• 2,104

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 16


Số từ: 2477
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đêm xuống, chúng tôi chuẩn bị khởi hành. Declan và Kenny ở trong phòng khách - với hai
điện thoại di động trước mặt – chào tạm biệt chúng tôi. Nhóm ủng hộ ma-cà-rồng của bà Alice
và Debbi vẫn đang truy lùng dấu vết của ma-cà-chớp và Steve trong thị trấn từ sau vụ thảm sát
tại sân vận động. Declan và Kenny phải giữ liên lạc với họ trong khi hai người đàn bà vắng mặt.
Bà Alice căn dặn Declan:
- Anh biết số của chúng tôi rồi. Hãy gọi ngay khi có bá báo, dù là chuyện nhỏ nhất.
Declan cười, đứng nghiêm chào:
- Tuân lệnh.
Little Kenny nháy mắt với tôi:
- Lần sau ráng đừng để bị bắn nữa nhé.
Debbie và bà Alice đã thuê một xe tải nhỏ. Chúng tôi vào xe. Ông Vancha và Harkat ngồi
phía sau, phủ cả đống chăn mềm. Bà Alice nói:
- Nếu bị chặn lại kiểm tra, hai người phải chạy thoát. Chúng tôi sẽ làm như không biết có
hai người trong đó. Như vậy sẽ dễ xử lý hơn.
Ông Vancha càu nhàu:
- Nghĩa là bà làm như vô tội, mặc chúng tôi bị chết treo chứ gì.
- Chính xác.
Dù đang đêm, trăng lưỡi liềm mờ sáng, tôi vẫn đeo kính râm. Đêm đó mắt tôi đặc biệt nhạy
bén. Đầu nhức như búa bổ. Tôi cũng phải gắn đồ nút lỗ tai, bịt mũi bằng hai cục bông gòn.
Khi Alice khởi động xe, thấy tôi không được thoải mái, Debbie nói:
- Có lẽ anh nên ra phía sau.
Nheo mắt trước ánh đèn, nhăn mặt vì tiếng động cơ, tôi rên lên:
- Không sao đâu. Nhưng đừng bóp còi.
Bà Alice nói:
- Chúng ta đi bộ cũng được. Nhưng dễ bị chặn hỏi hơn.
- Tôi ổn mà, chỉ xin đừng bóp còi thôi.
Trên đường trở lại sân bóng cũ, nơi Gánh Xiếc Quái Dị cắm trại, không có sự cố gì. Chúng tôi
qua hai trạm kiếm soát, nhưng đều được ngoắc tay cho phép đi. (Để tránh nghi ngờ, tôi đã gỡ
kính, đồ bịt tai và bông gòn). Alice đậu xe bên ngoài sân bóng. Mở cửa sau cho ông Vancha và
Harkat, rồi chúng tôi tiến vào trong.
Tôi cười hớn hở khi thấy lại đoàn xe và những lều bạt. Thật sung sướng khi trở lại nhà. Vừa
từ đường hầm tiến lên, chúng tôi bị một nhóm trẻ con đang chơi đùa phát hiện. Một đứa nhìn
chằm chằm chúng tôi, rồi chạy tới reo lên:
- Bố già! Bố già!
Tôi túm lấy Shancus khi nó nhảy lên mừng rỡ:
- Đừng la lớn.
Tôi ôm lấy nó nhưng vội buông ra ngay. Hậu quả thanh tẩy da tôi rần rần, bất cứ sự đụng
chạm nào cũng làm tôi khó chịu.
Shancus nhíu mày, hỏi:
- Sao chú đeo kính râm? Ban đêm mà.
- Cháu xấu xí quá, chú phải bảo vệ mắt mới dám nhìn.
- Rất khôi hài!
Nó với tay, hút hai miếng bông gòn khỏi lỗ mũi tôi, quan sát rồi gắn lại, nói:
- Chú kỳ cục quá!
Nhìn ông Vancha, bà Alice và Debbie đang đứng sau tôi, nó nói:
- Cháu nhớ nhóm của chú, nhưng không rõ lắm. Lần trước gặp chú, cháu còn nhỏ xíu.
- Tôi cười giới thiệu từng tên người. Khi nghe tên Debbie nó reo lên:
- A, nhớ rồi. Cô là bồ của chú Darren.
