• 1,980

Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 20


Số từ: 2443
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi đang chạy qua những ngõ nhỏ để tránh cảnh sát tuần tra, bỗng Harkat chậm
bước rồi đứng lại, nghiêng đầu lắng nghe bằng cái tai được khâu dưới lớp da xám. Tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Tiếng chân... sau chúng ta. Cậu không nghe sao?
- Hai tai tôi nút kín rồi. Anh chắc không?
- Chắc. Tôi nghĩ chỉ có một người thôi.
Debbie nói:
- Chúng ta không thể vừa tác chiến vừa giữ Darius. Trói nó lại, hoặc để nó đi.
Tôi lẩm bẩm:
- Không cho nó đi đâu hết. Hai người cứ tiếp tục tiến lên. Nếu R.V. dẫn nhóm kia tới Steve,
hai người cần có mặt với Darius, để đổi lấy Shancus. Tôi sẽ ở lại lo vụ này. Nếu có thể, tôi sẽ
theo kịp.
- Không được. Chúng ta phải sát cánh với nhau.
- Làm theo lời anh đi.
Tôi nói như quát nạt, vì đang quá bối rối. Căm ghét Steve, sợ mình có thể trở thành Chúa tể
Bóng Tối tàn nhẫn, thân thể đau đớn vì thanh tẩy.
Harkat bảo Debbie:
- Đi thôi. Những lúc cậu ta như thế này, chúng ta không nói gì được đâu.
- Nhưng nguy hiểm...
- Là một ông hoàng ma-cà-rồng, cậu ấy hẳn biết những gì là nguy hiểm.
Harkat đẩy Darius đi trước, rồi tập tễnh theo sau. Dù nhìn tôi với ánh mắt nài nỉ, nhưng
Debie đành bước theo anh ta. Tôi nhìn theo cho đến khi họ khuất dạng sau một ngã rẽ, lòng
đầy ân hận, vì đã nạt nộ cô. Mong sau này tôi còn có cơ hội xin lỗi Debbie.
Tháo bỏ bông gòn nút tai và mũi, tôi nắm chặt cán dao. Hết sức tập trung, tôi làm giảm
tiếng ồn trong đầu, chú ý đến âm thanh và mùi vị đường phố. Tiếng bước chân êm nhẹ, vững
vàng đang tiến thẳng tới tôi. Khom mình, tôi chuẩn bị một màn đụng độ. Khi nhìn rõ người đó,
tôi thở phào, hạ tay cầm dao xuống, chào bà phù thuỷ:
- Bà Evanna.
- Darren.
Bà đến bên tôi, quan sát với một vẻ khó hiểu.
- Sao bà không ở bên cha?
- Ta sẽ trở lại với cha ta ngay. Nhưng bây giờ ta phải ở đây với cháu và những người kia. Lẹ
lên. Ta e là không kịp cuộc đụng độ.
- Cháu sẽ không đi, nếu chưa được bà trả lời mấy câu hỏi.
- Hỏi đi.
- Đó là chuyện về Chúa tể Bóng Tối.
- Ta nghĩ đây không là lúc...
- Cháu không cần biết bà nghĩ gì. Mấy năm trước, bà đã nói Chúa tể Bóng Tối có thể sẽ là
Chúa tể Ma-cà-chớp – Steve – hoặc là... cháu. Trước khi chết, ông Cao cũng đã cho cháu biết, dù
ai thắng trong Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo, thì Chúa tể Bóng Tối cũng vẫn sẽ xuất hiện.
Vẻ ngạc nhiên, bà ta hỏi:
- Em trai ta đã nói vậy sao? Không giống Hibernius một chút nào. Hắn luôn là một kẻ rất
kín đáo.
Không để bà lái sang chuyện người em quá cố, tôi tiếp tục:
- Cháu muốn biết như vậy là có ý gì? Theo ông Cao, thì Chúa tể Bóng Tối là một quái vật,
hắn sẽ giết chết ông hoàng Vancha.
Evanna nổi giận:
- Hắn nói cả chuyện đó nữa sao? Hắn đã quá đà rồi, đáng lẽ không nên...
- Nhưng ông ấy đã nói rồi. Ông ấy đã lầm. Bà cũng vậy. Cháu không là quái vật. Không bao
giờ cháu làm hại ông Vancha, hoặc bất cứ ma-cà-rồng nào khác.
