• 1,980

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 14


Số từ: 1839
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đọc hết những trang nhật ký cũ, tôi trở lại phòng ngủ và suốt mấy ngày sau đó, tôi viết lại
những gì đã xảy ra cho tới hôm nay. Debbie phải cung cấp thêm giấy mới đủ để tôi viết lại từ
cuộc phiêu lưu với Harkat tới vùng đất cằn cỗi - rất có thể là tương lại của trái đất. Tôi tả lại nỗi
sợ hãi của mình về một thế giới suy tằn bất kể ai sẽ thắng trong Chiến Tranh Của Các Vết
Thương và có thể, trên một phương diện nào đó, chính tôi sẽ gọi ra sự diệt vong của loài
người. Tôi viết lại việc khám phá con người thật của Harkat, chuyện tôi trở về quê nhà. Chuyện
lưu diễn với Gánh Xiếc Quái Dị vừa qua. Sau cùng là cái chết bi thảm của Tommy, rồi tới
chuyện Steve có một đứa con trai.
Từ đêm đó tôi ít nghĩ tới Tommy hơn. Tôi được biết cảnh sát đang truy lùng thủ phạm khắp
thành phố. Darius và Morgan James đã giết tám người và gây thương tích cho nhiều người dân
khác trong khu thể thao. Nhưng tôi không biết dư luận nghĩ gì về những kẻ sát nhân,và tôi có bị
nằm trong danh sách nghi can không. Vì có thể Steve đã sắp đặt để trút tội lên đầu tôi.
Tôi yêu cầu Debbie đem tất cả báo chí địa phương mấy ngày qua. Có mấy tấm hình không
được rõ lắm của Morgan James và R.V. ( Người ta không thể chụp hình một ma-cà-chớp hoàn
toàn, nhưng hệ thống phân tử cảu R.V. chưa thay đổi). Không có hình tôi. Một mẩu tin ngắn về
việc xảy ra ngoài sân bóng, nơi tôi đã bị tấn công, nhưng hình như cảnh sát không quan taam
và không nối kết chuyện đó với những kẻ sát nhân trong khu thể thao.
Suốt thời gian tôi bình phục, Debbie thường tới chăm sóc chuyện trò với tôi. Ngồi trên
giường, cô chỉ một tấm hình Tommy đang cười, hỏi tôi:
- Anh có thân với anh ấy không?
Tôi thở dài:
- Cậu ấy là bạn thân nhất của anh khi còn nhỏ.
- Anh ấy có biết gì về Steve hay ma-cà-chớp không?
- Không. Cậu ấy là một nạn nhân vô tội. Anh tin chắc thế.
- Nhưng chẳng phải anh ấy bảo có chuyện quan trọng muốn nói với anh sao?
- Cậu ấy bảo có chuyện muốn bàn với anh về Steve, nhưng không nói cụ thể là chuyện gì.
Anh không nghĩ chuyện đó có liên quan tới vụ này.
Lấy lại tờ báo trên tay tôi, Debbie xếp lại, rồi nói:
- Nó làm em sợ.
- Em sợ vì chúng đã giết Tommy?
- Không... mà vì chúng đã làm điều đó trước hàng chục ngàn người. Mấy năm trước chúng
không dám táo bạo đến thế. Rõ ràng chúng rất tự tin, không sợ bất cứ điều gì.
- Nhưng quá tự tin cũng có thể là một khuyết điểm của chúng. Đừng để ai biết về chúng,
chúng sẽ được an toàn hơn. Chúng tự tin đến mức xuất đầu lộ diện ngay sáng, mà dường như
chúng quên là ánh sáng không tốt đối với những sinh vật của bóng đêm.
- Vai anh bớt chưa?
- Bớt nhiều rồi. Nhưng những vết khâu của bà Alice chắc để lại một cái thẹo khiếp lắm.
Debbie cười lớn:
- Thêm vào bộ sưu tập thẹo của anh chứ có sao đâu.
Cô nghiêm mặt, hỏi:
- Em thấy một vết thẹo sâu và dài trên lưng anh. Anh bị khi đi cùng Harkat?
Tôi gật đầu, nhớ lại mấy cái nanh của Quái Nhân đã phập vào bả vai tôi, rồi xé toạc xuống.
