• 2,104

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 8


Số từ: 2709
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi đá thủng bức tường sau tòa nhà, mở đường ra tầng hai, trên một lối đi vắng vẻ. Tôi
hỏi ông Crepsley:
- Ông nhảy dược không?
- Không, nhưng ta có thể leo xuống được.
Trong khi ông đu qua bờ tường vỡ, chọc sâu những móng tay vào gạch; tôi và Harkat nhảy
xuống đất, ngồi xuống quan sát chung quanh. Khi ông Crepsley xuống tới nơi, chúng tôi vội
vàng chạy tới cuối đường, rồi ngừng lại thăm dò địa hình.
Ông Crepsley ngước mắt nhìn mặt trời. Nắng không gay gắt lắm – ánh sáng chiều thu nhè nhẹ -
nhưng hai giờ phơi nắng cũng có thể rất nguy hại đối với ma-cà-rồng. Nếu có áo chòang ông có
thể trùm kín để tránh nắng, nhưng ông đã bỏ lại trong căn hộ.
Harkat bồn chồn nhìn quanh, hỏi:
- Bây giờ làm gì?
Tôi bảo:
- Tìm một miệng cống, chui xuống đất. Chúng không thể truy đuổi chúng ta qua các đường hầm
được đâu, mà ông Crepsley lại không phải ngại mắt trời nữa.
- Kế họach khá lắm.
Vừa nói ông vừa xoa mắt cá bị đau, nhìn quanh tìm một nắp cống. Gần đó không có một miệng
cống nào, vì vậy tôi và Harkat phải dìu ông ma-cà-rồng, đi men theo tường. Cuối lối đi nhỏ tách
ra làm hai ngả. Bên trái dẫn ra một phố chính tấp nập, bên phải lại là một ngỏ nhỏ tối tăm nữa.
Theo trực giác, tôi rẽ phải. Harkat ngăn lại:
- Khoan. Tôi thấy đường xuống rồi.
Quay lại, tôi thấy một con mèo vừa chui qua đống rác, rác tràn ra từ cái thùng đổ và phủ gần
hết một nắp cống tròn.
Chạy vội lại, chúng tôi xua đuổi con mèo. Đá dọn rác khỏi nắp cống – mèo rất kỵ ma-cà-rồng,
nó ngao lên giận dữ rồi mới chịu bỏ đi. Harkat và tôi kéo nắp cống sang một bên.
Đặt chân lên cái thang đưa vào vùng tối, tôi nói:
- Tôi xuống trước, ông Crepsley tiếp theo, rồi tới Harkat.
Cả hai im lặng. Là một Ông hòang Ma-cà-rồng, tôi có quyền chỉ huy. Nếu không đồng ý với
quyết định của tôi, ông Crepsley sẽ phản đối, nhưng trong một số việc bình thường, ông sẵn
lòng tuân lệnh. Tôi leo xuống. Những thanh thang lạnh ngắt làm mấy ngón tay tôi rần rần như
kiến bò. Gần tới chân thang, tôi vừa dang chân trái để nhảy xuống đất thì... một tiếng súng nổ
làm vỡ một mảng tường sát bên ống quyển tôi!
Tim đập thình thịch, tay nắm chặt thang, tai lùng bùng vì tiếng nổ, tôi tự hỏi sao cảnh sát
xuống đây lẹ thế, và sao họ biết chúng tôi xuống bằng lối này.
Từ trong bóng tối vọng ra một tiếng nói cười:
- Chào mừng ma-cà-rồng. Chúng ta đang chờ các ngươi đây.
Không phải cảnh sát – mà là một ma-mới! Bất chấp nguy hiềm, tôi lần xuống hết thang, nhìn
lên đường hầm. Một bóng người to lớn đang đứng quá xa trong tối, nên tôi không nhìn rõ mặt.
Tôi hỏi lớn:
- Mi là ai?
- Một đệ tử của Chúa tể Ma-cà-chớp.
- Mi làm gì tại đây?
- Chặn đường các ngươi.
- Sao ngươi biết chúng ta đi ngả này?
- Chúng ta không biết. Nhưng đóan các người đào tẩu thì phải xuống đường hầm. Chúa tể của
chúng ta chưa muốn các ngươi xuống đây. Ngày còn dài, ngài rất vui khi mi và lão bạn ma-cà-
rồng của mi phải khốn khổ vượt qua thời gian đó. Vì vậy chúng ta đã chặn tất cả lối vào thế giới
ngầm này. Đêm xuống, chúng ta sẽ rút lui, nhưng cho tới lúc đó những đường hầm này bị cấm.
