Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 8
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1367 chữ
- 2020-05-09 12:54:15
Số từ: 1458
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi sợ đến cứng người, đứng chết ngay đơ suốt nửa tiếng, trân trân nhìn vào đôi mắt lạnh lùng phát khiếp của con rắn, chờ nó tấn công.
Cuối cùng, khi ánh nắng mặt trời rọi qua lớp vải lều, người nằm trên võng ngồi dậy vươn vai ngáp, rồi nhìn quanh. Chính là cậu bé rắn. Cậu ta giật mình khi thấy tôi, vội kéo võng che thân. Nhưng phát hiện ra tôi đang bị con rắn cuốn nửa thân mình, cậu ta có vẻ bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi:
- Mi là ai? Vào đây làm gì?
Tôi chỉ nhè nhẹ lắc đầu, không dám trả lời, sợ ngực phập phồng sẽ bị con rắn mổ cho một phát.
- Trả lời đi, nếu không ta bảo con rắn móc mắt mi ra ngay lập tức.
- Mình... là... Da... Darren Sh-Sh- Shan. Ô... ô... ông Cao bảo mình ở chung lều với cậu.
- Darren Shan? Cậu là đệ tử ông Crepsley phải không?
- Ừa.
Toét miệng cười, cậu ta hỏi:
- Ông ấy có biết ông Cao để cậu ở chung lều với mình không?
Tôi gật. Hắn hô hố cười:
- Ha ha, tớ chưa bao giờ gặp một ma-cà-rồng nào ngẩn ngơ, cóc biết đùa như cậu.
Nhảy xuống khỏi võng, hắn nắm đầu con rắn, gỡ dần khỏi thân mình tôi, nói:
- Yên tâm đi. Có gì nguy hiểm đâu. Nó đang ngủ mà. Đáng lẽ cậu cứ bình tĩnh gỡ nó ra cũng được.
- Hả? Nó ngủ?
- Ngủ mê. Mộng du ấy mà.
Quả thật con rắn chẳng phản ứng gì, khi bị gỡ khỏi người tôi. Cười gượng, tôi bảo:
- Cũng may nó không mơ thấy đang ăn đấy.
Hắn vuốt ve đầu con vật cưng bảo:
- Thức giấc, nó cũng không ăn thịt cậu đâu. Cô ả mới xơi nguyên một con dê ngày hôm qua. Bự cỡ này rồi, nàng không cần ăn mỗi ngày đâu.
Đặt con rắn vào một góc, hắn mở cửa lều bước ra. Tôi theo bén gót, chẳng muốn ở một mình với ả bò sát khổng lồ kia chút nào. Ra ngoài, tôi nhìn kỹ lại cậu bé rắn: lớn hơn tôi chừng mấy tuổi, tóc lưa thưa màu vàng
chanh, mắt ti hí, ngón chân ngón tay có mang; toàn thân phủ một lớp vẩy, xanh dương, xanh lục, vàng, vàng kim. Hắn chỉ mặc có mỗi một cái quần xà lỏn.
Hắn đưa tay ra nói:
- Tên mình là Evra Von.
Chúng tôi bắt tay nhau. Bàn tay hắn trơn, nhưng khô ráo. Khi tôi rút tay về, mấy cái vẩy bong ra và dính lên tay tôi. Chúng giống như lớp da khô nhuộm màu. Tôi hỏi:
- Evra Von gì nữa?
- Chỉ đơn giản thế thôi. Cậu đói không?
- Đói.
Tôi theo Evra, đi tìm thức ăn.
Đêm qua không phải diễn, hầu hết những diễn viên và nhân viên đều đi ngủ sớm, nên sáng nay họ cũng dậy sớm hơn thường lệ. Sinh hoạt trong trại nhộn nhịp hẳn lên.
Tôi không ngờ họ đông đến thế. Hàng mấy chục con người cười nói, đi lại, nấu nướng, giặt giũ. Tôi hỏi Evra:
- Những người này là ai?
- Cột sống của đoàn đấy. Lái xe, dựng lều, giặt giũ, nấu ăn, sắp đặt và thu dọn trang phục
trước và sau khi diễn. Bận rộn lắm.
- Họ là người bình thường?
- Đa số. Họ là bà con của những diễn viên. Một số là bạn bè của ông Cao. Có người tới xem, rồi xin ở lại.
- Chỉ thích là có thể xin theo đoàn được sao?
- Nếu ông Cao ưng ngoại hình của họ. Lúc nào trong đoàn chẳng trống chỗ.
Tôi ngừng theo Evra trước một bếp lửa lớn. Hans Tay-thần (người có thể đi và chạy bằng hai bàn tay nhanh hơn nhà vô địch điền kinh thế giới) đang ngồi trên một khúc cây, trong khi Truska (cô gái có khả năng cho râu mọc theo ý muốn) đang ngoáy nồi sốt bằng đôi đũa gỗ.
Nhiều người nằm, ngồi rải rác xung quanh. Hans chào Evra rồi nghi hoặc nhìn tôi hỏi:
- Anh bạn trẻ này là ai?
- Darren Shan đấy.
- Chính là Darren Shan đây à?
