Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 8
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1376 chữ
- 2020-05-09 12:55:35
Số từ: 1471
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi săn sóc cho Harkat bằng mọi cách tốt nhất có thể. Rửa vết thương bằng nước suối, xé
áo khoác của tôi thành những dải băng để băng bó. Nếu là một ma-cà-rồng hoàn toàn, tôi đã
dùng nước bọt để khép lại những vết cắt, nhưng là một ma-cà-rồng nửa mùa, tôi không có
được khả năng đó.
Những vết thương bị beo cào trên mặt cần phải khâu, nhưng chúng tôi đều không có kim
chỉ. Tôi đề nghị dùng một mảnh xương nhỏ và tóc, nhưng Harkat phẩy tay, cười nói:
- Mặt tôi đủ vết khâu lằng nhằng rồi. Cứ để nó tự lành. Tôi không thể nào xấu hơn nữa đâu.
- Chính xác.
Tôi phì cười nói, rồi nghiêm mặt:
- Hãy nhìn vào khía cạnh sáng sủa hơn đi.
Rồi nhún vai, Harkat tiếp:
- Nếu bị nhiễm độc thì tôi... tiêu đời. Ở đây... không có bệnh viện. Thôi bỏ đi, đừng nghĩ đến
chuyện này nữa.
Tôi dìu Harkat đứng dậy, rồi cùng tới bên hố. Harkat khập khiễng hơn bình thường – từ
trước, chân trái anh ta hơi bị thọt – nhưng anh ta bảo không đau lắm. Đứng nhìn xuống hố, tôi
không thể tin nổi chúng tôi đã chiến thắng. Đây không phải là lần đầu tiên trong đời tôi có cảm
giác, nếu thần linh ma-cà-rồng có thật, thì các vị đó luôn phù hộ và giúp đỡ mỗi khi tôi gặp tai
hoạ khốn cùng.
Một lúc sau, Harkat hỏi:
- Cậu biết điều gì làm tôi lo ngại nhất không? Ông Tí Nị đã nói: con beo chỉ là mối lo ngại
nhỏ nhất của chúng ta. Điều đó có nghĩa là, phía trước còn chuyện đáng lo hơn.
- Bây giờ ai là kẻ bi quan đây? Muốn tôi xuống hố đem con beo lên hả?
- Để đến mai. Bây giờ chúng ta nhóm lửa, ăn, rồi nghỉ... Sáng mai sẽ kéo nó lên.
Với tôi, như vậy là quá ổn. Harkat dùng đá lửa nhóm bếp. Tôi làm thịt con nai. Ngày xưa,
hẳn tôi đã thả nó đi, nhưng ma-cà-rồng là loài ăn mồi sống. Chúng tôi săn giết, không hề áy náy
như bất kỳ loài thú hoang dã nào. Nấu xong, thịt nai dai như dây thừng, nhưng chúng tôi ăn rất
ngon lành, cả hai đều biết rõ: chúng tôi đã may mắn đến thế nào, nên mới không bị trở thành
món ăn chính của đêm nay.
Sáng hôm sau, tôi leo xuống hố, gỡ con beo khỏi những cây cọc. Để lại con khỉ đầu chó tại
chỗ, tôi chuyển con beo lên cho Harkat. Con beo rất nặng, nhưng chúng tôi mạnh hơn người
thường nhiều, nên việc này không đến nỗi quá vất vả.
Quan sát con beo đen bóng, chúng tôi thắc mắc, bằng cách nào nó có thể chỉ đường cho
chúng tôi. Tôi đề nghị:
- Có lẽ chúng mình mổ ra xem bên trong có cái hộp nhỏ nào không.
- Cũng đáng thử đấy.
Harkat đồng ý, rồi lật ngửa con beo. Anh ta vừa định đưa nhát mổ đầu tiên, tôi kêu lên:
- Khoan.
Lớp da bên dưới không đậm màu như toàn thân con beo. Tôi thấy những vết vẽ trên lớp da
căng thẳng. Tìm trong đống dao tự chế, lấy một con lưỡi sắc, tôi cạo lông bụng con beo chết.
Những vệt lằn lộ ra dần.
Harkat bảo:
- Chỉ là một vết thẹo.
- Không. Nhìn những hình tròn và cách chúng toả ra. Rõ ràng là đã được rạch thầnh. Giúp
tôi cạo sạch bụng nó đi.
Không bao lâu bụng con beo được cạo sạch lông, để lộ ra một bản đồ chi tiết. Chắc nó đã
được rạch lên bụng con beo này từ nhiều năm trước, có thể từ khi nó còn là beo con. Tận cùng
bên phải bản đồ là một dấu X, dường như cho biết vị trí hiện thời của chúng tôi. Bên trái có
một vòng tròn, giữa vòng tròn có những chữ viết. Tôi đọc:
- Đi tới nhà của con cóc lớn nhất thế giới. Chộp lấy những quả cầu dẻo.
Chỉ có thể. Đọc thêm mấy lần nữa, rồi chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Harkat hỏi:
- Cậu nghĩ
dẻo
là gì?
