• 1,980

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 15


Số từ: 1591
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đạn dội khán đài, lan can, vách tường và trần hang. Ba kẻ trong làn đạn mau lẹ khom mình né
tránh, nhưng không đủ nhanh – một viên đạn bắn trúng vai phải gã Chúa tể. Một vòi máu phun
thành vòng cầu. Môt tíêng thét đau đớn vang lên.
Nghe tiếng thét của Chúa tể, đám ma-cà-chớp và ma-mới bùng lên phẫn nộ. Với những tiếng
gào la, gầm rú như bầy thú dại, chúng ào ạt nhào vào bà chánh thanh tra trong lúc bà ta vẫn
tiếp tục nổ súng. Chúng gấp rút chen lấn nhau như một cơn sóng dữ, vượt qua Harkat và
Debbie, để xông tới trước.
Theo bản năng, tôi định nhào tới, kéo Debbie ra khỏi đám đông, nhưng Vancha đã kịp kéo tôi
lại, và chỉ sợi dây... không còn kẻ nào canh giữ nữa. Tôi hiểu ngay đây là ưu tiên hàng đầu của
chúng tôi. Debbie phải tự lo liệu.
Chạy tới cây cọc, tôi hổn hểnnói:
- Ai lên?
Nắm sợi dây, Vancha nói ngay:
- Ta.
Đặt tay lên vai ông hòang, ông Crepsley bảo:
- Không. Phải là tôi.
- Chúng ta không có thời gian để...
- Đúng vậy. Không có thời gian. Vậy đừng bàn cãi nữa, để tôi...
Vancha gầm lên:
- Larten...
Tôi nhẹ nhàng nói:
- Ông Crepsley nói đúng. Để ông ấy...
- Vì sao?
- Vì Steve là bạn thân của cháu. Gannen là em ruột ngài. Chỉ mình ông Crepsley là có thể tập
trung hòan tòan vào Chúa tể Ma-cà-chớp. Dù cố gắng đến đâu, cháu hoặc ngài cũng sẽ bị chi
phối bởi Steve hay Gannen.
Ông hòang gật đâu, buông sợi dây, bảo ông Crepsley:
- Larten, đánh tan xác chúng ra.
- Tôi sẽ cho chúng biết tay.
Mỉm cười nói, rồi ông Crepsley bắt đầu leo qua.
Rút một nắm shuriken, liếc lên khán đài, ông nói:
- Chúng ta phải yểm trợ cho Crepsley từ phía này.
- Cháu biết.
Mắt hướng lại đám ma-cà-chớp đang xô lấn trước mặt, tôi sẵn sàng chiến đấu khi chúng phát
hiện hiểm họa ông Crepsley sắp gây ra.
Chắc hẳn một trong ba kẻ trên khán đài đã phát hiện ra ông Crepsley, vì thình lình ông hòang
phóng một cặp shuriken – từ chỗ chúng tôi đang đứng ông có một xạ trường rất thóang – và tôi
nghe một tiếng rủa của kẻ vừa nhảy tránh mấy ngôi sao vũ khí.
Một thóang yên lặng, rồi một tiếng thét vang vọng khắp hang, át cả tếing gầm rú của đám ma-
cà-chớp đang hỗn chiến.
Gannen Harst thét vang:
- Hỡi những đệ tử của bóng đêm! Hãy nhìn Chúa tể của các ngươ. Ngài đang bị lâm nguy!
Những cái đầu quay lại, những đôi mắt tập trung trước hết lên khán đài, rồi tới sợi dây và ông
Crepsley. Với tiếng kêu tắc nghẽn trong họng, ma-cà-chớp và ma-mới quay ngược lại, ùa tới tôi
và ông hòang Vancha.
Nếu không quá đông, chúng đã làm cỏ chúng tôi rồi, nhưng chính số lượng của chúng làm hại
chúng. Cùng nhau nhào tới một lúc tạo ra một cảnh lộn xộn hỗn lọan. Vì thế thay vì phải đối
đầu với một bức tường chiến binh vững chắc, chúng tôi có thể tỉa từng tên một.
Trong khi tôi vung kiếm và Vancha tung ra những cú đánh bằng tay, tôi thấy Gannen Harst, tay
cầm dao, đang lén lút tiến tới cuối khán đài, nơi buộc đầu dây. Biết ngay ý đồ của hắn, tôi gào
lên báo cho ông hòang, nhưng ông không đủ chỗ để xoay người phóng shuriken. Tôi la lên, thúc
giục ông Crepsley, nhưng khỏang cách tới an tòan còn khá xa và ông không thể nào di chuyển
nhanh hơn nữa.
Khi Harst sửa sọan cắt sợi dây, có kẻ nhắm bắn vào hắn. Harst hụp xuống, lăn người né tránh
viên đạn làm đỏ rực không khí quanh hắn.
Tôi kiễng chân nhìn. Alice Burgess đánh bầm dập, nhưng vẫn còn sống. Bà đang đứng, súng
cầm tay, vội vã nạp đạn lấy từ Morgan James. Đứng trước bà, Harkat Mulds tay huơ cây rìu và
Debbie đang vụng về vung vẩy một thanh đỏan kiếm. Cả hai đang bảo vệ cho bà thanh tra
trước một nhóm nhỏ ma-cà-chớp và ma-mới.
Thấy cảnh đó, tôi súyt rú lên mừng rỡ, bị ngay một ma-cà-chớp đâm sầm phải lưng, làm tôi ngã
sấp xuống đất. Tôi đang lăn tránh những cái chân nặng nề, một ma-cà-chớp nhào lên mình, ghì
tôi xuống. Nó bóp cổ tôi, xiết mạnh. Tôi đá tới tấp, nhưng nó tiếp tục xiết mạnh thêm. Tôi tiêu
rồi!
