• 1,980

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 11


Số từ: 1974
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi chúng tôi rời kho ngũ cốc để lên đường đối diện với định mệnh, mắt cá chân ông Crepsley
đã khá hơn rất nhiều. Thịt vẫn tím bầm, nhưng không còn sưng tấy lên nữa. Ông thử sức chịu
đựng của mắt cá càng ít càng tốt, nhưng đã có thể đứng vững được một mình.
Không có trở ngại gì khi chúng tôi bước xuống vùng tối tăm nguy hiểm. Tới giờ, chúng tôi
xuống thang, phá cửa nhà kho, để ra ngòai, rồi tìm một miệng cống, lẩn xuống lòng đường phố,
và tiến bước. Chúng tôi không gặp bẫy hay đụng độ với một ma-cà-chớp nào.
Suốt cuộc hành trình chúng tôi đều im lặng. Ai cũng biết tình hình nghiêm trọng thế nào, vì lợi
thế số đông đang rình rập chống lại chúng tôi. Chiến thắng là chuyện khó lường, thậm chí điều
đó xảy ra, rút lui dường như là điều không thể. Nếu chúng tôi giết được Chúa tể Ma-cà-chớp, đệ
tử của hắn sẽ lập tức băm vằm chúng tôi để phục thù, vì chúng không còn bị ràng buộc vào lời
tiên tri của lão Tí Nị nữa. Chúng tôi đang tiến vào tử địa, và trong những lúc như thế này, dù
can đảm đến đâu, lưỡi cũng tê cứng lại.
Sau một hành trình dài không trở ngại, chúng tôi đã tới những đường hầm mới xây, khô ráo và
ấm áp, so với những đường nối cũ. Từ đây chỉ còn một đọan ngắn nữa là tới hang động, nơi
chúng tôi đã đụng độ với ma-cà-chớp chưa tới hai mươi bốn giờ trước.
Hai mươi bốn tiếng... mà như mấy năm!
Trong mọi khe hốc quanh tường đều có những ngọn nến đang cháy. Ánh sáng tỏa khắp hang
động hoang vắng. Xác những ma-cà-chớp bị chúng tôi giết đêm qua đã được kéo đi, nhưng vẫn
còn lại những vũng máu. Cánh cửa khổng lồ cuối hang đã đóng chặt.
Ngừng lại trước lối vào, ông Crepsley nói:
- Đi thận trọng. Hạ thấp vũ khí và...
Ông bỗng tằng hắng, giọng hiền lành đến bất ngờ:
- Có ai mang theo vũ khi không?
- Tất nhiên...
Vừa mở miệng trả lời, rồi cũng như ông, tôi đưa tay xuống lưng rút kiếm, nhưng... không có gì!
Tôi đã mất vũ khí từ khi bị bắt. Tôi lắp bắp:
- Ư... chắc ông... không tin nổi chuyện này...
Ông rên lên, hỏi Harkat:
- Mi cũng quên vũ khí ?
Anh chàng Tí Hon lúc lắc cái đầu không cổ:
- Xin lỗi.
- Đại tài! Một trận đánh quan trọng nhất đời mà không ai mang vũ khí! Chúng ta là ai mà ngu
ngốc thế chứ?
Một giọng nói vang ra từ trong hang:
- Là vĩ nhân luôn kiêu hãnh bước đi trong đêm tối.
Lạnh tóat người, chúng tôi nhìn lom lom vào vùng sáng lờ mờ, tay ngọ ngọay vô vọng hai bên
sườn trống trơn vũ khí. Một cái đầu xuất hiện từ trên khung cửa. Chúng tôi hòan hồn, reo lên:
- Vancha!
Ông hòang nhăn răng cười:
- Còn ai khác được nữa!
Lộn vòng từ trần nhà xuống, chân vừa chạm đất, ông quay lại chúng tôi. Tôi và Harkat chạy
nhào tới, ôm xiết ông hoàng ma-cà-rồng dơ dáy, hôi rinh rích, tóc nhuộm xanh và khóac tòan
da thú. Hai mắt to mở lớn ngạc nhiên, rồi ông chúm chím cười, ôm lai hai chúng tôi, nói:
- Hai chàng khờ đầy sinh lực của ta.
Rồi ông dang tay về ông Crepsley:
- Bạn già Larten, anh không dành cho ta một cái ôm sao?
- Ngài biết chỗ để ôm quá rồi mà.
- Ồ. Đúng là đồ vô ơn.
