. Rồi Harkat tằng hằng nói:
- Nói câu này... có vẻ ngớ ngẩn...nhưng... nếu chính ông Crepsley đã nộp đơn...?
Tôi giục:
- Tiếp tục đi.
- Ông Crepsley có thể đã làm chuyện đó trong khi... ngủ
- Cái gì? Anh nghĩ là ông Crepsley đã viết khai sinh và hồ sơ, rồi nộp cho một nhà trường địa
phương trong... giấc ngủ?
- Chuyện như thế này đã từng xảy ra mà. Nhớ Pasta O’Malley trong Gánh Xiếc Quái Dị không?
Ban đêm, trong khi ngủ, ông ta đọc sách. Ông ta không nhớ là đã đọc, nhưng nếu cậu hỏi về
những quyển sách đó, ông ta có thể trả lời vanh vách.
- Tôi không nhớ gì về Pasta.
Ông Crepsley quả quyết:
- Ta không thể điền vào những hồ sơ đó được.
- Đó là chuyện khó tin, nhưng trong khi ngủ... chúng ta có khi làm nhiều chuyện lạ lùng. Có lẽ
ông...
- Không. Mi không hiểu gì hết. Ta không thể làm chuyện đó là vì...
Ngượng ngùng quay mặt đi, ông nói tiếp:
- Là vì ta không biết đọc, không biết viết.
Tôi và Harkat trố mắt nhìn ông. Tôi rống lên:
- Rõ ràng ông biết đọc biết viết. Ông đã kí tên khi đăng kí mướn phòng mà.
- Ký một cái tên thì khó khăn gì. Ta có thể đọc số, nhận ra vài chữ, đọc bản đồ khá chính xác,
nhưng thật ra đọc và viết thì...
Ông lắc đầu bỏ lửng câu nói. Tôi ngớ ngẩn hỏi:
- Vì sao?
- Ngày ta còn nhỏ, mọi chuyện đều khác. Thế giới đơn giản hơn, không cần thiết phải thông
thạo chữ nghĩa. Ta là con thứ năm trông một gia đình nghèo và đã đi làm từ năm lên tám tuổi.
Chỉ ngón tay vào ông, tôi lắp bắp:
- Nhưng... nhưng... ông bảo cháu là rất mê thơ và kịch của Shakespeare.
- Đúng thế. Suốt mấy thập kỉ, Evanna đã đọc cho ta nghe tất cả những tác phẩm của ông ta.
Wordswort, Keats, Joyce... còn nhiều nữa. Ta vẫn muốn học để tự đọc được, nhưng chẳng bao
giờ có dịp trở lại chuyện đó.
- Chuyện này... cháu không... sao ông không hề cho cháu biết? Sống với nhau mười lăm năm
rồi, đây là lần đầu tiên ông nói về việc này.
Ông nhún vai:
- Ta tưởng cháu đã biết rồi. Rất nhiều ma-cà-rồng mù chữ. Đó là lý do rất ít lịch sử và luật pháp
của chúng ta được viết ra, vì đa số chúng ta đều không biết đọc.
Tôi lắc đầu gạt bỏ chuyện của ông ma-cà-rồng sang một bên, tập trung vào vẫn đề cấp bách
hơn:
- Vậy là đã rõ ông không điền vào những hồ sơ đó. Vậy thì ai? Và chúng ta sẽ phải làm gì với
việc này?
Ông Crepsley không có câu trả lời, nhưng Harkat có ý kiến:
- Chắc là ông Tí Nị. Ông ta rất thích quậy tung mọi thứ lên. Có thể đây là một ... trò đùa của ông
ấy.
Chúng tôi cùng ngẫm nghĩ câu nói của anh ta. Tôi đồng ý:
- Trong vụ này có hơi hướm của lão. Không hiểu vì sao lão lại muốn tôi đến trường, nhưng có
thể tưởng tượng được trò giật dây của lão.
Ông Crepsley nói:
- Có vẻ như Tí Nị là... thủ phạm là hợp lí nhất. ma-cà-chớp không hề có tinh thần hài hước.