- Có lẽ... một thứ gì đó liên quan tới kẹo dẻo.
Vẻ nghi hoặc, Harkat lưỡng lự nói:
- Nghĩa là... chúng ta phải đi tìm một... con cóc lớn nhất thế giới. Rồi chộp bắt những quả
cầu... bằng kẹo dẻo?
- Đây là cung cách của lão Tí Nị. Cái gì lão cũng đem ra làm trờ đùa. Tốt nhất là chúng ta đi
theo bản đồ từ đây tới vòng tròn. Tới đó, sẽ tính sau.
Harkat gật, rồi cầm dao sửa soạn cắt mảnh bản đồ trên da bụng con beo. Tôi ngăn lại.
- Này, để tôi. Tôi lẹ tay hơn.
Trong khi tôi thận trọng cắt quanh bản đồ và lạng bộ thịt lớp trong, Harkat đi quanh con
vật chết trầm ngâm suy nghĩ. Khi tôi cắt xong miếng da và đang chùi máu lên cổ, Harkat ngừng
lại, nói:
- Cậu có nhớ, ông Tí Nị nói là hé lộ... một manh mối về nhận dạng tên tuổi của tôi không?
- Có. Chắc đó là thông điệp trong vòng tròn.
- Tôi không tin. Dù trước khi chết là bất kỳ ai, tôi không tin mình là... một con cóc.
Tôi rúc rích cười:
- Có thể anh là... hoàng tử ếch.
- Ha ha! Cười không nổi. Tôi tin chắc mấy chữ đó không liên quan tới mình. Phải có một
điều gì khác.
- Nếu anh muốn kiểm tra trong bụng nó, cứ tự nhiên. Tôi xong việc tấm bản đồ rồi.
Tôi đứng tránh sang một bên, không muốn tham gia vào công việc gớm ghiếc đó. Vừa quay
đi, tôi chợt nhìn mõm con beo. Môi nó cong lên thành một cái nhe răng cứng đờ, chết chóc. Tôi
nắm tay Harkat nói nhỏ:
- Nhìn kìa!
Nhìn theo tay tôi, Harkat tiến lại mồm con thú, vén môi nó lên và chùi sạch hết mấy cái
manh. Trên mỗi răng có một chữ đen nhỏ. Một chữ A, một chữ K và một chữ M...
Harkat hớn hở:
- Đó. Chắc chắn là đây rồi.
- Để tôi lật đầu nó lên cho anh đọc tất cả.
Tôi chưa nói hết câu, Harkat nắm một cái răng lớn nhất, tay kia ngoáy răng mũi dao vào
chân răng. Thấy anh ta có ý định nhổ hết răng. Tôi quay đi để anh tự làm.
Sau khi hoàn tất, Harkat đem răng ra suối rửa sạch máu, rồi trở lại, trải những cái răng trên
mặt đất. Chúng tôi cùng cúi xuống, cố gắng giải đoán mật mã. Có hai chữ A, còn lại những chữ
D, H, K, L, M, R, S, T và U chỉ có một.
Harkat nói:
- Phải cố gắng tìm ra một thông điệp từ những chữ này.
- Mười một chữ. Không thể là một thông điệp dài.
Tôi xê dịch những chữ cái cho đến khi thành – THUA MA. Thừa năm chữ D, K, L, R, S.
Harkat cố gắng xếp thành – KHA SAU. Vẫn dư ra năm chữ.
Trong khi tôi đang sắp xếp lại, Harkat thở dài thườn thượt, đẩy tôi sang một bên, thu dọn
lại mấy cái răng. Tôi hỏi:
- Anh tìm ra rồi à?
- Rồi. Nhưng chẳng là manh mối quái gì hết. Chỉ là trò đùa... đầy tự mãn của Tí Nị.
Bày lại mấy cái răng, anh ta chỉ tay, cay đắng đọc:
- HARKAT MULDS
- Để làm gì chứ? Chỉ phí thời gian.
- Ông Tí Nị khoái đùa với thời gian.
Thở dài, Harkat gói mấy cái răng vào miếng vải, cất trong áo.
Tôi hỏi:
- Giữ làm quái gì?
- Chúng rất sắc. Có thể hữu dụng đấy.
Đứng dậy, lại gần miếng bản đồ đang phơi dưới nắng, Harkat hỏi tôi:
- Chúng ta có nên dùng cái này không?
- Nếu nó chính xác.
Vừa cuốn bản đồ rồi bỏ vào trong áo cùng gói răng Harkat vừa nói:
- Vậy thì tiếp tục đi. Tôi đang nóng lòng gặp con cóc lớn nhất thế giới đây.
Nhìn tôi, Harkat cười cười:
- Và để xem có người họ hàng nào giống mình không.
Cười ha hả, chúng tôi cùng nhau xuyên qua rừng cây bỏ lại sau đám mây côn trùng kéo tới,
mở đại tiệc trên xác Chúa tể rừng xanh vừa chiến bại.