• 2,104

Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 18


Số từ: 1209
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Dù Steve xô ông Crepsley lao thẳng xuống cõi chết, nhưng nó cũng vô tình thả xuống cho ông
ma-cà-rồng sợi dây an tòan. Vì khi ông Crepsley lộn xuống hố, Steve háo hức muốn thấy cảnh
ông ma-cà-rồng bị cọc nhọn đâm chết, nó vươn người qua lan can để nhìn, làm một đầu xích
nó vẫn nắm trong tay làm vũ khí rơi xuống, phất phơ bên cạnh ông Crepsley.
Quơ vội tay, nắm bắt đầu dây xích, và thêm một lần nữa ông ma-cà-rồng cố nhịn đau vì những
gai nhọn đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay. Sợi xích căng thẳng hết chiều dài, giữ cho ông
không bị rơi xuống đáy hố. Trên khán đài, Steve rên rỉ vì sức nặng của ông Crepsley kéo sợi dây
xiết chặt quanh tay phải nó. Nửa thân mình vươn ngòai lan can, nó cố vùng vẫy tay, nhưng
không thoát khỏi sợi dây. Ông Crepsley đu lên, nắm tay áo Steve, kéo nó xuống. Ông không hề
quan tâm tới mình, chỉ còn chăm chú vào tính mạng của Steve.
Khi cả hai rơi xuống – Steve thét lên, còn ông Crepsley cười ha hả - Gannen Harst vội đưa tay
nắm tay trái của Steve. Bị sức nặng của hai người kéo căng gân cốt làm hắn rên lên đau đớn,
nhưng vẫn cố trụ vững, nắm chặt tay Steve.
Vừa cố đá cho ông Crepsley văng ra, Steve vừa gào thét:
- Buông ra. Mi làm chết cả hai mất.
- Đó chính là ý định của ta.
Ông Crepsley gào lại. Dường như ông không hề bận tâm đến cái chết. Có lẽ máu ông đang sôi
sục trong huyết quản với ý nghĩ: đã giết được Chúa tể Ma-cà-chớp, giờ nếu hy sinh mạng sống
để giết được nốt Steve Leopard ông cũng hả lòng. Dù sao, ông đã chấp nhận số phận, và không
có ý định để cho Steve được an tòan. Ông giật mạnh sợi dây để Gannen Harst phải buông tay.
Gannen Harst la lên:
- Ngừng lại. Ngừng lại, chúng ta sẽ để mi đi.
Ông Crepsley gào lên:
- Quá muộn rồi! Khi xuống đường hầm này, ta đã thề hai điều. Một: giết Chúa tể Ma-cà-chớp.
Hai: giết Steve Leopard. Ta không phải lọai người bỏ nửa chừng việc mình làm, vì vậy...
Ông giật dây mạnh hơn.
Bên trên, Gannen Harst nhắm mắt, nghẹn thở vì đau. Hắn rên lên:
- Ta không thể... giữ... lâu hơn được nữa!
Ông hòang Vancha la lớn:
- Larten! Thôi đi. Hãy đổi mạng anh với nó. Chúng ta sẽ truy lùng và giết nó sau.
Ông Crepsley gào lên:
- Thề với máu đen của Harnon Oan, ta không tha nó. Nó đang ở trong tay ta, ta phải giết.
Gannen Harst kêu lên:
- Còn... bằng hữu của mi... thì sao?
Câu hỏi đó xuyên suốt qua đầu ông Crepsley. Ông ngừng giật dây, ngước nhìn kẻ đã từng bảo
vệ Chúa tể Ma-cà-chớp.
Harst vội nói:
- Nếu mi đang nắm mạng sống của Steve trong tay, thì ta cũng đang có trong tay mạng sống
của bạn bè mi. Nếu mi giết Steve, ta sẽ ra lệnh giết chúng.
- Không. Leopard là một thằng điên. Không thể tha mạng nó. Hãy để ta...
Gannen Harst vội gào lên:
- Đừng! Tha cho Steve, ta sẽ tha những kẻ kia. Đó là một lời cam kết. Đồng ý ngay đí, trước khi
ta buông tay và máu lại tiếp tục đổ.