Debbie nói:
- Anh vẫn chưa cho em biết là đã đi đâu, và những gì đã xảy ra.
Tôi thở dài:
- Những chuyện đó không cần thiết phải nói ngay lúc này.
- Nhưng anh đã khám phá ra Harkat từng là ai, đúng không?
- Đúng.
Tôi xác nhận, rồi đổi đề tài. Dù không muốn giữ bí mật bất cứ chuyện gì với Debbie, nhưng
nếu vùng đất cằn cỗi đó thật sự là tương lai, tôi không muốn Debbie phải lo lắng vì biết trước
điều đó.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, nhức đầu kinh khủng. Giữa hai tấm màn chỉ có một kẽ hở nhỏ,
ánh sáng lờ mờ rọi qua. Nhưng tôi cảm thấy như một ngọn đuốc rực sáng đang rọi thẳng vào
mắt. Rên rỉ, tôi loạng choạng rời khỏi giường, bước tới kéo kín lại hai tấm màn. Đầu vẫn không
bớt nhức, tôi trở lại giường cố nằm thật yên tĩnh, hy vọng cơn nhức đầu sẽ qua đi. Nhưng vẫn
không ăn thua gì, tôi lại ra khỏi giường, định xuống nhà, kiếm mấy viên aspirin. Tôi đi qua
Harkat đang dựa tường ngủ, dù mắt vẫn mở thao láo.
vừa xuống được mấy bậc thang, tôi xây xẩm, ngã nhào. Chỉ kịp nắm tay vịn, tôi trôi xuống
nửa cầu thang. Đầu óc lùng bùng, tôi ngồi dậy, nhìn quanh, tự hỏi đây có phải là vì vết thương
vai không? Cố gào lên, nhưng tôi chỉ bật ra được một tiếng khò khè trong họng.
Một lúc sau, khi tôi đang nằm trên cầu thang, cố gom sức lực để bò về phòng, thì Debbie đi
qua đầu cầu thang. Thấy tôi, cô ngừng lại. Tôi cố gọi nhưng không được.
Tiến lên một bước, Debbie hỏi:
- Declan hả? Làm gì vậy? Không uống rượu lại chứ?
Tôi nhăn nhó. Làm sao cô ấy có thể lầm tôi với Declan được chứ? Chúng tôi có điểm nào
giống nhau đâu.
Bước xuống cầu thang, Debbie nhận ra tôi không là Decalan. Cô ngừng lại đề phòng:
- Anh là ai? Làm gì ở đây?
- Anh... đây... mà...
Tôi hổn hển nói. Nhưng cô không nghe mà gào lên gọi:
- Alice! Harkat!
Alice và Harkat chạy tới đầu cầu thang. Bà cựu thanh tra cảnh sát hỏi xuống Debbie:
- Bạn của Declan hay Kenny hả?
- Tôi không nghĩ thế.
Bà Alice hạch hỏi tôi:
- Mi là ai? Nói ngay, nếu không chúng ta sẽ...
- Khoan.
Harkat nói, rồi vượt qua hai phụ nữ, trừng trừng nhìn tôi, rồi vừa nhăn nhó lèm bèm vừa
chạy xuống thang:
- Chưa đủ rắc rối hay sao mà còn...
Kéo tôi dậy, anh ta bảo Debbi và bà Alice:
- Không sao đâu. Darren mà.
Debbie kêu lên:
- Darren? Nhưng người toàn lông?
Cô không nhận ra tôi vì đêm qua lông và râu tóc tôi đã mọc dài ra. Tôi rên lên:
- Thanh tẩy!
Harkat gật đầu:
- Thời kỳ thứ hai... Cậu hiểu nghĩa là gì không?
Tôi hiểu. Thời gian ma-cà-rồng nửa mùa của tôi sắp kết thúc. Trong vài tuần tới, máu ma-
cà-rồng trong huyết quản sẽ thay đổi tất cả tế bào con người trong tôi, và tôi sẽ thật sự là sinh
vật của đêm tối, sợ ánh sáng mặt trời.