Nói dứt lời, hắn lại nổ súng. Cũng chỉ là bắn cảnh cáo như phát đầu tiên , nhưng tôi không đứng
lại để làm bia cho hắn nhắm thêm nữa. Leo lên thang, tôi vọt ra khỏi miệng cống, tức tối đá cái
thùng rác không văng sang bên kia đường.
Ông Crepsley rầu rĩ hỏi:
- Cảnh sát?
- Không. Ma-mới! Chúng chặn mọi lối vào đường hầm cho đến khi đêm xuống.
Harkat nói:
- Chúng không thế chặn... tất cả lối vào, đúng không?
Ông Crepsley bảo:
- Chúng đủ khả năng làm điều đó. Những đường hầm gần mặt đường này liên kết với nhau rất
chặt chẽ. Nếu chọn đúng địa điểm, một người có thể chặn được sáu bảy lối vào. Có thời gian thì
chúng ta sẽ tìm được ngả vượt qua, nhưng chúng ta không còn thời gian nữa. Phải bỏ qua
đường hầm thôi.
Tôi hỏi:
- Vậy phải đi đường nào?
- Chạy. Dù phải chạy tập tễnh. Cố tránh cảnh sát, chúng ta tìm nơi ẩn núp chờ đêm xuống.
- Sẽ không dễ đâu.
- Nếu chúng ta có thể nghỉ ngơi chờ mặt trời lặn thì tất nhiên sẽ dễ hơn. Nhưng chúng ta không
thể. Đi thôi.
Tôi nhổ bãi nước bọt xuống miệng cống, rồi chạy theo ông Crepsley và Harkat.
Không đầy ba phút sau, cảnh sát sôi nổi mở cuộc truy lùng.
Chúng tôi nghe tiếng họ chạy rầm rập lên xe, tiếng còi xe, còi hụ vang lên. Vẫn tiếp tục di
chuyển, nhưng chúng tôi chưa đi xa khỏi trại cảnh sát – vì phải tránh những phố chính, nên chỉ
loanh quanh trong những hẻm nhỏ phía sau. Đáng lẽ phải lên nóc nhà, nhưng lại sợ ông
Crepsley bị phơi dưới ánh mặt trời. Khi tới bên một ngôi nhà nhìn xuống con phố buôn bán
sầm uất, ông Crepsley lên tiếng:
- kiểu này vô ích, không tiến thêm được chút nào, chúng ta phải leo lên.
Tôi bảo:
- Nhưng mặt trời...
- Quên đi. Nếu bị bỏng, ta đành chịu. Mặt trời không giết ta ngay lập tức được. Nhưng nêu bị
cảnh sát bắt, chúng sẽ bắn chết ta ngay.
Gật đầu, tôi nhìn quanh, tìm đường leo lên mái. Rồi một ý nghĩ thoáng trong đầu. Nhìn xuống
con phố đông đúc, rồi nhìn lại áo quần mình. Lôi thôi, dơ dáy, nhưng trông tôi cũng chẳng tệ
hơn lũ nhóc bụi đời cùng tuổi bao nhiêu.
- Chúng ta có tiền không?
Vừa hỏi, tôi vừa lau đất cát trên măt và vuốt lại tóc bằng cái khăn tay đầy nước bọt. Rối tôi nhét
hai mẩu xích trên còng tay vào dưới gấu áo và ống quần.
Harkat càm ràm:
- Tới giờ cậu ấy đi mua sắm đấy.
Tôi cười:
- Tôi biết mình làm gì. Nào, có tiền hay không?
Ông Crepsley bảo:
- Ta có một ít, nhưng cảnh sát vét sạch rồi. Ta bị... Lòai người gọi là... lột da phải không?
Tôi phì cười:
- Lột thấu xương luôn. Nhưng không sao, tôi tự lo được.
Tôi vừa bước đi, Harkat ngăn lại:
- Khoan. Cậu định đi đâu? Lúc này chúng ta không thể tách ra được. Phải ở sát bên nhau.
- Tôi không đi lâu và làm chuyện gì ngốc nghếch đâu. Chờ đây. Sau năm phút, nếu tôi không trở
lại, anh và ông Crepsley cứ đi trước, tôi sẽ đuổi kịp trong đường hầm.
- Mi định đi...
Ông Crepsley chưa nói hết câu tôi đã ra khỏi ngõ, chạy dọc đường chính, tìm một siêu thị nhỏ.
Tôi luôn đảo mắt nhìn, nhưng không thấy lính hay cảnh sát nào trong khu vực này. Mấy giây
sau, thấy một cửa hàng bên kia đường, chờ đèn xanh, tôi băng qua, vào cửa hàng. Một phụ nữ
trung niên và một anh chàng tóc dài đang phục vụ sau quầy. Cửa hàng đang khá bận rộn với
sáu bảy khách hàng. Rất tốt. Như vậy tôi sẽ không quá nổi bật. Một tivi bên trái cửa đang phát
tin tức, nhưng âm thanh rất nhỏ. Phía trên tivi có một máy camera an ninh đang thu hình.
