Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 1
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 901 chữ
- 2020-05-09 12:54:07
Số từ: 935
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Đó là 1 đêm khô ráo, ông Stanley Collins từ buổi họp hướng đạo trở về nhà. Đường không xa lắm, chừng gần 1 dặm thôi, và tuy đi trong đêm tối, nhưng con đường này ông thuộc như lòng bàn tay. Stanley là một huynh trưởng hướng đạo. Ông mê hướng đạo từ ngày còn nhỏ và cho đến bây giờ ông vẫn gắn bó với tổ chức này. Ba người con trai của ông cũng gia nhập hướng đạo từ bé. Các con ông đều đã trưởng thành, có nhà cửa riêng và cũng đang hướng dẫn những hướng đạo sinh nhỏ tuổi tại địa phương. Mặc dù đêm nay đẹp trời, nhưng chỉ phong phanh cái quần soọc và cái áo may-ô, ông cảm thấy chân tay nổi da gà, nên rảo bước cho ấm. Không sao,về tới nhà, vợ ông thế nào cũng đã pha sẵn cho ông một tách sô-cô-la nóng hổi và vài cái bánh nướng ngon lành. Càng ngon lành hơn sau chuyến đi thú vị này.
Những hàng cây ven đường làm mặt đất tối tăm hơn. Nếu ai không quen đường chắc sẽ gặp không ít nguy hiểm. Nhưng ông Stanley chẳng sợ gì, trái lại, ông yêu thích cảnh đêm, thích nghe tiếng xào xạc của bước chân mình trên cỏ.
Ông mỉm cười, nhớ lại các con còn nhỏ, mỗi khi về nhà vào ban đêm, ông hù mấy đứa nhỏ là có quái vật trên cây. Ông gầm gừ đe dọa và rung các cành lá rào rào, làm chúng la hét cắm đầu chạy một mạch về nhà. Stanley vừa chạy theo các con vừa cười ha hả.
Những đêm khó ngủ, ông nằm tưởng tượng tiếng chân mình bước trên cỏ, xào xạc, xào xạc, thế là giấc ngủ nhẹ nhàng tới dìu ông vào những giấc mơ êm đềm, vui vẻ.
Với ông Stanley, đó là những âm thanh dễ thưong nhất thế giới: gây cho người ta cảm giác an toàn khi ở 1 mình.
Xào xạc. Xào xạc.
RẮC!
Ông vội dừng chân. Hình như có tiếng cành cây gãy. Nhưng ở đâu? Ông không có cảm giác đạp gãy cành nào. Quanh đây làm gì có bò dê?
Ông đứng lặng lắng tai nghe, chẳng thấy gì. Lắc đầu mỉm cười, ông cho mình khéo giàu tưởng tượng. Nghe kể lại chuyện này, vợ ông lại sẽ rũ ra cười nhạo.
Ông tiếp tục bước đi. Xào xạc, xào xạc.
Có gì đâu? Với đôi tai của 1 huynh trưởng hướng đạo thính như tai cáo, nếu có tiếng động lạ, hẳn ông đã...
RẮC!
Stanley đứng khựng lại. Lần đầu tiên ông cảm thấy hồi hộp.
Không. Không là tưởng tượng. Rõ ràng ông nghe tiếng cành cây gãy, hình như ngay trên đầu
ông. Hơn nữa, trước tiếng
rắc
là tiếng sột soạt, như có vật gì di động.
Ông Stanley ngẩng lên nhìn. Trời tối đen như mực, nếu có 1 quái vật to đùng bằng cả chiếc ô
tô trên cây, ông cũng chẳng thể nào thấy được.
Nhưng làm gì có quái vật, quỷ ma? Ngốc ơi là ngốc! Vừa tự giễu mình, Stanley vừa nâng cao chân bước. Nhưng bàn chân chưa kịp hạ tới đất thì...
RẮC!
Bàn chân thì lơ lửng trên mặt đất chừng vài phân, còn tim đập thình thình. Không phải sóc.
Chắc chắn là 1 vật to lớn hơn.
RẮC!
Lần này tiếng động lớn hơn và... gần hơn.
Stanley bắt đầu chạy.
Tuy vẫn còn khỏe mạnh, nhưng đã lâu rồi ông không chạy nhanh như thế này bao giờ, nên sau khoảng 1 trăm mét, ông bị hụt hơi. Stanley phải ngừng lại thở.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Ông ngẩng phắt đầu, nghe ngóng.
Tiếng bước chân đang tiến lại gần! Chậm chạp, nặng nề. Tiếng chân càng lại gần, Stanley càng thêm khiếp đảm.
Khi tiếng chân ngừng lại. Stanley đã nhận ra 1 bóng người trong tối. Nó nhỏ hơn ông tưởng.
Lấy hết can đảm, ông tiến lại gần.
Thì ra là một đứa con trai. Một đứa con trai nhỏ bé, áo quần bẩn thỉu, mặt mày thảng thốt.
Ông Stanley mỉm cười, lắc đầu. Mình chết nhát thật. Lại thêm chuyện cho bà ấy cười cả ngày.
Ông hỏi thằng nhỏ:
- Cháu không sao chứ?
Nó không trả lời. Ông không biết nó là con cái nhà ai, vì gần đây nhiều gia đình mới dọn về
vùng này. Ông chưa biết mặt hết đám trẻ. Ông lại hỏi:
- Cháu bị lạc à? Có cần chú giúp gì không?
Nó chỉ im lặng lắc đầu. Nó có 1 vẻ khác lạ, làm ông không yên tâm. Có thể tại bóng tối và
cảnh hoang vu, tĩnh lặng quá, nhưng trông thằng bé quá xanh xao, quá gầy yếu và... quá đói.
- Này, cháu có cần ta...
RẮC! Tiếng động lớn ngay trên đầu ông Stanley.
Thằng bé bật nhảy lùi, nhường chỗ...
Stanley chỉ kịp ngước nhìn, để thấy một cái bóng to lớn, màu đỏ-gần giống như một con
dơi-đang buông mình xuống, loáng thoáng qua những cành lá rào rào.
Rồi cái vật màu đỏ đó phủ lên ông. Stanley chưa kịp cất tiếng kêu, bàn tay (móng vuốt thì đúng hơn) của quái vật bịt kín miệng ông. Chỉ 1 chút vùng vẫy chống cự. Stanley rũ trên mặt đất, không nhìn, không nghe, không biết gì nữa. Ông bị ngất đi.
Hai sinh vật của đêm tối tiến lại con mồi.