• 2,105

Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 1


Số từ: 2820
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Ngồi trên sân khấu. Nhìn quanh rạp. Nhớ lại buổi trình diễn rùng rợn lần đầu tôi được xem
tại đây. Rồi so sánh với
màn trình diễn
đốn mạt đêm nay, tôi cảm thấy quá cô đơn và nhỏ bé.
Dù Steve đã chơi trò gian lận, nhưng ông Vancha không bị chết. Ông đã vượt qua được hố
chông, đuổi theo nó, R.V. và Gannen xuống đường hầm. Nhưng lối đó dẫn ra đường phố sau
rạp, và không thể biết chúng đã chạy ngả nào. Ông Vancha tức giận nguyền rủa rồi trở lại. Khi
nhìn xác Shancus nằm rũ trên sân khấu như một con chim gãy cổ, ông quị xuống.
Evra theo lối của ông Vancha, vừa vượt qua hố chông vừa kêu gào thảm thiết gọi tên
Shancus, than van sao không được chết thay con. Đáng lẽ chúng tôi phải giữ anh ta lại - vì
nhiều lần Evra vấp ngã, trầy trụa khắp người – nhưng chúng tôi quá bàng hoàng vì chuyện
khủng khiếp vừa xảy ra.
Sau cùng, may mắn là Evra đã lên tới sân khấu, không bị vết thương trầm trọng nào. Gục
xuống xác con, anh kiểm tra một cách tuyệt vọng, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống, rồi đau
khổ rú lên. Ôm đầu con trai, Evra đong đưa như rua nó ngủ, nước mắt lã chã rơi lên khuôn mặt
bất động của thằng bé. Từ xa, tất cả chúng tôi đứng nhìn và khóc. Kể cả người đàn bà thép Alice
Burgess.
Rồi Harkat cũng vượt qua được những hàng cọc nhọn, tiến lên sân khấu. Anh ta và ông
Vancha bắc một tấm ván qua hố, để chúng tôi có thể tiến lên sâu khấu. Hình như không ai
muốn lên trên đó. Tất cả đều bất động một lúc lâu. Rồi Debbie vừa nức nở nghẹn ngào, vừa lê
bước tới bên tấm ván, đu người lên.
Tiếp theo là bà Alice. Tôi tiến lên sau cùng. Tôi run rẩy, chỉ muốn quay đầu chạy. Trước đó,
tôi tưởng đã đoán biết mình sẽ cảm thấy ra sao nếu Steve giết Shancus. Nhưng thật tình tôi
không bao giờ ngờ nó giết cậu bé rắn. Tôi đã để cho R.V. đưa thằng bé vào hang ổ của Steve, vì
tin rằng đứa con tinh thần của tôi sẽ không bị hãm hại.
Bây giờ, lại một lần nữa tôi bị Steve lừa. Tôi chỉ muốn chết. Nếu chết được, tôi sẽ không đau
đớn. Không nhục nhã. Không cảm thấy có tội. Tôi sẽ không phải nhìn vào mắt Evra, để biết
mình phải chịu trách nhiệm vì cái chết vô lý của con trai anh ấy.
Lúc này mọi người đã quên Darius. Tôi đã không giết nó – làm sao tôi có thể giết cháu
mình! Sau tiết độ của Steve, bao nhiêu căm ghét hận thù trong tôi khô cạn hết. Tôi buông
Darius ra, để nó đứng lại bên hố chông.
Bà Evanna đứng bên thằng bé, vuốt ve vòng dây thừng cuốn quanh người thay cho quần áo.
Thái độ của bà phù thuỷ rõ ràng là sẽ không can thiệp, nếu thằng bé bỏ chạy. Nhưng nó không
chạy. Nó đứng đó, run rẩy, chờ chúng tôi gọi.
Sau cùng, đến bên tôi, bà Alice vừa lau nước mắt vừa hất đầu về phía cha con Shancus, nói:
- Chúng ta nên đưa họ về Gánh Xiếc Quái Dị.