Chúng cũng không bày trò rắc rối, Giống như ma-cà-rồng, chúng thẳng thắn và đơn giản.
Tôi trầm ngâm:
- Giả dụ lão đứng sau vụ này, chúng ta vẫn còn vấn đề phải tính. Cháu có nên trình diện tại lớp
vào sáng thứ hai không? Hay phớt lờ lời cảnh cáo của ông Blaws, cứ tiếp tục như trước?
- Cháu không đến đó thì hơn. Đoàn kết là sức mạnh. Hiện nay chúng ta đã sẵn sàng tự vệ nếu bị
tấn công. Nếu cháu đến trường, chúng ta sẽ không có mặt tại đó nếu cháu gặp sự cố gì, và cháu
cũng không thể giúp, nếu chúng ta bị kẻ thù xâm nhập vào đây.
- Nhưng nếu cháu không tới trường thì các giám thị, hoặc còn nhiều người nguy hiểm hơn nữa,
sẽ bám sát chúng ta.
Harkat nói:
- Chỉ còn cách là chuồn khỏi đây. Thu dọn hành lý rồi đi gấp.
Ông Crepsley đồng ý:
- Ý kiến đó cũng đáng để cân nhắc. Ta không muốn bỏ lại những người dân đau khổ này, nhưng
nếu đây là cái bãy để chia rẽ chúng ta, có lẽ các vụ giết chóc sẽ dừng lại nếu chúng ta ra đi.
Tôi bảo:
- Hay sẽ tăng thêm để dụ chúng ta trở lại.
Chúng tôi suy nghĩ, tính toán nhiều cách, rôi cuối cùng Harkat nói:
- Tôi muốn ở lại. sự sống đang có vê nguy hiểm hơn, nhưng có lẽ... điều đó có nghĩa là chúng ta
được đặt để tại nơi này. Có thể thành phố này là nơi an bài để chúng ta đụng độ với Chúa tể
Ma-cà-chớp.
Ông Creapsley nơi:
- Ta đồng ý với Harkat, nhưng vấn đề này phải để Darren quyết định. Là một ông hoàng, Darren
phải quyết định chuyện này.
Tôi cười cười mỉa mai:
- Đa tạ.
Ông Crepsley cũng cười, nói:
- Để mi quyết định, không chỉ vì mi là một ông hoàng, nhưng vì chuyện này liên quan đến mi
nhiều nhất. Mi sẽ phải trà trộn vào trẻ con và thầy giáo của loài người, và mi sẽ dễ bị tấn công
nhiều nhất. Dù đây là một cái bãy của ma-cà-chớp, hay một trò tinh quái của lão Tí Nị, nếu
chúng ta ở lại thì sinh mạng của mi cũng sẽ rất nguy hiểm.
Ông nói đúng. Trở lại trường sẽ là một cơn ác mộng. Chẳng biết tuổi mười lăm học hành những
gì. Ngồi trong lớp đã khó, bài làm ở nhà sẽ ràng buộc tôi. Sau sáu năm, là một ông hoàng đầy uy
quyền đối với ma-cà-rồng, bây giờ phải thưa gửi với thầy cô... chắc sẽ không thoải mái chút
nào.
Tuy nhiên một phần trong tôi cũng thấy hấp dẫn. Lại ngồi trong lớp, để học, để kết bạn, để
chứng tỏ tài năng trong môn thể dục, có thể hẹn hò đi chơi với vài bạn gái...
Tôi nhoẻn cười:
- Thây kệ. Nếu là cái bẫy, coi như bị gạt. Nếu là trò đùa, thì sẽ chứng tỏ cho chúng biết là chúng
ta cũng biết đùa như thế nào.
Ông Crepsley hét toáng lên:
- Thế mới can trường chứ.
Tôi gượng cười:
- Vả lại, cháu đã chịu đựng nổi hai lần Tòa Thử Thách, cuộc hành trình khiếp đảm qua dòng
suối ngầm trong lòng đất, đương đầu với những kẻ sát nhân, một con gấu, một con trăn, mấy
con lơn lòi. Trường lớp nhằm nhò gì chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.