Bước lùi lại, ông hòang vừa ngóăc chúng tôi vào hang, vừa hỏi:
- Có đúng như ta vừa nghe được, các ngươi đều không đem theo vũ khí?
Hai tai đỏ bừng, ông Crepsley khịt mũi:
- Chúng tôi vừa mới trải qua một buổi chiều quá khó khăn.
Vancha cười nói:
- Chắc là một chiều kinh khủng nhất lịch sử, nên các ngươi quên cả trang bị vũ khí để bước vào
trận đánh của thế kỷ?
Rồi ông nghiêm mặt tiếp:
- Cuộc đào thóat ổn chứ? Có phiền tóai gì không?
- Tương đối dễ dàng. Chỉ vài lúc khá gay go – mất một thời gian mới thóat khỏi đám đông phẫn
nộ - nhưng nói chung thì khá suôn sẻ. Tuy nhiên, phải công nhận là những kẻ bắt chúng tôi đã
không may mắn lắm...
Ông kể cho Vancha về vụ Steve giết lính gác và y tá. Khuôn mặt đỏ vì mấy chục năm đối chọi
với mặt trời tối sầm lại, ông hòang gầm lên:
- Thằng đó rất đúng với biệt danh của nó().[ Steve Leonard có biệt danh là Steve Leopard,
Leopard là con báo](){trong sách ghi là
Steve Leopad có biệt danh là Steve Leonard.
Leonard là con báo
.}. Nếu có một con người liên quan tới lòai báo, thì kẻ đó chính là nó. cầu
xin thần linh ban cho ta cơ hội cắt họng nó đêm nay.
Tôi bảo:
- Ngài phải xếp hàng theo thứ tự.
Không ai cừơi, vì tất cả đều biết tôi không nói đùa.
Ông hòang lại gầm lên:
- Tuy nhiên, phải thứ tự từng việc một. Ta không ngại đầu tay không vời ma-cà-chờp. Nhưng
nếu muốn tòan mạng ra khỏi đây, các ngươi cần có vũ khí.
- Rất may là có thể lo được. Theo ta.
Ông dẫn chúng tôi vào một góc tối trong hang. Một đống nhỏ vũ khí chồng chất bên một
thân thể bất động.
- Ngài kiếm đâu ra những thứ này?
Vừa hỏi, Harkat vừa nhảy lại đống vũ khí trước tôi và ông Crepsley(){chỗ này trong sách ghi

ông Harkat
.}. Anh ta rút ra một con dao lưỡi răng cưa và một cây rìu nhỏ hai đầu, hớn hở
vung khỏi đầu, quay tít.
Ông hòang Vancha giải thích:
- Khi thu dọn xác, ma-cà-chớp đã bỏ lại những vũ khí này. Chắc chắn chúng nghĩ các ngươi tới
đây có vũ khí. Nếu biết các ngươi đi tay không, hăn chúng đã thận trọng hơn.
Phớt lờ câu nói nhạo báng của ông hòang, ông Crepsley và tôi lục lọi đống vũ khí. Ông lấy một
cặp dao dài và mấy dao găm ngắn hơn để phóng, tôi tìm được một thanh kiếm lưỡi cong và dắt
thêm một dao găm sau lưng để dự bị.
Hất đầu về thi thể nằm du71i đất, Harkat hỏi:
- cái gì vậy?
Lật thân thể đó lên, Vancha nói:
- Khách của ta.
Đó là khuôn mặt xanh xao của bà chánh thanh tra Alice Burgess đang bị trói, miệng bịt kín, đầy
phẫn nộ. Bà ú ớ hậm hực sau miếng giẻ. Chắc chắn đó không phải lời chào và chúc sức khỏe
chúng tôi.
Tôi kêu lên;
- Bà ta làm gì tại đây?
Vancha cười:
- Làm bạn với ta. Ngòai ra, ta không biết chuyện gì xảy ra khi ta trỏ lại. nếu cảnh sát chiếm
những cống rãnh và đường hầm, ta còn cóbà ta để thương lượng chứ.
Ông Crepsley lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngài định làm gì với bà ta?
Ông hòang nhíu mày, cúi xuống quan sát bà chánh thanh tra, nói:
- Ta cũng không biết. Khi cùng ở trong khu rừng cách thành phố mấy dặm, suốt ngày ta đã cố
giải thích mọi chuyện, nhưng ta nghĩ bà ta không tin. Thật ra, bằng vào những gì bà ta bảo ta
làm đối với những chuyện về ma-cà-chớp và ma-cà-rồng, ta biết là bà ta không tin. Bà ấy bảo,
nếu chúng ta có được bà ủng hộ, sẽ rất có lợi. Có thể chúng ta sẽ cần thêm người trong cuộc
chiến sắp tới.