Nhưng tôi không bận tâm; Với tất cả những tội ác đang bị lên án, tôi sẽ không tóat mồ hôi vì sợ
bị bắt vì tội trộm cắp vặt. Chậm rãi bước tới lui qua các quầy, tôi tìm mặt hàng chống nắng.
Đây không phải thời điểm của kính râm và mũ chống nắng, nhưng tôi tin còn mấy món lặt vặt
nằm đâu đó.
Kế bên dãy sản phẩm săn sóc trẻ em, tôi tìm thấy mấy chai dầu tắm nắng. Vội đọc các nhãn
hiệu, tôi tìm lọai chống nắng mạnh nhất. Số mười... mười hai... Mười lăm ( lọai này dành cho
da non của con nít, nhưng tôi sẽ không cho ông Crepsley biết điều đó). Hững hờ cầm chai dầu
trong tay, tôi tự nhủ bước tiếp theo phải làm gì.
Tôi chưa từng có kinh nghiệm chôm chỉa trong cửa hàng. Ngày còn nhỏ, cùng lũ bạn, tôi đã ăn
cắp mấy cái kẹo. Một lần, cùng thằng em họ, chôm mấy trái bóng đánh golf. Nhưng chưa bao
giờ tôi cảm thấy thích thú chuyện này, và không bao giờ tiếp tục nữa. Tôi biết chắc nếu bỏ chai
dầu vào túi, bước ra cửa, bộ mặt tôi sẽ tự tố cáo mình ngay.
Suy nghĩ một giây, tôi lén lút bỏ chai dầu vào trong lưng quần, phủ vạt áo lên, rồi cầm lên chai
khác, tôi tiến lại quầy.
Tôi nói với người phụ nữ đang tiếp khách hàng:
- Xin lỗi, bà có loại dầu Sun Undone không?
Đó là cái tên tôi bịa ra. Hy vọng không có tên dầu nào tương tự.
Bà ta gắt gỏng:
- Chỉ có những gì ở trên quầy thôi.
- Dạ được. Cám ơn bà. Cháu sẽ đặt chai này lại.
Tôi vừa quay đi, anh chàng tóc dài bỗng lên tiếng:
- Ê, khoan đã.
Quay lại nhìn, tôi sửa sọan co giò chạy. Anh ta hỏi:
- Em không muốn dùng Sunnydun sao? Phía sau chúng tôi còn cả thùng. Để tôi lấy ra một chai,
nếu em...
- Không. Má em chỉ dùng Sun Undone thôi.
- Tùy em.
Anh ta quay lại với khách hàng.
Trở lại, tôi đặt chai dầu lên quầy, rồi hết sức chậm rãi bước tới cửa. Khi đi qua chàng tóc
dài, tôi ngoan ngõan gật đầu chào. Anh ta vẫy tay chào lại. Hí hởn đặt một chân ra khỏi cửa,
bỗng bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc trên màn hình tivi, tôi đứng sững lại.
Đó chính là... mặt tôi.
Chắc chắn tấm hình này được chụp sáng nay, trong thời gian tôi bị bắt . Trông tôi xanh cao, hốc
hác, sợ sệt, hai tay bị còng, mắt cảnh giác, với hai cảnh sát đứng hai bên. Lùi lại, tôi vặn núm
điều chỉnh âm thanh.
Anh bán hàng cằn nhằn:
- Ê! Đừng phá...
Tôi làm lơ, tập trung nghe những gì phát thanh viên đang nói:
- ... trong có vẻ vô hại, nhưng cảnh sát khẩn khỏan yêu cầu dân chúng đừng bị lừa vì ngọai hình
của nó. Darren Shan – hay còn được biết với cái tên Darren Horston – là một thiếu niên, nhưng
câu kết với những kẻ sát nhân tàn bạo, và rất có thể chính nó cũng là một tên giết người.
Hình tôi mờ dần, thay vào đó là một nữ xướng ngôn viên vẻ mặt khắc nghiệt. Mấy giây sau
hình ảnh tôi xuất hiện lại, lần này nhỏ hơn, bên góc phải màn hình. Harkat bên trái. Ngay chính
giữa là hình ảnh thật sự gây ấn tượng của ông Crepsley và Vancha.
- Xin nhắc lại chuyện kì lạ này. Bốn nghi can trong băng nhóm sát nhân, được cho là ma-cà-
rồng, bị cảnh sát giam giữ sáng nay. Một: Vancha March...
Một vạch chạy quanh tấm hình vẽ chân dung Vancha.