Trong lúc ông Crepsley suy nghĩ, tôi la lên:
- Tha cả ông ấy nữa. Tha mạng cho ông Crepsley, nếu không...
Steve kêu lên:
- Không! Crepsley phải chết! Ta sẽ không tha!
Gannen Harst quát xuống:
- Đừng ngốc thế. Nếu chúng ta không tha lão thì anh cũng chết.
- Ta thà chịu chết.
Harst rít lên:
- Anh không biết mình đang nói gì đâu.
- Ta biết mình nói gì. Để cho những kẻ kia đi, nhưng Crepsley phải chết, vì lão đã bảo ta là ma
quỷ.
Nhìn ông Crepsley, nó nói tiếp:
- Và nếu phải chết cùng lão, ta sẽ... chấp nhận bị nguyền rủa!
Trong lúc Gannen Harst há hốc miệng, trừng trừng nhìn Steve, ông Crepsley đảo mắt tìm tôi và
ông hòang Vancha. Mắt chúng tôi nhìn nhau đầy thông cảm. Debbie chạy lại, kêu lên:
- Darren! Chúng ta phải cứu ông ấy, không thể để ông ấy chết được. Chúng ta...
Tôi sụyt nhỏ một tiếng, hôn lên trán và ôm cô sát người. Cô nức nở:
- Nhưng...
Tôi thở dài:
- Chúng ta không thể làm gì được đâu.
Trong khi Debbie nghẹn ngào úp mặt vào ngực tôi, ông Crepsley nhìn ông hòang Vancha, nói:
- Thưa ngài, dường như đã đến lúc chúng ta phải chia tay.
Vancha cay đắng ậm ừ, không thốt lên lời. Ông Crepsley nói tiếp:
- Chúng ta đã có những thời gian tốt đẹp bên nhau.
- Những thời gian quá tuyệt vời.
- Khi trở lại Núi Ma-cà-rồng, ngài có hát lời tụng ca tôi và nâng ly chúc mừng tôi, dù chỉ là một
ly nước lạnh không?
- Ta sẽ uống cả két bia để vinh danh anh, và sẽ hát những bài ca cầu hồn cho đến khi nào giọng
ta khản đặc.
Ông Crepsley cười lớn:
- Ngài luôn làm mọi chuyện đến tột cùng.
Hướng mắt về phía tôi ông gọi:
- Darren.
Tôi mỉm cười bối rối:
- Sư phụ Larten.
Tôi múôn khóc mà không khóc được. Trong tôi trống rỗng đến lạ lùng.
Gannen Harst kêu lên:
- Mau! Chỉ mấy giây nữa thôi là tay ta...
- Mấy giây là quá đủ rồi.
Ông Crepsley chậm rãi nói, dù cái chết đã cận kề. Ông cười buồn nhìn tôi:
- Đừng để hận thù điều khiển đời con. Cái chết của ta không cần phải báo thù. Hãy sông thênh
thang như 1 ma-cà-rồng, đừng như một sinh vậy để sự báo thù điều khiển thành dị dạng. Đừng
trở thành những kẻ như Steve Leopard hay R>V... Linh hồn ta sẽ không yên nghỉ trong cõi bồng
lai, nếu con làm như thế.
- Thầy không muốn con giết Steve?
Ông gầm lên:
- Giết nó bằng mọi giá. Nhưng đừng giành trọn cuộc đời để làm chuyện đó. Đừng..
- Ta... không thể... giữ lâu hơn nữa...
Harst hổn hển nói, ránh sức tới run rẩy, vã mồ hôi.
Ông Crepsley bảo hắn: -Mi cũng không phải cố gắng nữa đâu.
Ông hết nhìn toi rồi lại nhìn ông hòang, rồi ngước nhìn lên trần như có thể nhìn xuyên qua lớp
bê tông, đất cát, lên tận bầu trời, mà thét lên:
- Hỡi thánh thần ma-cà-rồng! Dù trong cõi chết, cầu xin cho tôi được vinh quang!
Rồi, khi tiếng kêu còn vang vọng lồng lộng khắp hang, ông buông sợi xích. Thân hình ông lơ
lửng trong khỏang không một lúc đến không thể tin được, cứ như sắp bay lên, rồi... rơi như
tảng đá xuống những mũi cọc nhọn bên dưới.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.