Sợ giây phút phải đối diện Evra. Biết phải nói gì với Merla, mẹ của Shancus đây? Tôi bảo:
- Khoan đã.
- Không. Ngay lập tức. Để Harkat và Debbie đưa họ về...
Hất đầu về phía Darius, bà nói tiếp:
- Phải làm rõ vài điều, trước khi chúng ta ra khỏi đây.
Nhìn thằng bé nhỏ nhoi cô thế, tôi rên lên:
- Tôi không muốn nói chuyện này.
- Tôi biết. Nhưng phải làm. Có thể, nó biết Steve ở đâu. Nếu nó biết thì đây là thời điểm để
chúng ta tấn công. Chúng sẽ bị bất ngờ nếu...
Tôi tức giận rít lên:
- Sao bà có thể nghĩ đến những chuyện này? Shancus vừa mới chết! Bà không quan tâm
sao?
Alice tát bốp một cái lên mặt tôi:
- Darren, cậu không là trẻ con, đừng hành động như con trẻ. Tất nhiên tôi quan tâm. Nhưng
chúng ta không thể làm nó sống lại. Đứng đây than khóc thì được ích gì chứ? Chúng ta cần phải
hành động. Trả thù cấp kỳ may ra còn có thể đem lại chút an ủi nào.
Alice nói đúng. Than khóc là vô ích. Phục thù mới là điều cần thiết. Tôi cố gạt bỏ khổ đau,
chuẩn bị đưa thi thể Shancus về nhà. Harkat không muốn đi cùng Debbie và ông Vancha. Anh
ta muốn ở lại và cùng chúng tôi truy lùng Steve. Nhưng cần có người giúp chuyển xác Shancus,
Harkat miễn cưỡng chấp thuận, nhưng bắt tôi hứa, sẽ không gặp Steve nếu không có anh ta.
- Tôi đã theo cậu quá lâu... Bây giờ không thể để lỡ dịp này được. Tôi muốn cùng cậu đánh
gục con quỷ đó.
Trước khi đi, Debbie ôm tôi khóc:
- Sao hắn có thể làm thế chứ? Thậm chí một con quái vật cũng không thể...
- Steve còn tồi tệ hơn cả quái vật.
Thẫn thờ nói, tôi muốn ôm lại cô, nhưng không nhấc nổi hai cánh tay. Bà Alice kéo cô khỏi
tôi, đưa cho cô chiếc khăn tay, rồi thì thầm mấy cây. Debbie khốn khổ gật đầu, vòng tay ôm bà
ta, rồi đến bên Evra.
Tôi muốn nói vài lời với Evra, nhưng không biết phải nói gì. Nếu anh ta kết tội tôi, may ra
tôi còn có thể trả lời. Nhưng mắt Evra không rời khỏi xác con trai. Đôi khi người chết trông
như ngủ. Nhưng Shancus thì không. Nó là đứa trẻ năng động, náo nhiệt, tươi sáng. Tất cả sinh
khí đó đã hoàn toàn mất hết. Nhìn nó, bất kỳ ai cũng biết ngay là nó chết rồi.
Tôi đứng thẫn thờ cho tới khi Evra, Debbie và Harkat lên đường. Khi Harkat âu yếm bồng
Shancus trên tay, tôi ngồi xuống sàn. Tôi cứ ngồi đó, nhìn quanh, nghĩ về quá khứ, về lần đầu
tới nơi này, sử dụng rạp hát và kỷ niệm làm rào cản giữa tôi và nỗi thống khổ tràn ngập trong
lòng.
Sau cùng bà Alice và ông Vancha tiến lại. Tôi không biết hai người đã bàn bạc bao lâu,
nhưng sau khi lau nước mắt, đứng trước tôi, họ đã sẵn sàng vì công việc. Ông Vancha khàn
khàn hỏi:
- Ta hay cháu sẽ nói chuyện với thằng bé?
