• 2,105

Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 11


Số từ: 2728
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Nó đứng gần đủ để tôi có thể chộp được báng súng, hất qua hướng khác, nhưng tôi không làm
được gì, sững sờ thụ động nhìn.
Sau nhiều giây băn khoăn, Steve hạ thấp vũ khí, rồi tra vào dây đeo sau lưng.
- Tớ đã làm cậu hồi hộp phải không?
Nó nói và mỉm cười, tôi e dè hỏi:
- Cậu không định giết tớ?
- Chắc chắn là không rồi.
Nó bối rối bắt tay tôi:
- Chào Darren. Rất mừng vì gặp lại cậu.
Nhìn bàn tay hai đứa đang siết chặt rồi nhìn mặt nó, tôi choàng tay ôm lấy Steve, gục lên vai nó
mà nức nở khóc:
- ôi steve!
- Đừng khóc nữa.
Giọng nó nghẹn ngào tiếp:
- Cậu làm tớ ướt sũng nước mắt mất.
Xô tôi ra, Steve đưa tay chùi mắt nó, rồi nhoẻn cười. tôi cũng lau nước mắt cười với nó.
- Thật đúng là cậu rồi.
- Tất nhiên. Làm gì có kẻ nào đẹp trai như thế này nữa, đúng không nào?
- Vẫn khoác lác như hồi nào.
- Sự thật đấy chứ, khoác lác gì.
Rồi nó cười lớn hỏi:
- Đi nổi không?
- Tập tễnh thì chắc được.
- Vậy thì dựa vào tớ, tớ không muốn loanh quoanh ở đây, móc sắt có thể trở lại với bạn bè của
nó.
- Móc-sắt? À cậu định nói đến ma-cà...
Tôi ngừng lại. tự hỏi Steve biết những gì về sinh vật của đêm tối. nhưng nó buồn bã gật đầu:
- ma-cà-chớp.
- cậu biết chúng?
- Biết rõ.
- Có phải chính thằng bàn tay móc sắt đó giết người không?
- Phải. nhưng nó không chỉ một mình. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, bây giờ phải đưa cậu ra
khỏi đây trước đã.
Để tôi dựa vào người, Steve đưa tôi trở lại lối cũ, vừa bước đi, tôi vừa luôn tự hỏi: mình có bị
đánh tới hôn mê trong ngõ hẻm không? Nếu không có cái chân đau, một điều quá thật, chắc
chắn tôi đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mình hằng mong mỏi mà thôi.
Steve đưa tôi lên lầu năm của một chung cư đã xuống cấp. chúng tôi đi dọc hành lang có nhiều
cánh cửa đã rụng rời.
Steve bảo:
- ngôi nhà này đã hết được phép sử dụng, mấy căn hộ có người chiếm dụng, hầu hết là người
già vô gia cư. Nhưng phần lớn đều bỏ hoang. Tơ thích ở đây hơn nhà trọ hay khách sạn. không
gian tĩnh lặng thích hợp với chủ đích của tớ hơn.
Steve ngừng lại trước một cánh cửa màu nâu, được đóng bằng một ổ khóa to đùng và sợi xích
sắt. nó móc túi lấy chìa khóa rồi mở cửa. không khí bên trong hôi rinh rích, nhưng Steve tỉnh
bơ đẩy tôi vào. Chung quanh tôi mù mù cho đến khi nó châm ngọn nến rồi bảo:
- không có điện, mấy hộ bên dưới vẫn nối dây nhưng trên này bị mất điện từ tuần trước.
Dìu tôi vào một phòng khách bề bộn, rồi đặt tôi trên một trường kỉ rách bươm, Steve cười:
- Coi chừng bị châm rách mông đấy.
- Nhân viên trang trí nội thất của cậu đình công rồi à?
- Dừng càm ràm nữa. đấy là nơi tốt nhất để làm việc. nếu vào một khách sạn sang trọng, chúng
ta sẽ phải giải thích về cái chân của cậu và vì sao hai đứa dơ bẩn khắp người. chưa kể đến thứ
này nữa...
Nó trút bỏ hai khẩu súng bắn tên, tôi lặng lẽ hỏi:
- Steve cậu có thể cho mình biết chuyện gì đang xảy ra không? Sao cậu lại có mặt trong căn
hẻm đó và sao cậu lại mang theo những thứ này?
- Khoan đã, để sau khi lo xong vết thương cho cậu và... sau khi cậu gọi một cú điện thoại.
- Tớ phải gọi ai?
- Móc sắt đã theo dõi cậu từ nhà cô bạn gái... cô nàng da đen đó.