Tôi hỏi:
- Chúng ta tin được bà ấy không?
- Không biết. Nhưng có một cách để tìm hiểu.
Ông bắt đầu tháo những nút giẻ trói buộc viên chánh thanh tra, nhưng tới nút cuối cùng ông
ngừng, lại nghiêm khắc nói:
- Tôi chỉ nói với bà mộty làn này nữa thôi. Vì vậy hãy cố lắng nghe. Chắc chắn một điều là khi
được cởi trói, bà sẽ la thét chửi rủa chúng tôi và bảo chúng tôi đang là những kẽ phạm pháp. Và
khi có thể đứng dậy, bà sẽ chộp lấy vũ khí mà đâm chúng tôi, để thóat khỏi nơi này.
Mắt long lên, Vancha nói tiếp:
- Đừng. Đừng làm thế. Tôi biết bà nghĩ gì về chúng tôi. Nhưng bà đã lầm. Chúng tôi không giết
người. Chúng tôi đi tìm và ngăn chặn lũ sát nhân. Nếu bà muốn kết thúc sự đau khổ này, hãy
theo và chiến đấu cùng chúng tôi. kể cả nếu bà không tin vào lý tưởng của chúng tôi, hãy cứ giả
bộ như bà tin. Trái lại, chúng tôi sẽ để bà lại đây, trói gô lại như một con gà.
Vancha vừa gỡ miếng vải bịt miệng ra, bà chánh thanh tra phun ngay một tràng:
- Súc sinh. Ta sẽ thấy tất cả tụi bay bị treo cổ vì chuyện này. Ta sẽ cạo đầu, bôi nhựa đường rồi
châm lửa, trong khi thân thể tụi bay còn đong đưa dưới giá treo.
Mặt tươi rói, cởi nốt dây cột chân tay của bà ta, ông hòang nói:
- Bà ta thật lộng lẫy, đúng không? Cứ thế suốt cả chiêề nay. Ta si tình mất thôi.Vung tay đầm
ông hòang, bà ta la lớn:
- Quân man rợ.
Vancha nắm tay bà, đưa lên cao, nghiêm nghị nói;
- Hãy nhớ những lời ta đã nói, Alice. Ta không muốn bỏ bà lại đây, trong vòng nguy hiểm của kẻ
thù. Nhưng nếu bà ép, ta sẽ phải làm.
Chánh thanh tra trừng trừng nhì nông hòang rồi ghê tởm quay đi, không nói gí thêm nữa.
Buông tay bà ta ra, Vancha bảo:
- Khá hơn rồi. Nào, bây giờ hãy chọn vũ khí, nếu muố ncứ lấy hai ba món, và hãy sẵn sàng.
Chúng ta sắp phải đương đầu với một đội quân của bóng tối.
Nghi hoặc nhìn quanh, bà chánh thanh tra lẩm bẩm:
- Các người điên rồi. Các người thật sự mong ta tin rằng : các người là ma-cà-rồng, nhưng
không giết người? Rằng các người có mặt tại đây để chiến đấu với một nhóm... các người gọi
chúng là gì?
Ông hòang vui vẻ nói:
- Ma-cà-chớp.
- Rằng đám ma-cà-chớp này là kẻ xấu, các người tới đây để diệt trừ chúng, mặc dù chúng đông
hàng mấy chục tên, trong khi các người chỉ có bốn.
Vancha cười cừơi:
- Tổng số là thế, nhưng bây giờ chúng ta có năm rời. Sự thể khác hẳn.
- Khùng!
Bà ta càu nhàu, nhưng cúi xuống lực vũ khí. nhặt lên một con dao săn dài và mấy dao găm,
đứng thẳng lên, bà nói:
- Thôi được, dù không tin chuyện các người, nhưng trước mắt ta sẽ theo. Nếu gặp ma-cà-chớp
và chúng đúng như những gì các người nói, ta sẽ tin. Nếu không...
Bà ta dứ cây dao lớn nhất lên cổ ông hòang Vancha, cứa mạnh.
- Khi bà nói lời đe dọa, ta lại càng yêu them.
Vancha cười ha hả nói, rồi kiểm tra chúng tôi sẵn sàng chưa. Thắt chặt lại đại đeo vũ khí
shuriken, ông dẫn đầu chúng tôi tiến vào hang ổ ma-cà-chớp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.