Nhìn Darius vẫn một mình đứng bên bà Evanna, tôi hở dài:
- Không sao. Để cháu.
Bà Alice gọi:
- Darius. Lại đây.
Nghe gọi, nó ngẩng phắt đầu, rồi chạy lại tấm ván leo lên. Nó giữ thăng bằng rất tuyệt. Tôi
không khỏi nghĩ nhờ máu ma-cà-chớp của Steve. Và tôi lại bắt đầu ghét thằng bé này, máy
ngón tay lại ngọ ngoạy muốn xiết họng nó và...
Nhưng rồi nhớ lại mặt nó khi biết nó là cháu tôi – bàng hoàng, khiếp đảm, bối rối, đau đớn
ăn năn – bao căm ghét trong tôi nguội dần.
Darius bước thẳng tới chúng tôi. Nếu sợ – chắc chắn là phải sợ – nó đã biết che giấu một
cách thật dũng cảm. Đứng lại, no nhìn ông Vancha, tới bà Alice, sau cùng tới tôi. Lúc này, nhìn
kỹ nó, tôi thấy những nét giống nhau của người trong gia đình. Tôi nhăn mặt khi nghĩ đến điều
đó.
Tôi nói:
- Cháu không giống đứa trẻ cậu thấy trước đdây. Tới thị trấn, cậu đã trở lại nhà cũ, đứng sau
hàng rào, cậu đã thấy Annie đang đem quần áo vào nhà. Có một thằng bé bụ bẫm chạy ra giúp
cô ấy.
Suy nghĩ vài giây, Darius nói:
- Oggy Bas, Bạn cháu đó. Cháu nhớ rồi. Hôm đó nó về nhà với cháu. Đang mắc cởi giày, cháu
bảo nó ra giúp má.
Nó liếm môi. Lần lượt nhìn tất cả chúng tôi:
- Cháu thật sự không biết.
Không là một lời xin lỗi, chỉ là để nói lên một sự thật. Nó tiếp:
- Cha bảo cháu, ma-cà-rồng là quỷ dữ. Ông nói, cậu là kẻ tàn ác nhất bầy đàn. Darren tàn
nhẫn, Darren điên loạn, Darren giết trẻ con. Nhưng chưa bao giờ ông cho cháu biết họ của cậu.
Bà Evanna đã vượt qua tấm ván sau Darius, đang lượn vòng quanh và quan sát như chúng
tôi là những quân cờ. Tôi làm ngơ, còn thời gian sau này dành cho bà phù thuỷ. Tôi hỏi Darius:
- Steve đã nói gì với cháu về ma-cà-chớp?
- Nói là... Họ muốn ngăn chặn ma-cà-rồng giết hại loài người. Họ đã tách khỏi thị tộc từ
mấy trăm năm trước, từ đó không ngừng mở những cuộc chiến để chặn đứng những kẻ tàn sát
loài người. Họ chỉ uống một lượng máu nhỏ, chỉ đủ để sống thôi.
- Cháu tin hắn?
- Ông là cha cháu. Luôn đối xử tốt với cháu. Cháu chưa bao giờ thấy ông như đêm nay. Làm
sau cháu có thể không tin?
Bà Alice nhăn nhó hỏi:
- Nhưng bây giờ cháu có nghi ngờ chút nào không?
- Có... Ông ấy là một kẻ độc ác.
Nói xong nó bật khóc, cái vỏ dũng cảm đang sụp đổ. Một đứa trẻ thú nhận cha nó là một kẻ
độc ác chẳng dễ dàng chút nào. Dù trong cơn căm giận, tôi cảm thấy thật sự thương xót Darius.
Khi nó bớt thổn thức, tôi hỏi:
- Còn Annie? Steve cũng nhồi nhét những lời dối trá đó vào đầu cô ấy sao?