Tôi cắt nghĩa về thanh tẩy cho bà Alice và Debbie hiểu. Tế bào ma-cà-rồng đang tấn công và
bao phủ lên tế bào người trong tôi. Mấy tuần nữa tôi sẽ thành một ma-cà-rồng thực thụ. Trong
giai đoạn này cơ thể tôi trưởng thành rất nhanh, và tôi phải chịu đựng đủ thứ phiền phức.
Ngoài vụ mọc lông và râu, các giác quan của tôi sẽ bị rối loạn. Tôi phải bịt mắt, mũi, tai. Vị giác
bị mất. Tôi sẽ phải trải qua những cơn bùng nổ năng lượng thình lình, rồi bị mất sức.
Trong khi bà Alice và Harkat bận việc dưới nhà, Debbie cắt tóc, cạo râu cho tôi. Tôi phàn
nàn với cô:
- Giai đoạn này khủng khiếp lắm.
- Cụ thể là sao?
- Anh rất dễ bị tổn thương. Đầu nhức như búa bổ. Không nhìn, không ngửi, không nghe
được rõ ràng. Không biết phút tới cơ thể sẽ biến chuyển ra sao. Nếu chúng ta phải chiến đấu
với ma-cà-chớp, anh sẽ là kẻ vô dụng.
- Nhưng trong thời gian thanh tẩy, anh mạnh hơn người thường, đúng không?
- Đôi khi thôi. Sức lực thình lình sa sút, anh sẽ bị yếu lại. Không có cách nào đoán trước
được chuyện đó xảy ra lúc nào.
- Sau thanh tẩy, anh sẽ thành một ma-cà-rồng thực thụ?
- Đúng.
- Anh sẽ có khả năng phi hành và liên lạc bằng thân giao cách cảm với những ma-cà-rồng
khác?
- Sẽ không có ngay đâu. Có khả năng đó rồi, anh phải phát triển nó. Còn phải học hỏi nhiều
trong những năm tới.
- Hình như anh không vui lắm về chuyện này?
Tôi nhăn mặt:
- Trên nhiều phương diện thì anh rất mừng. Sau cùng, anh sẽ là một ma-cà-rồng thật sự,
như những ông hoàng khác. Anh vẫn luôn cảm thấy bối rối vì mình chỉ là một ma-cà-rồng nửa
mùa mà lại nắm nhiều quyền lực. Mặt khác, anh đang phải từ bỏ một cách sống trong đời:
không còn mặt trời và không còn có thể trở lại làm người. Anh vẫn muốn được vui sống cùng
hai thế giới. Bây giờ mãi mãi phải từ bỏ một: thế giới của con người.
vừa lẳng lặng ngẫm nghĩ một lúc, Debbie vừa cắt tóc sau gáy tôi, rồi cô nói:
- Nhưng khi kết thúc, anh sẽ là một người trưởng thành, đúng không?
- Đúng. Nhưng anh chưa biết chắc sự đổi thay đó sẽ ra sao. Là một đứa trẻ rồi một thiếu
niên suốt ba mươi năm, bây giờ từ bỏ tất cả chỉ trong vòng vài tuần... kỳ lạ quá.
Debbie ngừng tay, bước tới trước mặt tôi, nói:
- Nhưng rất tuyệt vời. Anh không nhớ lần cố hôn em mấy năm trước sao?
Tôi nhăn nhó:
- Nhớ chứ. Lúc đó anh giả làm học trò, em là cô giáo. Em đã nổi giận đùng đùng, tống anh ra
khỏi nhà.
Debbie khúc khích cười:
- Quá hợp lý. Là một cô giáo - một người lớn – làm sao em có thể lăng nhăng với một chú
nhóc được. Lúc đó em không thể hôn anh. Bây giờ em cũng không thể hôn anh. Em thấy có lỗi
khủng khiếp nếu hôn một cậu bé.
nụ cười của cô bỗng có vẻ bí ẩn:
- Nhưng... mấy tuần nữa, anh không còn là một cậu bé nữa. Anh sẽ là một người đàn ông.
- Ồ...
Tôi nghĩ đến điều đó. Rồi nét mặt tôi thay đổi. Tôi ngước lên nhìn Debbie với niềm thông
cảm và hy vọng mới. Tôi nhẹ nhàng nắm tay cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.