• 2,105

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 1


Số từ: 2398
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi chạy xuyên đường hầm. Ông Crepsley mở đường, ông Vancha, tôi và hai tù nhân
đi giữa, còn Harkat bọc hậu. Chúng tôi càng kín tiếng càng tốt, vì vậy mỗi khi Steve vừa định
nói, tôi bịt miệng nó ngay. Hơn nữa tôi không còn đủ bình tĩnh để nghe nó hăm he và chửi rủa
nữa.
Tuy không có đồng hồ, nhưng tôi tính nhẩm trong đầu, khoảng mười phút sau chúng tôi đã
ra khỏi những đường hầm hiện đại, trở lại những đường hầm cũ kỹ và ẩm thấp. Đường còn xa,
lũ ma-cà-chớp còn nhiều thời gian để đuổi kịp chúng tôi.
Tới một ngã ba, ông Crepsley rẽ trái. Vancha bỗng ngừng lại gọi:
- Larten.
Ông Crepsley quay lại. Ông hoàng Vancha khom thấp người, như biến mất trong đường hầm
tối, thì thầm:
- Phải cố gắng đánh lạc hướng chúng. Nếu chúng ta tiến thẳng lên mặt đất, không chừng
chúng đã tới đó trước chúng ta rồi.
- Nhưng nếu không đi theo đường cũ, chúng ta sẽ bị lạc. Không rành khu vực này, chúng ta
rất có thể đi vào đường cụt.
Ông hoàng thở dài:
- Ây da! Nhưng phải thử . Để ta làm mồi nhử. Tất cả các ngươi hãy cố tìm một đường khác.
Nếu thần may mắn của ma-cà-rồng phù hộ, ta sẽ tìm lại được các ngươi.
Nghỉ một lát, rồi chúng tôi rẽ phải, tiếp tục tiến bước. Bây giờ Harkat điều khiển ma-mới
thay Vancha. Chúng tôi di chuyển thật nhanh, nhưng cố gắng không để lại vết tích gì trên
đường đi qua. Tới cuối đường hầm, chúng tôi lại rẽ phải. Khi vừa tiến vào một đường hầm
rộng, Steve bật lên tiếng ho thật lớn. Ông Crepsley vội vồ lấy nó – tôi cảm thấy lưỡi dao của ông
dí sát cổ Steve khi ông rít lên:
- Ho một lần nữa, mày chết ngay
- Tôi ho thật mà, không... là tín hiệu đâu.
- Không cần biết. lần sau tao sẽ giết mày.
Steve, cũng như gã ma-mới, im thin thít từ lúc đó. Theo trực giác, chúng tôi tiến thẳng lên
trên, lội lõm bõm qua nước và rác bẩn. Mệt mỏi, gớm ghiếc, nhưng tôi không giảm tốc độ. Bên
trên lúc này chắc trời đã – hay gần sáng. Hy vọng độc nhất của chúng tôi là phải ra khỏi đường
hầm trước khi bị ma-cà-chớp phát hiện. Mặt trời sẽ ngăn cản chúng đuổi theo chúng tôi.
Một lát sau, tôi nghe tiếng ma-cà-chớp và ma-mới. chúng rầm rập chạy trong đường hầm
không cần lén lút. Ông Crepsley hơi lùi lại, nghe ngóng xem có phải chúng đang theo sát chúng
tôi không. Nhưng hình như chúng không phát hiện ra dấu vết của chúng tôi mà... tất cả bọn
chúng đang chạy theo ông hoàng Vancha.
Chúng tôi tiếp tục leo, cố lên gần mặt đất. tiếng những kẻ săn đuổi vẫn khi gần khi xa. Căn
cứ những âm thanh chúng gây ra, chứng tỏ chúng không biết chúng tôi theo lộ trình ngắn nhất,
và chúng đang ngừng lại, phân tán ra để truy lùng. Tôi nghĩ ít nhất nửa tiếng nữa, chúng tôi
mới tới mặt đất bên trên. Nếu bị chúng phát hiện sớm hơn, chắc chắn chúng tôi sẽ chết. đường
hầm vừa tối vừa chật hẹp. chỉ cần một ma-mới, với một khầu súng trường hay một súng bắn
tên, cũng dễ dàng làm chúng tôi tiêu đời.