- Má không biết. Từ khi cháu sinh ra, hai người không nói chuyện với nhau. Chưa bao giờ
cháu biết là má vẫn gặp cha.
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Thật khủng khiếp nếu Annie – gắn bó với Steve – cũng cay nghiệt và
điên loạn như nó.
Ông Vancha hỏi tôi:
- Cháu muốn cho nó biết về sự thật của ma-cà-rồng hay để ta nói?
Bà Alice xen vào:
- Chuyện này cần thiết hãy nói trước. Nó biết cha nó ở đâu không?
Darius buồn rầu nói:
- Không. Cháu chỉ gặp ông ấy tại đây. Không biết còn chỗ trú ẩn nào khác nữa không.
Alice gầm lên:
- Mẹ kiếp!
- Cháu hoàn toàn không biết?
Suy nghĩ một lúc, nó lắc đầu. Tôi nói với ông Vancha:
- Ông nói thẳng với nó được chứ?
- Được.
Ông tóm tắt cho nó hiểu sự thật về ma-cà-chớp: chúng chính là những kẻ hút máu người
cho đến khi nạn nhân chết, giữ một phần linh hồn của họ sống trong thân thể chúng, để có thể
tự cho rằng chúng không là những kẻ sát nhân. Chúng cao thượng. Không nói dối. Không ch
tâm độc ác. Ông giải thích cha nó đã trở thành Chúa tể Ma-cà-chớp như thế nào, Chiến Tranh
Của Các Vết Thẹo là gì, lời tiên tri của Tí Nị và vai trò của chúng tôi trong vụ này.
Sau khi nghe ông nói xong, trán nhăn lại, Darius lắc đầu:
- Cháu không hiểu. Nếu ma-cà-chớp không nói dối thì sao cha cháu lúc nào cũng nói dối?
Ông ấy dạy cháu bắn súng gắn tên, nhưng ông lại bảo họ không được phép dùng những vũ khí
như thế.
- Chúng không được phép. Ta chưa từng nghe hay thấy một ma-cà-chớp nào phạm luật.
Nhưng chúa tể của chúng cao hơn cả luật pháp. Chúng quá sùng bái hắn – hoặc quá sợ những gì
sẽ xảy ra nếu bất tuân lệnh hắn – nên đã không quan tâm đến những gì hắn làm, miễn sao hắn
đưa chúng tới chiến thắng ma-cà-rồng.
Darius lặng lẽ suy nghĩ về những gì ông Vancha nói một lúc lâu. Vẻ mặt và cử chỉ của nó già
dặn hơn tuổi lên mười nhiều. Sau cùng, nó nói:
- Nếu biết trước, cháu đã không giúp ông ấy. Lớn lên với ý nghĩ ma-cà-rồng tàn ác như...
trong phim. Nên khi ông tìm cháu mấy năm trước, nói là đang lãnh trách nhiệm ngăn chặn nó,
cháu nghĩ đó là một chuyến phiêu lưu vĩ đại. Ông là một vị anh hùng. Cháu rất hãnh diện là con
trai của ông. Cháu đã làm bất cứ điều gì ông bảo. Cháu đã...
Nó như sắp khóc lại. Nhưng rồi, hàm nghiến chặt, nó lom lom nhìn tôi:
- Nhưng sao cậu liên quan vào vụ này? Má cháu nói cậu đã chết. Má nói cậu bị gãy cổ.
- Cậu đã tạo ra một cái chết giả.
Rồi tôi nói sơ cho nó biết những ngày đầu khốn khổ của một đệ tử ma-cà-rồng, những hy
sinh để cứu mạng Steve.
Darius gào lên:
- Cậu cứu ông ấy, vì sao ông ấy lại căm thù cậu? Thật quá điên rồ!
- Steve đã nhìn sự việc hoàn toàn khác. Hắn tin, định mệnh của hắn là trở thành ma-cà-
rồng. Hắn nghĩ, cậu đã cướp vị trí đích thực phải là của hắn. Steve quyết định là cậu phải trả
giá.