Mặt đỏ bừng, tôi lúng túng lắp bắp mấy câu, nhưng Debbie cười hỏi lại nó:
- Thật sao? Ai nói với cháu?
- Cháu nghe ba má nói. Ba nói biết cô từ lần đầu cô gặp chú Darren. Ba nói, cứ thấy cô là mắt
chú ấy cứ như lòi ra khỏi tròng. Ba...
Ước gì bóp họng được nó, tôi quát lên:
- Đủ rồi. Sao cháu không biểu diễn cho hai cô thấy tài thè lưỡi lên tới mũi đi?
Cu cậu biểu diễn mấy phút liền, và nói cho Debbie và bà Alice màn trình diễn trên sân khấu
của nó với Evra.
Ông Vancha hỏi Shancus:
- Truska còn đây không?
- Dạ còn.
- Ta phải tìm gặp cô ấy.
Ông lại vuốt mái tóc xanh lè bằng một bãi nước bọt. Ông hoàng dơ bẩn, xấu xí này tự cho
mình là người đàn ông đào hoa, dù chẳng có quí bà nào đồng ý với ông về điểm đó.
Harkat hỏi:
- Ông Cao có trong xe không?
- Cháu đoán là có.
Nhìn bà Alice và Debbie, nó nói:
- Theo cháu. Cháu đưa mọi người tới gặp ông Cao.
Cả năm chúng tôi đi theo cậu bé rắn. Nó giải thích cho Alice và Debbie biết những lều trại,
xe cộ này thuộc về ai, chương trình đêm nay như thế nào. Gần tới xe của ông Cao, chúng tôi gặp
Evra, Merla và bé Urcha. Họ đang thận trọng rửa ráy cho một gia đình rắn trong một bồn nước
lớn. Thấy tôi, Evra mừng rỡ chạy tới, để xem tôi đã hoàn toàn bình phục chưa.
- Mình muốn đi thăm cậu, nhưng ông Hibernius bảo ý kiến đó không ổn, vì e mình bị theo
dõi.
Lim dim mắt, ông Vancha hỏi ngay:
- Gánh xiếc đang bị theo dõi sao?
- Ông ấy không nói rõ. Nhưng gần đây, ban đêm đi loanh quanh, cháu cảm thấy sau lưng
như có người nhìn. Gần đây mọi người đều lo lắng.
Harkat e dè nói:
- Đáng lẽ chúng ta không nên trở lại đây...
Ông Vancha nạt lớn:
- Muộn rồi. Để xem Hibernius nói gì.
Shancus vừa vượt lên dẫn đầu, bị mẹ nó túm lại:
- Không được . Con còn việc phải làm. Đừng hòng mẹ chải chuốt con rắn của con mỗi khi
chạy rộng với bạn bè nữa.
- Ui da, má!
Nhưng Merla đã dúi vào tay nó miếng bọt biển, kéo tới con rắn tôi đã mua cho nó hôm sinh
nhật.
Trông cu cậu thật tội nghiệp, tôi cười bảo:
- Chú sẽ gặp cháu sau. Sẽ cho cháu xem vết thẹo mới bị bắn.
- Một vết thẹo nữa sao?
Nó ngẩn ra hỏi, rồi quay lại Evra:
- Ba, sao chú Darren sướng thế? Sao con không được đánh nhau để có mấy vết thẹo chứ?
- Con sẽ được có mấy vết thẹo lằn mông nếu không chăm sóc con rắn đó.
Evra trả lời con, rồi nháy mắt với tôi:
- Rảnh nhớ ghé chơi nghe.
- Chắc chắn ghé chứ.
Ông Cao đã đứng chờ chúng tôi ngay cửa xe. Trông ông cao lớn hơn bao giờ, mắt u tối, mặt
buồn rầu:
- Tôi đang mong các người đây.
Ông thở dài nói, rồi đứng tránh sang một bên. Khi đi qua ông, xương sống tôi lạnh buốt.
Mấy giây sau tôi mới nhận ra cảm giác đó gợi nhớ cho tôi điều gì – đó là cảm giác mỗi khi tôi
nhìn thấy người chết.
Khi mọi người đều ngồi xuống, ông Cao đóng cửa xe, rồi ngồi khoanh chân trên sàn, giữa
chúng tôi, hai bàn tay to lớn xương xẩy đặt trên đầu gối.