Mặt tôi trắng nhợt.
- nó biết nơi ở của Debbie?
- Nếu đó là tên của cô thì đúng vậy. chưa chắc nó sẽ đi theo cô ta, nhưng nếu cậu không muốn
quá liều lĩnh, tớ khuyên cậu nên gọi và bảo cô ta là...
Steve chưa dứt lời, tôi đã bấm điện thoại, tiếng chuông điện thoai của Debbie reo bốn lần, rồi
năm, sáu bẩy... Tôi vừa định phóng tới để giải cứu thì Debbie nhấc máy:
a lô

- Tôi đây.
- Darren, chuyện gì mà...
- Bạn tin tôi không?
Im lặng một lúc, cô nói có vẻ bất ngờ,
- Một trò đùa hả?
Tôi gắt:
- Bạn tin tôi không?
Cảm thấy vẻ nghiêm trọng của tôi, cô tl:
- đương nhiên.
- Vậy thì ra khỏi nhà ngay, nhét mấy bộ đồ vào túi xách và biến ngay khỏi đó đi.
- Darren. Bạn có chuyện gì vậy? bạn có bị mất...
- Bạn muốn chết không?
Im lặng rồi nói nhỏ:
- không.
- Vậy thì ra khỏi nhà ngay.
Tôi tắt máy, hi vọng là debbie quan tâm đến lời cảnh báo của tôi. Nghĩ đến harkat, tôi hỏi
steve:
- ma-cà-chớp có biết chỗ ở của tớ không?
- Tớ nghĩ là không. Vì nếu biết, nó đã tấn công cậu ở đó rồi. theo mình tối nay nó gặp cậu chỉ là
tình cờ thôi. Giám sát đám đông để tìm con mồi mới, nó thấy cậu và theo dõi cậu tới nhà bạn
gái, chờ cậu ra khỏi đó và...
Phần còn lại thì tôi đã biết.
Steve lấy hộp cứu thương từ cái kệ sau trường kỉ, bảo tôi cúi xuống để nó khám vết thương sau
gáy, nó hỏi:
- có bị rách không?
- Có, nhưng không sâu lắm. không cần phải khâu đâu. Tớ sẽ rửa và băng bó lại là được rồi.
Nó chăm chú nhìn chân tôi. Một vết cắt dài và sâu. Vải quần tôi sũng máu. Steve cắt quần, lấy
bông lau chùi vết thương. Quan sát một lúc, nó lấy kim và một cuộn chỉ ruột mèo, bảo:
- ráng nhé! Sẽ đau đấy.
- đây không phải lần đầu mình bị khâu vá đâu.
Steve làm rất gọn, khji vết thương lành, tôi chỉ còn một vết thẹo nhỏ. Trong lúc nó dọn dẹp đồ
nghề, tôi hỏi:
- cậu đã làm chuyện này rồi à?
- Mình đã qua khóa cứu thương. Uống gì không?
- Nước lạnh được rồi.
Nó lấy từ túi xách ra chai nc suối, rót đầy hai li.
- rất tiếc là nước không còn được lạnh. Không điện, tủ lạnh tịt luôn.
Uống một hơi dài, tôi nhìn bồn rửa chén, hỏi:
- không sao. Nc cũng bị cắt luôn à?
- Không. Nhưng nước này giặt thì được nhưng uống thì phải ngồi ì trong toilette mấy ngày liền.
qua vành li, chúng tôi nhìn nhau cười. tôi bảo:
- nào, bây giờ kể cho tớ nghe suốt mười năm qua cậu đã làm gì.
- Cậu kể trước đi.
- Không được. Cậu là chủ nhà mà.
- Chơi trò hên xui đi.
- Ok
nó lấy ra một đồng xu bảo tôi đặt cửa, tôi kêu lên:
- ngửa!
steve thẩy đồng xu, bắt lấy, lật ra. Nó nhăn mặt, thở dài:
- tớ chẳng bao giờ gặp may cả.
rồi nó bắt đầu kể, đó là một câu chuyện dài. Chúng tôi uống cạn chai nc và thắp thêm ngọn nến
thứ hai, trước khi nó kể xong.
Steve căm ghét tôi và ông Crepsley suốt một thời gian dài. Đêm đêm nó thức thật khuya tính
toán tương lai, mơ một ngày bắt được và đâm cọc xuyên qua tim chúng tôi.
Nó lẩm bẩm:
- mình phẫn nộ tới phát điên lên được. Không thể nghĩ đến bất kì chuyện gì khác nữa. trong lớp
mộc, mình đã làm những cái cọc. giờ địa lí mình ghi nhớ bản đồ thế giới, để biết mọi ngả đg
trên tất cả xứ sở truy lùng cậu.