Nhưng thần may mắn của ma-cà-rồng phù hộ tôi. Trước khi bị những ngón tay của nó bóp nát
họng, một ma-cà-chớp bị cú đấm của Vancha đánh lộn nhào lên tên đồng đội đang ngồi trên
tôi, làm hắn văng ra ngòai. Hắn vừa phẫn nộ kêu lên, tôi đứng bật dậy, nhặt cây chùy rơi trên
mặt đất trong cơn lọan đả, đập thẳng vào mặt. Ma-cà-chớp rú lên, rũ xuống. Tôi lại lọt thỏm
giữa đám đông của cuộc chiến.
Thấy một ma-mới vung cao lưỡi rìu sắp chặt sợi dây, tôi gào lên, quăng cây chùy vào nó,
nhưng quá muộn. Lưỡi rìu đã cắt đứt sợi dây.
Đảo mắt vội nhìn lên, ruột tôi thắt lại khi thấy ông Crepsley đang đong đưa dưới bệ đài, qua
những ngọn lửa đỏ vẫn còn đang cháy rực. Dường như phải mất cả thế kỷ sợi dây mới đi hết
một vòng cung, và khi nó xuất hiện lại, tim tôi nhói đau, vì không thấy ông Crepsley đâu nữa.
Nhìn xuống dưới, tôi nhận ra ông vẫn còn bám vào dây, nhưng đã tuột xuống mấy mét. Khi
ngọn lửa liếm tới chân, ông lại bắt đầu leo lên. Mấy giây sau, ông đã thóat khỏi ngọn lửa, và tiếp
tục đường lên khán đài.
Một ma-mới nhanh ý, tách khỏi đám đông, nâng cung nhắm bắn ông Crepsley. Nhưng hắn bắn
trật. Trước khi hắn bắn phát thứ hai, tôi vớ được một ngọn giáo, phóng trúng cánh tay trái.
Hắn quỵ xuống rên rẩm.
Tôi nhìn về phía Burgess. Bà đang bắn lại, yểm trợ cho ông Crepsley. Debbie đang nỗ lực đấu
với một ma-mới cao to gấp hai cô và đã đâm được một mũi dao vào sau lưng hắn, cào rách mặt
và thúc đầu gối trúng phóc ngay chỗ hiểm của hắn. Đối với một cô giáo Anh văn, khả năng đánh
đấm như vậy cũng không tệ lắm.
Trong khi đó, Harkat đang chặt ma-cà-chớp và ma-mới ra từng mảnh. Anh chàng Tí Hon này là
một tay đánh đấm nhiều kinh nghiệm, khỏe và nhanh nhẹn hơn bề ngòai rất nhiều. Nhiều ma-
cà-chớp tấn công anh ta, hy vọng lọai anh ta khỏi cuộc chiến. Không tên nào sống sót để... viết
hồi ký.
Ngay khi Harkat vừa lọai thêm một ma-mới với đường rìu ngọt sớt, tiếng rống như của một
con thú vang lên. R.V. điên cuồng vào trận. Lão bị kẹt giữa đám đông ma-cà-chớp, nhưng lúc
này đã thóat ra khỏi, nhắm vào Harkat xông thẳng tới. Răng nghiến trèo trẹo, móc tay sáng
lóang vươn cao, nước mắt căm hờn ứa ra từ hai con mắt bất đồng, lão gầm lên:
- Giết! Giết mày! Tao phải giết mày!
Tay trái vươn lên, lão bổ móc sắt xuống đầu Harkat. Vừa né tránh, anh chàng Tí Hon vừa gạt
phăng mấy cái móc của hắn bằng cây rìu. R.V. vung tay kia đâm móc vào bụng Harkat. Harkat
hạ tay không cầm rìu xuống, vừa kịp lúc ngăn lưỡi móc chỉ còn cách da thịt anh một phân.
Trong khi R.V. vừa la thét vừa phun nước bọt phì phì vào anh, Harkat bình tĩnh nắm những sợi
dâh buộc những cái móc trên tay lão, xé tan, rồi ném ra xa.
R.V. rú lên như bị đâm. Lão thoi Harkat bằng cánh tay cụt. Harkat tỉnh bơ, tóm luôn tay kia của
lão, xé nốt dây buộc móc.
R.V. nhào theo mấy cái móc, rít lên:
- KHÔNG! Tay của tao! Tay của tao!
R.V. nhặt lại mấy cái móc, nhưng không thể tự buộc nếu không có người giúp. Lão kêu gọi đồng
đội giúp đỡ, nhưng chính chúng cũng đều đang gặp khó khăn. Trong khi lão vẫn đang thét gào,
Alice Burgess hạ thấp súng, trừng trừng nhìn lên khán đài. Nhìn theo bà ta, thấy ông Crepsley
đang leo qua lan can, tôi cũng hạ thấp vũ khí.
Dần dần, trận đánh ngừng lại, mọi con mắt đều hướng lên khán đài. Cũng như tôi, tất cả đều
cảm thấy màn đánh đấm của chúng tôi không còn thích hợp nữa. Cuộc chiến thực sự quan
trọng là cuộc chiến sắp diễn ra trên kia.
Một sự yên tĩnh lạ lùng bao phủ chúng tôi mấy phút. Ông Crepsley trầm tĩnh đứng cuối khán
đài, trong lúc ba đối thủ đứng như ba tên lính gác.
Sau cùng, khi tóc gáy tôi hạ xuống ( vì tóc gáy tôi dựng đứng từ đầu trận đánh), Chúa tể Ma-cà-
chớp tiến tới lan can, lột bỏ mũ che mặt, nhìn xuống tất cả chúng tôi, cất tiếng nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.