Đang leo qua đống gạch đá ngổn ngang trong đường hầm đổ nát thì... chúng tôi bị phát
hiện. Xa xa, cuối đường hầm, một ma-mới cầm đèn bước vào. Rọi ánh sáng chói lòa vào chúng
tôi. Nó đắc thắng gào lên:
- Thấy rồi! Chúng đây này. Chúng...
Nó không nói được hết câu. Một bóng người – từ bóng tối phía sau – nhảy ra, nắm đầu nó,
văn mạnh sang trái, rồi sang phải. ma-mới rũ xuống đất. người vừa hạ ma-mới chỉ ngừng lại đủ
để tắt ngọn đén, rồi vội vã quay lại. không cần thấy mặt tôi cũng biết đó là ông hoàng Vancha.
Harkat lẩm bẩm:
- Quá kịp thời.
Tới gần chúng tôi, ông hoàng nói:
- Ta đã bí mật theo dõi các ngươi được một lúc rồi. nó không phải là đứa đầu tiên ta đánh
gục, nhưng là đứa tiến gần các ngươi nhất.
Ông Crepsley hỏi:
- Ngài có đoán được chúng ta còn cách mặt đất bao xa nữa không?
- Không. Ta đã tiến lên phía trước các ngươi, rồi thình lình bọc hậu khoảng một tiếng, bảo
vệ các ngươi và tạo ra những dấu vết giả trên các ngả khác.
- Tụi ma-cà-chớp tới gần chưa?
- Ây da!
Ông hoàng kêu lên rồi biến lại vào bóng tối.
Tiếng thêm một chút, chúng tôi tới đường hầm quen thuộc. trong cuộc truy lùng ma-cà-
chớp, chúng tôi đã khám phá ra nhiều hạ tầng cơ sở dưới lòng thành phố, và đã từng đến khu
vực này ba bốn lần rồi. Lúc này chúng tôi chỉ còn không đến năm sáu phút an toàn. Ông
Crepsley hut sáo làm hiệu với Vancha. Ông hoàng trở lại với chúng tôi ngay lập tức. Tất cả đều
hăng hái tìm một đường thoát thân.
- Chúng đây rồi!
Tiếng kêu vang ra từ đường hầm bên trái. Không ngừng lại để quan sát địch thủ, chúng tối
cúi đầu, đầy Steve và ma-mới tới trước và chạy. Ma-cà-chớp không tiến được gần chúng tôi.
Ông hoàng Vancha lùi lại, cản đường chúng bằng những shuriken – một thứ vũ khí hình ngôi
sao với những mũi nhọn sắc bén, rất nguy hiểm khi được ném ra bởi một người đầy kinh
nghiệm như Vancha March. Với những tiếng kêu thét náo loạn phía sau, tôi biết lúc này rất
nhiền – nếu không là tất cả - ma-cà-chớp và ma-mới đã đổi hướng chạy. Nhưng... con đường
hầm chúng tôi đang lao thẳng tới đều không có lối thoát hai bên. Kẻ thù không thể lén lút tấn
công từ cạnh sườn hay phía trước, chúng chỉ còn một đường tiến tới từ... sau lưng chúng tôi.
Khi chúng tôi tiến tới gần mặt đường phố, đường hầm sáng sủa hơn. Cặp mắt ma-cà-rồng
nửa mùa của tôi mau chóng thích nghi với ánh sáng lờ mờ. Bây giờ tôi đà có thể nhìn thấy đám
ma-cà-chớp và ma-mới phía sau. Và... chúng cũng đã có thể nhìn thấy chúng tôi!
Cũng như ma-cà-rồng, ma-cà-chớp đã thề không sử dụng vũ khí tầm xa như súng đạn, cung
tên... Nhưng ma-mới không bị ràng buộc với lời thề này. Vừa có thể nhìn rõ, chúng bắt đầu bắn
ngay. Chúng tôi co giò chạy với tốc lực... gấp đôi. Nếu tiếp tục chạy lom khom suốt với một
chặng đường dài nữa, chắc chắn chúng sẽ tỉa gọn chúng tôi từng người một, nhưng chỉ trong
vòng một phút sau khi chúng khai hỏa, chúng tôi đã tới cầu thang sắt dẫn lên nắp cống thành
phố.