- Đừng tin chắc thế.
Bà nhẹ nhàng nói, rồi ngập ngừng, thận trọng lựa lời:
- Thường thì... có nhiều ngả đường giữa tương tai và hiện tại, hàng chục cách giải quyết,
hàng chục kết quả. Nhưng đôi khi chỉ có mấy cách, thậm chí chỉ có hai. Đó là trường hợp này.
Chúa tể Bóng Tối sẽ tới, đó là điều hiển nhiên. Nhưng hắn sẽ có thể là một trong hai: cháu hoặc
Steve Leonard.
- Nhưng...
- Im. Vì đã quá gần thời điểm chọn lựa, để ta tiết lộ vài sự việc, trước khi ta không còn có
thể nói được nữa. Đáng lẽ ta không nói, nhưng dường như em ta muốn báo cho cháu biết về
định mệnh của mình, có lẽ để cháu kịp chuẩn bị. Ta muốn tôn trọng ý nguyện của em trai ta.
Nếu giết Steve Leonard, cháu sẽ trở thành một quái vật đáng khinh, điên rồ nhất thế gian này.
Mắt trợn trừng, tôi mở miệng phản đối, nhưng bà phù thuỷ vẫn tiếp tục nói:
- Những quái vật không hoàn toàn phát triển bẩm sinh. Chúng lớn lên, chúng trưởng thành,
chúng trở thành quái vật. Darren, lòng cháu tràn ngập căm thù. Căm thù sẽ chế ngự cháu. Giết
Steve sẽ vẫn là chưa đủ, lòng căm hờn – như con ngựa bất kham – sẽ đẩy cháu đi xa hơn nữa. Vì
định mệnh đã an bài cháu là một người đầy quyền uy, cháu sẽ tạo ra một cuộc tàn phá lớn.
Cháu sẽ tiêu diệt ma-cà-chớp, nhưng chưa đủ. Sẽ luôn luôn có kẻ thù mới để cháu gây chiến.
Trong cuộc lùng sục kẻ thù đó, một số ma-cà-rồng sẽ cố ngăn cản cháu. Họ sẽ bị chết dưới tay
cháu. Vancha là một trong số đó.
Tôi rên lên:
- Ôi! Không bao giờ...
- Không chỉ ma-cà-rồng ngăn cản, mà loài người cũng sẽ can thiệp vào, làm cháu phải quay
lại chống đối họ. Và... vì ma-cà-rồng, ma-cà-chớp và loài người đều bị cháu tiêu diệt, cháu sẽ
đẩy thế giới này sụp đổ thành tro bụi. Trên tàn tích đó, cháu sẽ ngự trị đầy quyền uy, đầy hận
thù cho tới suốt cuộc đời tàn ác dài dằng dặc.
Bà cười héo hắt:
- Đó là cái tương tai cháu nếm vị thành công. Còn tương lai kia, cháu sẽ chết dưới tay Chúa
tể Bóng Tối thay thế cháu, nếu không trong cuộc truy lùng hắn, thì sẽ chết sau khi cả thị tộc
ma-cà-rồng bị tiêu diệt. Có thể đó sẽ là điều tốt nhất. Bây giờ còn câu hỏi nào nữa không?
- Không thể nào như thế được. Phải có cách tránh chuyện đó chứ.
- Có.
Evanna quay lại, chỉ ngược về con đường bà ta mới tiến ra:
- Đi đi. Hãy bỏ lại bạn bè của cháu. Trốn đi. Nếu đi lúc này, cháu sẽ bứt khỏi qui ước của
định mệnh. Steve sẽ dẫn dắt ma-cà-chớp tới chiến thắng ma-cà-rồng, và trở thành Chúa tể
Bóng Tối. Cháu sẽ có một cuộc đời bình thường êm ả... Tất nhiên là cho tới khi nó làm cho thế
giới sụp đổ tan tành quanh cháu.
- Nhưng... Cháu không thể. Cháu không thể quay lưng lại những người đã đặt niềm tin vào
mình. Cháu còn phải giúp Debbie, Shancus, ông Vancha.