Darius bối rối lắc đầu:
- Cháu không hiểu nổi.
- Cháu còn nhỏ. Cháu còn phải học hỏi nhiều về con người và hành vi của họ.
Tôi buồn rầu lặng lẽ nghĩ, đó là những gì mà Shancus tội nghiệp chẳng bao giờ được học hỏi
nữa.
Darius lên tiếng:
- Bây giờ... cháu phải làm gì?
Tôi thở dài:
- Về nhà. Quên hết những chuyện này đi.
- Nhưng còn ma-cà-chớp? Còn cha cháu? Cháu muốn được giúp cậu tìm ra ông ấy.
- Thật sao? Cháu muốn giúp chúng ta giết hắn? Đưa chúng ta tới cha ruột mình, đứng nhìn
chúng ta moi quả tim mục rữa của cha cháu ra sao?
Nó bối rối thì thầm:
- Ông ấy là... kẻ ác.
- Đồng ý. Nhưng vẫn là cha cháu. Tốt nhất là hãy lánh xa chuyện này.
- Còn má? Cháu phải nói gì đây?
- Không nói gì hết. Má cháu nghĩ cậu đã chết rồi. Phải để cô ấy nghĩ thế. Đừng nói gì về
chuyện này. Thế giới cậu sống không thích hợp với trẻ em... Từng là một đứa trẻ sống trong
thế giới đó, cậu biết mà. Hãy trở lại với đời sống bình thường. Cố gắng đừng nghĩ lại những
chuyện đã xảy ra. Rồi cháu sẽ quên tất cả chuyện này như quên một cơn ác mộng khủng khiếp.
Đặt tay lên vai nó, tôi mỉm cười âu yếm:
- Darius, về đi cháu. Hãy thương yêu mẹ, làm cho mẹ hạnh phúc.
Darius không vui, nhưng có thể thấy nó sẵn sàng làm theo lời tôi khuyên. Nhưng bỗng ông
Vancha lên tiếng:
- Không dễ thế đâu.
Tôi nhíu mày:
- Chuyện gì nữa?
- Nó đã nhập cuộc, không thể thoát ra được nữa.
Tôi quát lên:
- Đương nhiên là nó có thể.
- Nó đã được truyền máu. Máu cà chớp trong nó sẽ tăng dần. Nó sẽ không già đi như những
đứa trẻ bình thường khác. Chỉ vài chục năm nữa, sẽ là một lần thanh tẩy, nó sẽ trở thành một
ma-cà-chớp hoàn toàn.
Ông thở dài, nói tiếp:
- Nhưng... những vấn đề của nó sẽ bắt đầu trước đó...
- Ý ông là sao?
- Thực phẩm.
Ông quay sang nhìn Darius:
- Mi sẽ cần uống máu để sống.
Darius đờ người, rồi cố gượng cười:
- Cháu sẽ uống như các ông. Một giọng nơi này, một giọt nơi khác. Không sao đâu. Cháu
thấy cách đó cũng hay. Có thể cháu sẽ hút máu thầy cô và...
- Mi không thể. Lúc đầu, ma-cà-chớp cũng giống chúng ta, trừ phong tục của chúng. Nhưng
chúng đã thay đổi. Nhiều thế kỷ qua, thể chất chúng đã đổi thay. Bây giờ, khi uống máu, chúng
phải giết. Chúng bị bắt buộc, không chọn lựa, không kiểm soát được. Từng là một ma-cà-chớp
nửa mùa, ta biết rất rõ những gì mình nói.
Đứng thẳng người, ông nói một cách rắn rỏi và buồn:
- Chỉ vài tháng nữa, mi sẽ cảm thấy đói khát. Không chống lại nổi. Mi uống máu vì phải
uống, và vì là một ma-cà-chớp nửa mùa... mi sẽ giết!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.