- Vọt mau!
Vừa la lớn, Vancha vừa chào đón đám ma-mới bằng một ngôi sao Shuriken.
Ông Crepsley xô tôi lên thang. Tôi không phản đối là người lên đầu tiên. Vì nếu ma-cà-chớp
tràn lên, ông Crepsley sẽ phối hợp với ông hoàng đánh bật chúng tốt hơn tôi.
Tới đầu thang, tôi gồng mình đẩy nắp cống bằng vai. Nắp cống bật tung, mở rông đường.
Tôi đu lên, quan sát chung quanh. Tôi đang ở giữa một con phố nhỏ; mới sang sớm nên không
có một bong người. Tôi cúi xuống kêu lên:
- Thông đường rồi!
Mấy giây sau Steve bò ra khỏi miệng cống, nhíu mắt trước ánh sang mặt trời (gần như lòa
vì ở quá lâu dưới đường hầm). Rồi tới Harkat, kéo theo gã ma-mới. Sau đó là một khoảng trì
hoãn. Dưới đường hầm vang lên những tiếng sung trả đũa gay gắt. Lo sợ có chuyện chẳng lành,
tôi định leo xuống, thì chỏm tóc màu cà rốt của ông ma-cà-rồng nhô lên khỏi miệng cống.Ngay
sau đó là ông hoàng Vancha. Cả hai lần lượt nhảy ra ngoài.
Vancha vừa thoát khỏi miệng cống, tôi loạng choạng qua đường, nhặt cái nắp, lôi về, đậy
cống lại như cũ. Rồi Vancha nắm chặt mấy cái shuriken, ông Crepsley cầm dao, Harkat với cây
rìu, tôi lăm lăm thanh kiếm; chúng tôi đứng quang miệng cống chờ đợi mười giây. Hai mươi
giây. Nữa phút. Rồi một phút trôi qua. Hai ông Vancha và Crepsley lấm tấm mồ hôi dưới ánh
sang nhợt nhạt của mặt trời ban mai.
Không cỏ nào xuất hiện. Vancha nhướng mày nhìn ông Crepsley:
- Có nghĩ là chúng bỏ cuộc không?
- Trong lúc này thôi.
Ông Crepsley lo lắng gật gù, lùi lại, rồi hướng sự chú vào Steve và gã ma-mới xem chúng có
hành vi định đào tẩu không.
Harkat vừa lau lớp máu khô quanh những vết vá víu trên mặt, vừa lẩm bẩm:
- Chúng ta nên mau mau ra khỏi... thành phố này thôi. Ở lại đây là tự sát.
Cũng như hai ông Vancha và Crepsley, anh ta bị nhiều vết cắt trong cuộc chiến với ma-cà-
chớp, nhưng không trầm trọng.
Steve lèm bèm:
- Chạy đi, đồ thỏ đế, chạy đi.
Tôi choàng tay bịt mổm nó, nói:
- Tao sẽ không để lại Debbie. R.V. là một tên sát nhận điên rồ. Không thể bỏ cô ấy lại với lão
được.
Vẫn chưa yên tâm, ông hoàng Vancha nhìn qua một lỗ nhỏ trên nắp cống, miếng da thú màu
đỏ ông khoác tả tơi và mái tóc nhuộm xanh bê bết máu. Ông hỏi tôi:
- Mi đã làm gì mà thằng khùng đó phát điên lên vậy?
Tôi thở dài:
- Cháu không làm gì hết. Đó chỉ là một tai nạn trong Gánh Xiếc Quái Dị. Lão ta...
- Không có thời gian để kể chuyện ngày xưa đâu.
Vừa lên tiếng ngắt ngang lời tôi, ông Crepsley xừa xé rời tay áo trái của cái sơ mi đỏ cũng tả
tơi như tấm da thú của ông hoàng. Nhíu mắt nhìn mặt trời, ông nói tiếp:
- Chúng ta không thể chịu đựng nổi mặt trời quá lâu. Dù chọn lựa cách nào cũng phải tính
toán lẹ lên.
