Quyển 1: Gánh xiếc quái dị - chương 2
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1130 chữ
- 2020-05-09 12:53:49
Số từ: 1175
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sau bữa ăn trưa chúng tôi lại có thêm một tiết với thầy Dalton: môn Lịch sử. Chúng tôi đang học về Thế chiến thứ Hai. Tôi không tha thiết lắm với bài học này, nhưng thằng Steve thì mê tít. Nó khoái tuốt tuột những gì dính dáng tới đánh đấm, bắn giết, chiến tranh. Nó vẫn bảo, lớn lên nó khoái được làm lính đánh thuê, nghĩa là lính đánh nhau vì tiền. Nó nói thật đấy.
Sau giờ sử là giờ học toán, nhưng thật không thể nào tin nổi, thầy Dalton dạy luôn tiết ba này!
Thầy toán của chúng tôi nghỉ bệnh, nên phải có thầy khác dạy thế.
Thằng Steve sướng như rồng gặp mây. Thầy yêu quý của nó dạy liền tù tì cả ba tiết. Lần đầu tiên chúng tôi được thầy Dalton dạy toán. Thế là thằng Steve có dịp biểu diễn. Nó cho thầy biết chúng tôi đã học tới trang nào trong sách, nó cắt nghĩa những bài toán rắc rối, nó nói với thầy cứ như nói chuyện với một đứa trẻ. Nhưng thầy không quan tâm, thầy đã quen với tính nết nó và biết cách cư xử với nó.
Thường khi, thầy Dalton là một thuyền trưởng đại tài – lớp của thầy vui nhộn, nhưng ra khỏi lớp là chúng tôi biết mình đã học hỏi được nhiều điều. Nhưng về môn toán thầy lại không là một thầy giỏi. Thằng Steve sát cánh bên thầy, làm
cố vấn
. Thế là cả lớp chúng tối bắt đầu thì
thầm chuyện trò đùa giỡn và ném những mẩu giấy cho nhau.
Tôi ném mẩu giấy, yêu cầu Alan cho đọc tờ giấy bí mật của nó. Lúc đầu nó từ chối chuyền tay qua mấy bạn khác, tôi liên tục
bắn tin
xuống chỗ nó. Sau cùng nó mới chịu chuyền qua Tommy, ngồi trước nó hai hàng ghế. Tommy chăm chú đọc. Miệng nó từ từ há hốc, mặt sáng
lên. Ít nhất nó đọc tới ba lần mới chịu chuyền cho tôi. Lập tức tôi hiểu ngay phản ứng của Tommy khi đọc tờ giấy.
Đó là một tờ bướm, quảng cáo của một gánh xiếc rong. Trên cùng là hình ảnh một cái đầu chó sói, mõm mở to, nước bọt nhễu nhão chảy qua kẽ răng. Dưới cùng là hình ảnh một con nhện và
một con rắn trông cũng gớm ghiếc như đầu con sói.
(Ngay dưới đầu sói là những chữ in to, màu đỏ.)
GÁNH XIẾC QUÁI DỊ
(Dưới hàng chữ đó là những hàng chữ nhỏ hơn:)
Gánh Xiếc Quái Dị – Chỉ trình diễn một tuần!
Hãy tới thưởng thức:
Cặp chị em sinh đôi Sive và Seersa
Cậu bé rắn! Người-sói! Gertha Răng-thép!
Larten Crepsley và con nhện bạn diễn của ông:
Quý bà Octa!
Alexander Xương sườn! Người Đàn Bà Có Râu!
Hans Tay-thần!
Rhamus Hai-bụng:
Người Đàn Ông Mập Nhất Thế Giới!
Sau cùng là địa chỉ mua vé và nơi trình diễn.
(Trên hình ảnh con rắn và con nhện có hàng chữ:)
KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI YẾU TIM!
NHỚ GIỮ CHỖ TRƯỚC!
