• 1,980

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 7


Số từ: 1414
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Harkat và tôi không biết phải làm gì với Darius. Chẳng lẽ ma-cà-chớp tuyển mộ cả trẻ con?
Nhưng Steve Leopard, thủ lãnh của chúng – là một kẻ điên khùng. Đây có thể là một trong
những trò kích động căm tức và độc ác của nó. Chúng tôi quyết định, khi Darius tới buổi diễn,
sẽ tách nó ra môt nơi, dò hỏi tin tức. Sẽ không tra khảo, chỉ cố làm nó sợ để trả lời vài câu hỏi.
Đáng lẽ phải giúp các diễn viên chuẩn bị, nhưng chúng tôi nói với ông Crepsley là đang bận
việc khác. Ông giao việc của chúng tôi cho mấy thành viên khác trong đoàn.
Trước khi khán giả bắt đầu đến, tôi và Harkat chia nhau đứng gần lối vào, để có thể canh
chừng Darius. Vẫn còn sợ những người quen cũ nhận ra, tôi mặc một áo choàng xanh có mũ
trùm đầu của Harkat. Tôi lặng lẽ quan sát khi những khán giả đầu tiên tiến vào, đưa vé cho
Jekkus Flang (ông Cao kiểm soát lối vào kia).Cứ mỗi ba bốn vé, Jekkus lại tung lên không,
phóng dao xuyên qua mấy cái vé, rồi ghim lên một cây cột kế bên.
Khi khán giả đông đúc tràn vào, những tấm vé và những con dao trên cột càng nhiều thêm,
tạo thành đường nét của một người bị treo cổ. Khán giả khúc khích cười khi nhận ra Jekkus
đang làm gì. Vài người đứng lại bình phẩm tài ném dao của hắn. Nhưng đa số hấp tấp vượt qua
để chiếm chỗ ngồi.
Tôi không chú ý nhìn – vì đã thấy Jekkus biểu diễn trò này nhiều lần rồi – mà tập trung vào
mặt những người trong đám đông. Rất khó nhận ra từng khuôn mặt khi họ chen lấn ùa vào,
nhất là những người thấp nhỏ. Thậm chí nếu Darius vào lối này, chưa chắc tôi đã nhận ra.
Khi khán giả cuối cùng bước vào, Jekkus sững sờ, bỏ cây cột, kinh ngạc kêu lên:
- Tom Jones! Vinh hạnh quá!
Đó chính là thủ môn danh tiếng nhất thị trấn, Tom Jones, bạn học cũ của tôi!
Tommy cười bối rối, bắt tay Jekkus:
- Chào.
Hắn vừa ho vừa nhìn xem còn ai khác nhận ra không. Ngoài một số đang đứng gần, còn lại
tất cả đang hướng mắt lên sân khấu chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Jekkus nồng nhiệt nói:
- Tôi đã thấy anh thi đấu. Không nhiều đâu, vì phải đi suốt. Anh...tuyệt thật. Ngày mai
chúng ta sẽ thắng chứ? Tôi muốn mua một vé, nhưng đã hết rồi.
- Một đối thủ lớn đấy. Tôi sẽ cố kiếm một vé cho anh, nhưng có thể...
- Không sao. Tôi không định xin vé đâu. Chỉ muốn chúc anh may mắn thôi mà. Nào, vé anh
đâu.
Tommy đưa vé cho Jekkus. Anh ta hỏi Tommy có thể ký một chữ lên vé không, rồi móc túi
lấy ra cây bút, mặt hân hoan đầy hạnh phúc. Anh ta đề nghị đưa Tommy lên hàng ghế đầu,
nhưng Tommy bảo thích ngồi phía sau. Tommy cười nói:
- Tôi nghĩ hình ảnh của mình sẽ không được tốt lắm nếu có lời đồn là tôi đã đến xem một
buổi diễn như thế này.
Khi Tommy tiến đến mấy ghế trống, tôi thở phào nhẹ nhóm. Hắn không thấy tôi! Nhờ thần
linh ma-cà-rồng phù hộ. Chờ thêm mấy phút, khi Jekkus đóng cửa, tôi lần đến bên Harkat, hỏi:
- Thấy nó không?
- Không. Còn cậu?
- Không. Nhưng tôi thấy một bạn cũ.
Rồi tôi kể cho Harkat về Tom Jones. Harkat hỏi:
- Có thể là một sự sắp đặt không?
- Tôi không tin. Lần trước, khi Gánh Xiếc Quái Dị tới thị trấn, Tommy đã rất muốn được
xem. Hắn tới đây vì trận bóng ngày mai. Chắc nghe về buổi diễn, nên kiếm một vé. Chuyện đó
quá dễ đối với một người nổi tiếng.