Vancha nói:
- Darren có lý. Chúng ta không thể đi khỏi thành phố này. Không vì Debbie, dù ta rất mến
cô ấy, ta cũng sẽ không hy sinh vì cô. Nhưng... Chúa tể Ma-Cà-Chớp. Chúng ta biết hắn đang ở
dưới đó. Chúng ta phải bám sát hắn.
Harkat phản đối:
- Nhưng hắn được bảo vệ quá kỹ. Các đường hầm đầy nhóc ma-cà-chớp và ma-mới. Chắc
chắn nếu xuống lại đó, chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Theo tôi, chúng ta nên đi, sau này sẽ trở lại với
sự trợ giúp...
Ông hoàng nói ngay:
- Mi quên lời cảnh giác của lão Tí Nị sao? Chúng ta không thể kêu gọi Ma-Cà-Rồng giúp đỡ.
Ta cóc cần biết lợi thế của chúng thế nào... phải phá vỡ hang rào phòng thủ và giết chết Chúa tể
của chúng.
Ông Crepsley lên tiếng:
- Tôi đồng ý. Nhưng không phải ngay lúc này. Chúng ta đều bị thương và kiệt sức. Nên nghỉ
ngơi rồi lên kế hoạch hành động. Nên nghỉ ngơi rồi lên kế hoạch hành động. Vấn đề là, nghỉ tại
đâu? Tại căn hộ đó hay nơi khác?
Harkat vội nói:
- Nơi khác. Ma-cà-chớp đã biết chỗ chúng ta đang ở rồi. Nếu ở lại, chẳng khác nào chúng ta
đâm đầu vào một nơi mà chúng có thể tấn công bất kỳ lúc nào chúng muốn.
Tôi lẩm bẩm:
- Thật lạ lùng, không hiểu sao chúng lại để chúng ta đi như thế? Biết rằng Gannen bảo
không muốn đồng đội bị chết nhiều, nhưng nếu giết chúng ta, chúng đã nắm chắc phần thắng
trong Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo rồi. Chắc chắn phải có điều gì quan trọng hơn những gì
hắn nói. Gài bẫy để chúng ta lọt vào sân chơi của chúng, rồi lại để chúng ta ra đi được sao? Tôi
nghi chúng sẽ tràn lên đây, mở cuộc chiến ngay trên lãnh địa của chúng ta.
Tất cả đều lặng lẽ trầm ngâm. Tôi lên tiếng tiếp:
- Cháu nghĩ, chúng ta nên trở về căn cứ, cố tìm hiểu vụ này. Cho dù không thể l giải được,
thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi và săn sóc các vết thương. Chờ đêm xuống, chúng ta lại sẽ
tấn công.
Ông hoàng gật đầu:
- Có lý.
Ông Crepsley thở dài:
- Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Tôi hỏi anh chàng Tí Hon:
- Sao, Harkat?
Hai mắt xanh lè đầy vẻ nghi ngại, nhưng anh ta nhăn mặt gật đầu
- Tôi nghĩ có khùng mới ở lại đó, nhưng về đó... ít ra chúng ta còn có vũ khí và lương thực
dự phòng.
Vancha nghiêm nghị nói thêm:
- Ngoài ra, các hộ chung quanh gần như bỏ trống. Ở đó rất yên tĩnh.
Vuốt ve ngón tay quanh cổ gã ma-mới có cái đầu trọc lóc xăm chữ
M
, giọng ông đầy đe
dọa:
- Ta muốn được nghe vài câu trả lời, nhưng những câu hỏi chẳng vui vẻ gì đâu. Tốt nhất là
không nên để ai nghe được.
Gã ma-mới khinh khỉnh cười như không bị ảnh hưởng gì vì sự hăm he của ông, nhưng tôi
thấy đôi mắt viền đỏ của nó toát lên vẻ hãi hung. Ma-cà-chớp có đầy đủ nghị lực để chịu đựng
sự tra khảo kinh khủng nhất, nhưng ma-mới chỉ... là người bình thường.
Hai ông Crepsley và Vancha phủ áo choàng và tấm da thú lên vai và đầu, để bảo vệ khỏi ánh
mặt trời. Sau đó, đầy Steve và ma-mới đi trước, chúng tôi leo lên mái bằng, định hướng, rồi
mệt mỏi tiến về căn cứ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.