Ông nói với tôi:
- Hy vọng cháu không tránh ta đã không thăm cháu. Ta biết cháu sẽ bình phục, mà còn quá
nhiều việc phải thu xếp tại đây.
Gỡ cặp kính, đặt sang một bên, tôi cười nói:
- Dạ không sao.
- Rất mừng gặp lại ông, Vancha.
Rồi ông quay sang chào hỏi Debbie và bà Alice.
Ông Vancha càu nhàu:
- Lúc này không cần chào hỏi bông đùa nữa. Trở lại công việc đi. Ông biết trước chuyện gì
sẽ xẩy ra trong sân bóng, đúng không>
Môi gần như không nhúc nhích, ông Cao thận trọng nói:
- Tôi chỉ nghi ngờ thôi.
- Nhưng ông vẫn để cho Darren tới đó? Ông để cho bạn nó chết?
- Tôi không
để cho
bất cứ chuyện gì xảy ra. Mọi sự kiện diễn ra như nó phải thế. Tôi
không có trách nhiệm can thiệp vào sự giải quyết của định mệnh. Ông biết mà, Vancha. Trước
đây, chúng ta đã nói về chuyện này. Rất, rất nhiều lần rồi.
- Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận. Nếu tôi có khả năng nhìn vào tương lai, tôi đã sử
dụng khả năng đó để giúp đỡ những người thân. Đáng lẽ ông nên cho chúng tôi biết kẻ nào là
Chúa tể Ma-cà-chớp. Larten sẽ còn sống, nếu ông báo trước cho chúng tôi.
- Không đâu. Larten sẽ vẫn chết. Sự cố có thể khác, nhưng cái chết của anh ấy thì không
tránh khỏi. Tôi không thể thay đổi được chuyện đó.
- Nhưng ít ra ông cũng phải cố gắng thử chứ.
Ông Cao gượng cười rồi nhìn tôi, nói:
- Cháu tới đây để tìm một lời hướng dẫn. Cháu muốn biết con người một thời đã từng là
bạn của cháu – Steve Leonard - hiện đang ở đâu.
- Đúng vậy. Ông có thể cho cháu biết được không?
- Không. Nhưng bảo đảm là hắn sẽ sớm tự xuất đầu lộ diện.
Ông Vancha gằn giọng, dồn dập hỏi:
- Nghĩa là nó sẽ tấn công? Nó ở gần đây không? Bao giờ nó định tấn công? Ở đâu?
Mắt ông Cao thoáng vẻ đe doạ:
- Những câu hỏi của ông làm tôi mệt mỏi rồi đó. Nếu tôi có thể nhập cuộc và tham gia hành
động cùng thị tộc ma-cà-rồng thì tôi đã làm rồi. Vì thụ động đứng sau nhìn những gì xảy ra là
một điều khó khăn hơn nhiều. Khó hơn ông tưởng. Ông khóc khi Larten chết, nhưng tôi đã đau
lòng thương xót anh ấy từ ba mươi năm trước, từ khi thoáng thấy cái chết rất có thể xảy ra của
Larten.
Harkat hỏi:
- Ông muốn nói, ông không biết chắc là... ông Crepsley sẽ chết?
- Ta biết đời Larten, hoặc Chúa tể Ma-cà-chớp, sẽ kết thúc vào giai đoạn đó. Nhưng ta
không biết rõ là ai. Tuy nhiên ta đã e sợ điều xấu nhất sẽ xảy tới với Larten.
Tôi hỏi:
- Còn cuộc đụng độ sắp tới thì sao? Khi ông Vancha và cháu gặp Steve lần cuối cùng... ai sẽ
chết?
- Ta không biết. Nhìn vào tương lai thường là một trải nghiệm đau buồn. Thà không biết số
phận bạn bè và người thân lại tốt hơn. Ta hiếm khi hé mắt nhìn hiện tại. Chỉ những khi định
mệnh bắt buộc ta phải nhìn, ta không thể tránh được.
- Như vậy có nghĩa là ông không biết chúng cháu thắng hay bại?
- Không ai biết điều đó. Kể cả Desmond Tí Nị.
- Nhưng nếu phe cháu thua, nếu ma-cà-chớp chiến thắng, và Steve giết một người bên cháu
thì... người đó sẽ là ai?
- Ta không biết.
Tôi gằn giọng:
- Nhưng ông có thể nhìn vào tương lai, nơi bên cháu thất bại, để biết ai sống sót chứ?