Hans trợn mắt hỏi lại. Evra cười tươi nói:
- Còn ai khác nữa.
Tôi thắc mắc:
- Ông bảo
Chính là Darren Shan
là có nghĩa gì vậy?
Hans nói ngay:
- Vì cậu nổi tiếng trong đám tụi tui lắm đó.
- Vì sao? Vì tôi là một... ma-cà-rồng nửa mùa?
Hans cười rinh rích:
- Một ma-cà-rồng nửa mùa thì có gì là lạ. Nhưng một ma-cà-rồng nửa mùa nhỏ xíu như cậu mới là vấn đề. Tôi chưa từng thấy hay nghe nói đến một đứa trẻ nào, cỡ tuổi cậu lại sống ngang hàng cùng một xác chết biết đi như thế. Nè, các Tướng quân ma-cà-rồng đã kiểm tra cậu chưa?
- Tướng quân ma-cà-rồng là ai?
- Là...
- Hans!
Một bà đang giặt quần áo gắt lên:
- Hans. Tưởng Larten khoái chuyện hóng hớt của anh lắm hả?
- Xin lỗi. Tại sáng nay dậy sớm, sảng khoái quá đâm nói nhảm.
Định hỏi thêm về Tướng quân ma-cà-rồng nhưng thấy mặt ông xụ một đống, tôi không dám.
Truska chia đều mỗi người một viên xúc xích. Đến lượt tôi, cô ta cười líu lo một thứ tiếng lạ lùng. Thấy tôi ngẩn tò te, Evra cười lớn:
- Cô ấy hỏi cậu thích ăn xúc xích hay chỉ ăn chay toàn rau thôi?
- Cậu nói được thứ tiếng của cô ấy à?
- Đang học. Ngôn ngữ này khó thấy mồ, nhưng cả trại chỉ mình tớ hiểu cô ta nói gì thôi.
- Đó là ngôn ngữ của nước nào vậy?
- Cô ta có nói đâu mà biết.
Kỳ thật, chắc hắn không muốn cho tôi biết đó thôi. Tôi lẳng lặng cắn một miếng xúc xích, nhưng vội phun ra ngay: nóng đến cháy lưỡi. Evra cười ngặt nghẽo, đưa cho tôi ca nước. Tôi ngậm nước cho hết nóng, rồi thổi phù phù trước khi ăn tiếp.
Chúng tôi ngồi ăn và chuyện trò với Hans và Truska dưới nắng sớm. Evra giới thiệu tôi với tất cả mọi người trong nhóm. Có quá nhiều tên là lạ phải ghi nhớ, tôi chỉ biết mỉm cười, bắt tay và cố nhớ lấy từng khuôn mặt.
Ông Cao chẳng biết từ đâu và từ bao giờ xuất hiện sau lưng Evra, hơ tay sưởi trên bếp lửa.
Ông hỏi tôi:
- Dậy sớm vậy, cậu Shan?
- Cháu không ngủ được.
- Không ảnh hưởng gì đến khả năng làm việc chứ?
- Cháu khoẻ mà, không sao đâu.
- Chắc chứ?
- Dạ, chắc.
Lấy ra một cuốn sổ lớn, lật vài trang, ông nói:
- Tốt. Ta chỉ muốn nghe vậy thôi. Nào để xem cháu có thể làm gì? Nấu ăn tốt chứ?
- Ông Crepsley đã dạy cháu nấu món ra-gu.
- Đã bao giờ nấu ăn cho một tập thể ba mươi hay bốn mươi người chưa?
- Chưa.
- Thế thì phải học. May vá được không?
- Dạ không.
- Giặt giũ?
- Bằng tay ạ?
- Phải.
- Chưa.
- Hừ.
Ông lật thêm vài trang, bảo:
- Thôi được. Trong khi tìm một việc hợp với khả năng của cháu, tạm thời cháu làm việc cùng Evra. Được chứ?
- Cháu thích lắm.
Ông hỏi cậu bé rắn:
- Sao? Đồng ý không, Evra?
- Đồng ý.
- Tốt. Vậy là ổn thoả rồi nhé. Evra tạm thời quản lý cháu. Hãy làm những gì nó bảo. Khi đồng nghiệp của cháu thức dậy (ông ta ám chỉ ma-cà-rồng Crepsley), cháu được tự do cả đêm.
Tôi chờ ông ta biến mất trong chớp mắt, nhưng ông ta đủng đỉnh bước đi, vui vẻ huýt sáo, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp.
Evra choàng cánh tay toàn vẩy lên vai tôi, nói:
- A, Darren, bây giờ mình và cậu là cộng sự của nhau rồi đấy. Cậu thấy sao?
- Vui.
- Tuyệt lắm. Vậy bắt tay vào việc thôi.
- Trước hết chúng ta làm gì bây giờ.
- Việc thường ngày mỗi buổi sáng. Vắt nọc độc từ nang con rắn của tớ.
Tôi đứng sững lại:
- Hả! Nguy hiểm không?
- Trừ khi ả nổi hứng cắn cậu trước khi xong việc.
Evra cười ha hả, rồi đẩy tôi về phía lều.