Evanna buồn rầu nói:
- Ta biết. Đó là lý do cháu không thể thoát ra được. Cháu có khả năng chạy trốn định mệnh,
nhưng tình cảm đối với bạn bè đã không cho phép cháu. Không bao giờ cháu lùi bước trước
một thách thức. Cháu không thể. Vì vậy, thậm chí nếu có một ý chí mãnh liệt nhất thế giới, số
phận cháu sẽ có một kết cục đắng cay. Dù là chết bởi tay Steve, hoặc trở thành Chúa tể Bóng
Tối đáng nguyền rủa.
Run bần bật, tôi nói:
- Bà lầm rồi. Cháu sẽ không làm thế. Cháu không là ác quỷ. Bây giờ đã biết, cháu sẽ không để
mình sa lầy vào con đường đó. Nếu giết được Steve... nếu ma-cà-rồng thắng... khi đó cháu sẽ
quay lưng lại định mệnh. Nếu có thể, cháu sẽ giúp thị tộc, rồi... trốn tới một nơi cháu sẽ không
làm hại được ai.
- Cháu sẽ không làm thề đâu. Nào bây giờ hãy chạy theo các bạn cháu. Đêm nay là trung tâm
của tương lai, không thể để lỡ một khoảnh khắc nào.
Nói xong, bà tiến lên trước, đuổi theo các bạn tôi với những mục đích riêng. Tôi lẽo đẽo
theo sau, hoang mang, buồn rầu và... khiếp đảm.
Mấy phút sau chúng tôi đuổi kịp Debbie, Harkat và Darius. Họ kinh ngạc khi thấy bà
Evanna, nhưng bà không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát chúng tôi. Trên đường đi, Debbie hỏi tôi, bà
Evanna có nói gì không. Tôi lắc đầu, không muốn lặp lại những gì vừa nghe. Tôi luôn tự nhủ là
bà ta đã sai lầm.
Mười lăm phút sau, chúng tôi đã sát nhập với ông Vancha và Evra. Họ đã theo dõi R.V. tới
một ngôi nhà, và đang chờ chúng tôi bên ngoài. Ông Vancha nói:
- Lão vào trong đó được mấy phút rồi. Alice vòng ra ngả sau, phòng xa lão trốn ra lối đó.
Ông nghi ngờ nhìn bà Evanna, hỏi:
- Bà tới đây để giúp hay cản trở, thưa công nương?
- Không giúp cũng không cản trở, thưa ông hoàng. Tôi chỉ là một nhân chứng.
- Hừ!
Tôi ngước nhìn ngôi nhà cao, tối tăm, lồi lõm đá xám, cửa sổ bể gãy. Chín bậc thềm – nứt nẻ,
phủ rêu – dẫn lên cửa chính rộng lớn quá khổ bình thường. Ngoài những đám rêu mới và cửa
sổ bị vỡ, ngôi nhà không thay đổi nhiều kể từ lần cuối tôi đến đây.
Cố quên những gì bà Evanna đã nói, tôi tập trung vào công việc, nói với ông Vancha:
- Cháu biết nơi này. Trước kia là rạp chiếu phim. Đây là nơi Gánh Xiếc Quái Dị trình diễn khi
cháu và Steve còn nhỏ. Đáng lẽ cháu phải đoán ra là Steve sẽ đến đây.Mọi chuyện xoay vòng
trở lại điểm xuất phát. Những trò này rất quan trọng đối với một thằng điên như Steve.
Darius càu nhàu:
- Im đi. Đừng nói về cha tôi nữa.
Ông Vancha bịt hai tai Darius, hỏi tôi:
- Cháu chắc Leonard ở trong đó không?
Chùi máu Morgan James còn dính trên trán, tôi nói:
- Chắc.
Evra lo lắng đến run người, rít lên hỏi:
- Còn Shancus? Chúng có làm hại con tôi không?
Debbie hỏi:
- Chúng ta sẽ làm gì?
- Tiến thẳng vào.
Ông Vancha thắc mắc:
- Nên không? Có lẻ nên lẻn vào từ phía sau, hay từ trên mái.
- Steve đã chuẩn bị chờ chúng ta. Nó tính toán hết rồi, chúng ta không qua mắt được nó
đâu. Cháu thấy chúng ta nên vào, gặp nó một cách trực tiếp và... cầu xin thần may mắn của ma-
cà-rồng phù trợ chúng ta.