- Nhưng có... quá trùng hợp khi hắn tới đây cùng thời điểm với chúng ta không?
- Hắn tới đây vì đội của hắn phải thi đấu trận bán kết. Steve không thể điều khiển được vụ
đó...dù là Chúa tể Ma-cà-chớp cũng có giới hạn thôi.
Harkat cười lớn:
- Cậu có lý. Tôi bị hoang tưởng mất rồi.
- Quên chuyện Tommy đi. Có khi nào Darius vào rồi mà chúng ta không thấy không?
- Co thể. Nhận mặt từng người khi họ ào ào kéo vào... khó quá.
- Vậy thì vào trong tìm nó.
Harkat ngăn tôi lại:
- Đứng yên đây. Dù dường như không có gì đáng lo vì sự có mặt của bạn cậu tại đây, nhưng
đừng liều với định mệnh. Vào trong, lỡ mũ trùm đầu tuột xuống, anh ta có thể thấy cậu. Để tôi.
Trong khi tôi chờ bên ngoài, Harkat vào nhà bạt, kiểm tra từng khán giả khi buổi diễn đang
tiếp tục. Hơn nửa tiếng sau, anh ta trở lại:
- Tôi không thấy nó.
- Có lẽ nó không trốn ra khỏi nhà được.
- Hay... nó cảm thấy chúng ta đã nghi ngờ. Dù sao chúng ta không thể làm gì ngoài cách...
canh chừng trong suốt thời gian còn ở lại đây.
Dù kết quả không như mong muốn, nhưng tôi mừng vì Darius đã không tới. Tôi sẽ không
phải tìm cách hăm dọa nó. Càng nghĩ đến chuyện hăm he một đứa trẻ con, tôi càng thấy lố bịch.
Chắc chắn Darius biết về chúng tôi hơn bất cứ đứa trẻ nào, nhưng có lẽ nó chỉ tìm hiểu qua
sách báo hoặc Internet. Không nhiều người bình thường biết về dấu hiệu của ma-cà-rồng, hoặc
sự tồn tại của những người Tí Hon, nhưng sự thật (như họ thường nói trên những chương
trình truyền hình nổi tiếng) vẫn còn tiềm ẩn. Một thằng nhóc không cách nào biết được những
sự việc của chúng tôi được.
Harkat không thoải mái như tôi. Anh ta khăng khăng chúng tôi phải đứng ngoài cửa cho tới
hết buổi diễn phòng xa Darius đến muộn. Thận trọng một chút cũng không mất mát gì, vì vậy
chúng tôi đứng ngoài, lắng nghe tiếng gào thét, hoan hô của khán giả trong nhà bạt.
Chúng tôi núp sau một xe tải khi đám đông ùn ùn ra về, chỉ xuất hiện lại khi người khán giả
cuối cùng ra khỏi sân bóng.
Sau đó tôi và Harkat tụ tập cùng các diễn viên hậu đài trong lều vải, sau nhà bạt, để dự tiệc.
Không thường có tiệc tùng sau mỗi buổi diễn, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi muốn được thư
giãn mỗi khi có thể. Đây là một cuộc sống rất căng thẳng, vượt qua những khoảng cách xa xôi,
làm việc vất vả, che giấu mặt mày, để không bị chú ý. Nên thỉnh thoảng giải trí là điều tốt.
Trong lều có một số khách mời: sĩ quan cảnh sát, công chức, những nhà buôn giàu có... Ông
Cao biết cần lấy lòng ai. Để sinh hoạt của chúng tôi được thoải mái trôi chảy.
Các vị khách của chúng tôi rất quan tâm tới Harkat. Những khán giả bình thường không
được thấy anh chàng Tí Hon da xám. Đây là cơ hội cho những vị khách đặc biệt tìm hiểu một
điều khác thường, để ba hoa với bạn bè. Biết họ mong chờ gì, Harkat để họ thoải mái quan sát,
nói cho họ biết một chút về quá khứ của mình và lịch sự trả lời những câu hỏi của họ.
Ngồi trong một góc lều yên tĩnh, tôi nhai săn-uých và uống nước. Tôi vừa định ra về, thì
Jekkus rẽ đám đông, giới thiệu với tôi người khách mà anh ta vừa hướng dẫn vào lều.
- Darren, đây là thủ môn tuyệt nhất thế giới, Tom Jones. Đây là bạn thân và cũng là đồng
nghiệp của tôi, Darren Shan.
Tôi nhắm mắt rên lên. Quá nhiều ơn phước của ma-cà-rồng! nghe tiếng thở hổn hển của
Tommy khi nhận ra tôi. Gượng cười, tôi đứng dậy, bắt tay Tommy. Mắt hắn như lòi khỏi tròng
khi nghe tôi nói:
- Chào Tommy. Lâu quá mới gặp lại cậu. Uống gì nào?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.