Nó tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến chúng tôi. Khi tôi biết nó, nó đã có một bộ sưu tập
lớn những cuốn chuyện kinh dị, nhưng sau đó nó đã tăng lên gáp đôi, rồi gấp ba trong vòng
một năm. Nó tìm hiểu chúng tôi yêu thích khí hậu nào, chúng tôi thích định cư tại vùng nào
hơn, giết chúng tôi cách nào hiệu quả nhất.
Nó bảo:
- tớ trao đổi thông tin với mọi ng trên mạng. cậu sẽ phải kinh ngạc khi biết có bao nhiêu thợ
săn ma-cà-rồng. chúng tôi trao đổi thư từ, sách truyện, ý kiến. đa số là những tên dở hơi,
nhưng cũng có vài tay rất thông thạo vấn đề họ đề cập đến.
năm mười sáu tuổi nó bỏ nhà đi, bỏ trường lớp, bước vào đời, tự kiếm sống bằng đủ mọi thứ
nghề. Đôi khi nó đi trộm cắp, vật vạ qua ngày trong những ngôi nhà bỏ hoang. Đó là những
tháng năm vất vả, cơ cực và đơn độc. không bạn bè, không thật sự quan tâm đén chuyện gì,
ngoài chuyện học hỏi để trở thành một sát thủ giết ma-cà-rồng.
- để khởi sự, mình nghĩ nên giả bộ muốn kết bạn với họ. Mình đi tìm kiếm ma-cà-rồng, làm như
muốn trở thành một trong số họ. hầu hết những gì mình đọc qua sách hay lượm trên mạng chỉ
là đồ bỏ. mình quyết định, cách tốt nhất là liều mạng, để biết rõ kẻ thù.
Tất nhiên, sau cùng, khi tìm thấy ma-cà-rồng, và nghiên cứu những cuốn sách hay của họ,
Steve nhận ra chúng tôi không phải là quái vật. nó phát hiện ra sự tôn trọng sự sống của chúng
tôi, chúng tôi là những kẻ tôn trọng danh dự, ko giết người khi xin họ chút máu.
Steve thở dài, dưới ánh nến, mặt nó buồn rười rượi:
- Điều đó làm tớ phải nghiêm khác nhìn lại mình. Mình mới là quái vật – giống như thuyền
trưởng Ahab truy đuổi cặp cá voi sát nhân.
Từ từ, lòng căm thù của nó giảm dần. nó vẫn còn ấm ức chuyện tôi ra đi với ông Crepsley,
nhưng chấp nhận sự thật là tôi đã không làm việc đó để cố ý làm nó đau khổ. Nhìn lại quá khứ,
nó thấy tôi đã phải lìa bỏ nhà cửa, gia đình, để cứu mạng nó, và không hề lừa gạt hay âm mưu
chống lại nó.
Đó là khi nó bỏ cuộc truy lùng điên rồ, không tìm kiếm chúng tôi nữa, gạt bỏ tất cả ý nghĩa phục
thù, bình tĩnh suy ngẫm sẽ làm gì trong quãng đời còn lại.
Nó nói:
- đáng lẽ mình trở về, mẹ mình vẫn còn sống. đáng lẽ mình về nhà, hoàn thành việc học hành,
tạo một cuộc sống bình thường cho bản thân. Nhưng đêm tối có cách đòi hỏi những người đã
nhiệt tình ôm nó trong vòng tay. Mình phát hiện ra sự thật về ma-cà-rồng, nhưng đồng thời,
mình cũng phát hiện ra ma-cà-chớp.
Steve không ngừng suy nghĩ về mà-cà-chớp, nó nghĩ không thể có một sinh vật như thế tồn tại,
lang thang khắp nơi và thích giết là giết. điều đó làm nó phẫn nộ. Nó muốn chặn đứng kiểu sát
nhân của chúng.
Nó mỉm cười buồn bã:
- Nhưng mình không thể báo cảnh sát. Phải bắt đượcmột ma-cà-chớp còn sống mới có thể
chứng thực là chúng tồn tại. nhưng mình tin là cậu quá biết điều này. Bắt một ma-cà-chớp còn
sống là chuyện không thể. Cho dù cảnh sát tin mình, thì họ có thể làm được gì? Ma-cà-chớp
xuất hiện, giết, rồi di chuyển ngay đi nơi khác. Trong khi mình thuyết phục cảnh sát vê mối
nguy hiểm mọi người đang gặp, thì ma-cà-chớp đã biến mất. chỉ còn một cách: mình phải tự
tay bắt chugs.