- Vì sao phải làm thế? Có ích lợi gì đây?
- Vì... cháu muốn biết.
Ông Vancha vừa lên tiếng:
- Có lẽ sẽ tốt hơn nếu...
Tôi rít lên cắt ngang lời ông:
- Không. Cháu phải biết. Suốt hai năm, cháu đã nằm mơ thấy sự huỷ diệt của bộ tộc, đã nghe
tiếng kêu gào của những người bị giết nếu... chúng ta thất bại. Nếu phải chết, cháu sẵn sàng.
Nhưng làm ơn nói cho cháu biết, để cháu chuẩn bị đón chờ chuyện đó.
Ông Cao rầu rĩ nói:
- Ta không thể. Không ai có thể tiên đoán ai trong hai người sẽ giết Chúa tể Ma-cà-chớp...
hoặc ai là kẽ sẽ chết dưới tay hắn.
Tôi năn nỉ:
- Xin hãy nhìn xa hơn... hai mươi... ba mươi năm nữa. Ông có thấy cháu hoặc ông Vancha
trong tương lai được không?
Ông Vancha quát tháo:
- Hãy để ta đứng ngoài vụ này. Ta không muốn rắc rối với những điều lẩm cẩm đó.
Nhìn thẳng mắt ông Cao, tôi nói:
- Vậy thì hãy tìm một mình cháu thôi.
Ông Cao lặng lẽ nhìn lại tôi rồi nói:
- Chắc chắn cháu muốn thế chứ?
- Chắc.
Ông nhắm mắt, chậm rãi nói:
- Tốt. Nhưng ta không thể biết cụ thể như cháu mong muốn, tuy nhiên ta sẽ phóng tầm mắt
vào vài chục năm tới và...
Ông Vancha, bà Alice, Debbie, tôi và Harkat kinh hoàng khi thấy mặt ông Cao nhăn nhúm và
phát ra một nguồn sáng đỏ. Chủ nhân Gánh Xiếc Quái Dị hình như ngừng thở, và nhiệt độ trong
xe giảm xuống nhiều độ. Suốt năm phút, ông giữ nguyên vị thế, mặt nhăn nhúm toả sáng, mới
mím chặt. Rồi ông thở hắt ra, mở mắt, áng sáng dịu dần, không khí trở lại bình thường.
Vẻ mặt kỳ bí, ông cất giọng nói:
- Ta đã nhìn.
Giọng tôi khản đặc:
- Sao ạ?
- Ta không thấy cháu ở đó.
Tôi cười cay đắng:
- Cháu đã biết là như thế. Nếu thị tộc suy sụp, thì là vì cháu. Cháu chính là kẻ đem tai ương
diệt vong tới cho thị tộc.
Ông Cao nói:
- Ta đã nhìn vào năm sáu mươi năm tới, rất lâu sau khi ma-cà-rồng suy sụp. Cháu có thể sẽ
chết sau tất cả những ma-cà-rồng khác bị giết.
- Vậy thì hãy nhìn vào hai ba mươi năm xa hơn nữa.
- Không. Ta đã thấy nhiều hơn mình muốn. Đêm nay ta không thể chịu đựng thêm được
nữa.
- Ông nói vậy là sao? Ông đã phải chịu đựng điều gì?
- Đau khổ.
Ngừng lại, ông liếc nhìn ông Vancha, nói:
- Biết là ông đã bảo tôi đừng tìm ông, bạn già ạ, nhưng tôi đã không thể...
Ông Vancha lầm bầm rủa, rồi khoanh tay, nói:
- Cứ nói đi. Vì gã ngốc này đã mở hộp trùn ra rồi, chúng tôi phải nhìn chúng ngọ ngoạy thôi.
Hãy phang hung tin vào tôi đi.
- Tôi đã nhìn vào cả hai tương lai. Tôi nhìn vào tương lại ma-cà-chớp thắng Chiến Tranh
Của Các Vết Thẹo, tôi cũng nhìn vào tương lai ma-cà-rồng chiến thắng, và dù... có thấy Darren
trong tương lai sau, nhưng tôi không thấy ông.
Nhìn ông Vancha lom lom, ông Cao buồn rầu nói:
- Trong cả hai tương lai đều bị Chúa tể Ma-cà-chớp giết chết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.