Đọc đi đọc lại, tôi chìm đắm vào những hình ảnh và lời quảng cáo, chẳng còn nghĩ gì tới thầy giáo, đến khi nhận ra cả lớp im phăng phắc, tôi mới nhớ ra, vội ngẩng đầu lên nhìn: thằng Steve một mình đứng trên đầu lớp, đang nham nhở thè lưỡi cười với tôi. Rởn cả tóc gáy, vội quay lại, tôi thấy thầy Dalton đang đứng sau tôi, môi mím chặt, mắt đọc tờ quảng cáo.
Giật tờ giấy khỏi tay tôi, thầy nghiêm khắc hỏi:
- Cái gì thế này?
- Dạ... một tờ quảng cáo ạ.
- Em lấy ở đâu? Ở đâu?
Chưa bao giờ tôi thấy thầy tức giận đến thế. Tôi bối rối liếm môi, không biết trả lời sao, vì thật tình không muốn thằng Alan vướng vào vụ này. Bạn bè đều biết nó là đứa chết nhát nhất thế giới. Rất may, Steve tiến lại, nói:
- Thưa thầy của em ạ.
- Của em?
- Dạ, em nhặt được gần trạm xe buýt. Có một ông già ném tờ giấy này đi. Thấy là lạ, định hết giờ học, em sẽ hỏi thầy đây là cái gì.
- À... thế thì được. Tính hiếu kỳ không có gì đáng trách. Em ngồi xuống, Steve.
Phết chút hồ rồi gián tờ giấy lên bảng, vỗ vỗ tờ quảng cáo, thầy nói:
- Trước kia, lâu lắm rồi, thật sự vẫn có những màn trình diễn quái đản. Những kẻ tham lam, lường gạt đã nhồi nhét những người dị dạng trong những cái lồng và...
- Thưa thầy dị dạng là sao ạ?
Một bạn lên tiếng hỏi. Thầy trả lời:
- Là những người trông không bình thường. Chẳng hạn như một người ba tay hay hai mũi; hoặc người không có chân; người quá lùn, hay người cao quá khổ. Những kẻ lừa đảo đưa những con người khốn khổ đó ra trình diễn và gọi họ là quái nhân – đó là những con người không
khác gì thầy hay các em, trừ ngoại hình của họ. Những kẻ tham lam, độc ác móc túi thiên hạ bằng cách đó. Chúng còn mời gọi khán giả chế giễu, chọc ghẹo những con người tội nghiệp kia. Chúng thí cho họ một tí tiền, cho họ ăn đói, mặc rách và không bao giờ cho phép họ được tắm
rửa.
Deleina Price, một bạn gái ngồi gần đầu lớp hét toáng lên:
- Như thế là tàn nhẫn.
- Đúng vậy. Những buổi trình diễn quái đản đó là tàn nhẫn, độc ác. Đó là lý do làm thầy tức giận khi trông thấy mảnh giấy này.
Thầy giật tờ quảng cáo khỏi bảng, nói tiếp:
- Chúng đã bị cấm từ nhiều năm trước, nhưng thỉnh thoảng người ta vẫn nghe đồn, những cuộc trình diễn như thế vẫn còn tiếp tục sống mạnh.
- Thưa thầy, thầy có nghĩ gánh xiếc quái dị này thật sự giống như thế không ạ?
- Thầy không chắc. Có thể là một trò quảng cáo bịp thôi. Tuy nhiên, dù đó là một gánh xiếc với những con người dị dạng thật, thầy mong tất cả chúng ta sẽ không em nào có ý muốn đi xem.
Cả lớp nhao nhao:
- Dạ, không có đâu thầy.
Thầy lại nói:
- Tốt. Vì đó là nơi đầy khiếp đảm. Chúng giả dạng như một gánh xiếc bình thường, nhưng thật sự là nơi chất chồng tội ác. Người nào tới đó một lần cũng sẽ trở nên xấu xa như những kẻ điều hành gánh xiếc.
Steve nhiệt tình đồng ý:
- Chỉ kẻ nào điên mới tò mò tới đó, thầy nhỉ.
Nói xong, nó nháy mắt với tôi, miệng uốn éo mấy câu không thành tiếng:
- Tụi mình sẽ đi!