Darius mỉa mai:
- May mắn chết tiệt. Các người chẳng là gì đối với chúng tôi đâu.
Tò mò quan sát Darius, ông Vancha ghé sát nó, đánh hơi như một con chó, rồi rạch một vết
nhỏ trên cánh tay phải thằng bé – Darius không hề nhăn mặt. Ông đặt một ngón tay hứng chút
máu đang rỉ ra, đưa lên nếm. Mặt thất sắc, ông nói:
- Nó được truyền máu rồi.
Darius hãnh diện:
- Do chính cha tôi.
Tôi nhíu mày, nhìn mấy đầu ngón tay nó. Chưa đánh dấu.
Ông Vancha nói:
- Trong huyết quản nó máu còn yếu. Nhưng nó là một trong số chúng. Lượng máu đủ để nó
không bao giờ lấy lại được nhân tính nữa.
Tôi hỏi Darius:
- Mi tự nguyện hay bị Steve ép?
- Cha không bao giờ ép tôi bất cứ điều gì. Như tất cả ma-cà-chớp khác, ông tin vào sự tự do
chọn lựa. Không như các người đâu.
Ông Vancha nhìn tôi dò hỏi. Tôi giải thích:
- Steve nhồi nhét vào đầu nó ý nghĩ chúng ta chỉ là rác rưởi. Nó nghĩ chúng ta là những kẻ
độc ác, còn cha nó là một dũng sĩ cao thượng.
Darius la lên:
- Cha đúng là như thế. Cha sẽ ngăn chặn các người nắm quyền kiểm soát thế giới. Ông sẽ
không để các người chém giết bừa bãi. Ông sẽ giữ an toàn đêm tối, tránh khỏi bàn tay ma-cà-
rồng xấu xa đê tiện.
Ông Vancha nhướng mày, nhìn tôi thích thú:
- Nếu có thời gian, ta rất vui mừng uốn nắn lại thằng nhỏ này. Nhưng lúc này không còn
thời gian nữa. Debbie phôn cho Alice, bảo bà ta tới đây.
Trong khi Debbie gọi điện thoại, ông kéo tôi sang một bên, hất đầu về phía Evra. Anh ta
đang đứng trước tôi mấy mét, lom lom nhìn lối vào rạp chiếu phim, tuyệt vọng co duỗi nắm
tay. Ông Vancha nói:
- Tâm trạng hắn không ổn.
- Tất nhiên. Ông muốn anh ta phải phản ứng thế nào?
- Cháu đã thông suốt những gì chúng ta phải làm chưa?
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng mắt ông. Nắm cánh tay tôi, ông bóp mạnh:
- Leonard phải bị giết. Cháu và ta có thể bị hy sinh. Kể cả Debbie, Alice, Harkat, Evra và...
Chancus.
Tôi thiểu não nói:
- Cháu muốn cứu nó.
Ông thở dài:
- Ta cũng vậy. Nếu có thể chúng ta sẽ cố. Nhưng trước hết, phải tính sổ Chúa tể Ma-cà-chớp.
Hãy nhớ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại. Ma-cà-rồng sẽ bị tiêu diệt. Cháu sẽ đổi tất
cả thị tộc để cứu mạng cậu bé rắn sao?
- Tất nhiên là không. Nhưng cháu không bỏ rơi nó một cách quá dễ dàng. Nếu Steve sẵn
sàng thương lượng, cháu sẽ thương lượng. Chúng ta có thể giao chiến với nó vào một đêm
khác.
Ông Vancha gằn giọng:
- Nhưng nếu nó không thương lượng?
- Thì... chúng ta sẽ đánh. Chúng ta sẽ giết hoặc bị giết... với bất cứ giá nào.
Tôi không rời khỏi mắt ông, để ông thấy là tôi đang nói thật.
Kiểm tra lại vũ khí, ông rút ra mấy shuriken. Rồi chúng tôi quay lại. Debbie kéo theo Darius,
tất cả cùng bước lên mấy bậc thềm, tiến vào rạp hát bỏ hoang. Với tôi, nhiều năm trước, đây là
nơi những cơn ác mộng đã bắt đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.