- ... đã tẩu thóat, bắt theo chánh thanh tra cảnh sát Alice Burgess làm con tin. Ba tên kia, được
giữ để điều tra, đã giết và gây thương tích cho một số sĩ quan và y tá, và vượt ngục không đầy
hai mươi phút trước đây. Có ý kiến là chúng có vũ khí và cực kì nguy hiểm. Nếu phát hiện ra,
đừng để chúng lại gần. Xin hãy gọi những số sau...
Tôi bàng hòang quay mặt khỏi màn hình. Đáng lẽ tôi phải biết giới truyền thông sẽ làm lớn vụ
này, nhưng tôi đã tính tóan một cách ngây thơ rằng: chúng tôi chỉ phải lo ngại lính và cảnh sát
thôi. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện thành phố được báo động và họ sẽ gây nguy hiểm cho
chúng tôi đến thế nào.
Đang đứng ngẫm nghĩ về sự kiện mới này – chúng tôi bị đổ tội giết người do Steve gây ra – thì
người đàn bà đứng sau quầy chỉ vào tôi, giọng thất thanh:
- Chính nó! Thằng nhỏ đó! Thằng sát nhân!
Giật mình tôi ngửng lên nhìn. Mọi người trong cửa hàng đang trừng trừng nhìn lại tôi, mặt họ
coi rúm lại vì khiếp đảm.
Một khách hàng la lên:
- Đó chính là Darren Shan! Người ta bảo nó đã giết một cô gái, Tara Williams... Người ta bảo,
nó uống máu cô bé rồi... ăn thịt!
Một ông già rú lên:
- Ma-cà-rồng! Ai tìm cho tôi một cây cọc nhọn coi! Chúng ta phải giết nó.
Nếu là xem phim, thì đây là một cảnh ngộ nghĩnh. Cứ tưởng tượng cảnh ông già nhỏ bé này
đâm cọc nhọn xuyên qua trái tim cứng rắn của một ma-cà-rồng quả là khôi hài, nhưng không
còn thời gian để thưởng thức khía cạnh khôi hài của sự việc, tôi đưa cao hai tay, chứng tỏ
không có vũ khí, rồi đi giật lùi ra khỏi cửa.
Người bán hàng kêu lên với gã tóc dài:
- Derek! Lấy súng! Bắn nó!
Vậy là quá đủ. Tôi quay ngoắt lại, nhào khỏi cửa, chạy băng qua đường, bất chấp xe cộ. Tài xế
bóp còi inh ỏi, la lên, chửi rủa theo tôi.
Tới đầu ngõ tôi mới ngừng lại, khi thấy ông Crepsley và Harkat đang đứng chờ. Lôi chai dầu
chống nắng ra, ném cho ông ma-cà-rồng, cúi gập mìn hhở, tôi hổn hển nói:
- Bôi len người lẹ lên.
- Cái gì...
- Đừng bàn cãi nữa. Làm đi.
Ông bật nút, đổ nửa chai vào hai bàn tay, xoa khắp mặt, da đầu và tất cả những vùng thân thể bị
lộ ra ánh sáng. Xoa tới xoa lui nhiều lần, đổ nốt phần còn lại ra, xoa thêm lần nữa ,rồi bảo:
- Xong.
Tôi lẩm bẩm:
- Ông sẽ không thể nào tin nổi là chúng ta chắc chắn...
Tiếng người la hét làm tôi ngưng bặt lại:
- Chúng đây rồi. Ma-cà-rồng kìa.
Ba chúng tôi quay lại nhìn: ông già nhỏ bé trong cửa hàng đang cố dằng co cây súng trường
khỏi tay gã bán hàng tóc dài:
- Đưa cho lão. Hồi trẻ lão vẫn săn bắn nai mà.
Chúng tôi nhào xuống mặt đất, trong khi bức tường trên đầu nổ tung từng mảnh. Ông già bắn
tiếp, lần này gần hơn. Nhưng rồi ông ta ngừng lại, nạp đạn. lợi dụng lúc đó, chúng tôi nhảy lên,
quay đầu chạy. Cái chân trái thương tật của ông Crepsley đánh đòng như gã điên Long John
Silver().[ Long John Silver : một nhân vật trong truyện Đảo kho báu ( Treasure Island) của
Robert Louis Stevenson.]
Đám đông phía sau chúng tôi ngừng lại, hỏang hốt nháo nhào tản ra. Rồi... với tếing thét phẫn
nộ, họ nhặt cây gỗ, thanh sắt, nắp thùng rác, ùa lên đuổi theo chúng tôi. Chẳng bao lâu nữa,
không chỉ là một đám đông, mà họ sẽ trở thành một... lũ người khát máu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.