Áp dụng những hiểu biết có được khi tìm hiểu về ma-cà-rồng, Steve lên kế hoạch săn lùng và
giết càng nhiều ma-cà-chớp càng tốt. chuyện đó không dễ, nhưng Steve kịp thời tìm được
những ng biết vài điều về ma-cà-chớp. nó đã có một số thông tin về thói quen, đặc điểm, lộ
trình của ma-cà-chớp, và sau cùng nó đã gặp một ma-cà-chớp.
- Giết hắn là một việc làm khó khăn nhất mình chưa từng làm. Biết hắn là một tên sát nhân, nếu
thả hắn ra, hắn lại sẽ giết ng. nhưng đứng quan sát nó đang trong giấc ngủ...
Nó rùng mình, tôi vội hỏi:
- cậu đã làm chuyện đó cách nào? Một cây cọc?
nó cay đắng gật đầu:
- phải. mình đã làm chuyện gớm giếc đó.
Tôi nhăn mặt:
- Tớ không hiểu. cọc nhọn là cách tốt nhất để giết ma-cà-chớp, cũng như ma-cà-rông sao?
Nó lạnh lùng nhìn tôi lom lom:
- chưa giết ai bằng cọc nhọn à?
- Chưa.
- Đừng! đâm thì đơn giản thôi, nhưng máu phun lên mặt, lên tay và khắp ngực cậu. và nó không
chết ngay như ma-cà-rồng chết trong phim đâu. Kẻ mà tớ giết đã nằm quằn quại cả mấy phút
sau, quằn quại, gào thét. Nó bò ra khỏi quan tài, đuổi theo tớ, nó chậm chạp, nhưng mình trượt
trên vũng máu, trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, nó đã đè lên mình.
Tôi hồi hộp hỏi:
- cậu phải làm sao?
- Mình đấm đá, cố xô nó ra. Khốn nạn là nó mất quá nhiều máu, không còn sức để giết mình, mà
chết ngay trên ng mình. Máu nó tưới đẫm lên mình. Mặt nó sát mặt mình trong lúc nó run rảy
lẩy bảy...
Steve quay mặt đi, tôi cũng không ép nó kể thêm chi tiết nữa.
Hất đầu về phía mấy khẩu súng bắn tên, Steve nói:
- từ đó, tớ sử dụng những thứ này, rất hiệu quả. Một cái rìu cũng tốt,... nếu nhắm trúng mục
tiêu và có sức bổ xuống một cái đầu. nhưng hãy tránh xa những khẩu súng thông thường,
chúng ko đáng tin cậy đối với xương thịt ma-cà-chớp vô cùng cứng rắn.
- tớ sẽ ghi nhớ điều đó, cậu giết bao nhiêu ma-cà-chớp rồi?
- sáu, tuy nhiên hai trong số đó là những tên điên loạn, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
tôi phục lăn:
- con số đó nhiều hơn cả số ma-cà-rồng đã giết.
- con người lợi thế hơn ma-cà-rồng. chúng tôi có thể đi khắp nơi và chiến đấu ban ngày. Trong
một cuộc đấu sòng phẳng, một ma-cà-chớp sẽ cho tớ đo ván. Nhưng nếu vớ được chúng khi
đang ngủ... tuy nhiên điều đó đang thay đổi. mấy tên tớ theo đuổi gần đây đang bị con ng thác
tùng. Tớ không thể tiến gần để giết chúng. Đây là lần đầu tiên tớ thấy ma-cà-chớp đi cùng
những sát nhân là người thường.
- chúng được gọi là ma mới.
steve nhíu mày hỏi:
- sao cậu biết?
- chúng tôi cũng mới biết thôi.
- Tôi nhìn đồng hồ. chuyện của steve chưa đầy đủ. Nó vẫn chưa giải thích vì sao lại ở đây,
nhưng chúng tôi đi vì đã muộn. tôi không muốn Harkat phải lo lắng.
Tôi hỏi Steve:
- cậu có muốn tới khách sạn với bọn tớ không? Tại đó cậu sẽ kể hết chuyện cho tớ, ngoài ra, có
ng tớ muốn cũng được nghe chuyện của cậu.
- ông Crepsley?
- Không. Ông ấy đi công việc rồi. đây là ng khác.
- Ai thế?
- Kể ra dài dòng lắm. đi không?
Lưỡng lự một lúc, nó đồng ý. Nhưng nó ngừng lại, lấy khẩu súng bắn tên trước khi ra khỏi
phòng. Tôi có cảm giác, thậm chí vào toa let nó cũng mang theo khẩu súng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.