• 2,104

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 10


Số từ: 959
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi đã ở trong gánh xiếc được hai ngày hai đêm. Ban ngày tôi phụ việc với Evra, ban đêm học pháp thuật ma-cà-rồng với Crepsley.
Tình bạn giữa tôi và Evra càng lúc càng gắn bó. Hắn lớn hơn tôi - nhưng lại nhút nhát - chắc vì những bất hạnh trong quá khứ - vì vậy chúng tôi rất hợp nhau.
Đến ngày thứ ba, nhìn những xe cộ, lều bạt, tôi cảm thấy như khung cảnh này đã là một phần cuộc sống của tôi từ nhiều năm rồi.
Tôi bắt đầu phải chịu đựng ảnh hưởng của việc không chịu dùng chất
thuỷ ngân đỏ
của con người: không còn khỏe mạnh như trước, di chuyển chậm chạp hơn, mắt bị mờ, mũi và tai cũng không còn thính nữa. Tất nhiên, so với con người bình thường trước kia, tôi khoẻ hơn nhiều. Nhưng rõ ràng sức lực tôi hao mòn dần từng ngày.
Tôi không cần, thà mất sức khoẻ còn hơn phải sử dụng đến máu người.
Chiều hôm đó, khi đang ngồi nghỉ với Evra bên rào trại, chúng tôi phát hiện một người lấp ló trong bụi rậm. Tôi hỏi:
- Ai vậy hả?
- Một thằng nhóc trong làng gần đây. Mình thấy nó lảng vảng quanh trại mấy lần rồi.
Tôi nhìn thằng nhóc đang cố núp mình, nhưng với thị giác dù đã hơi yếu của một ma-cà- rồng, tôi thấy nó rõ như nhìn một con voi. Muốn biết anh chàng đang giở trò gì, tôi bảo Evra:
- Ê, quậy chút cho vui.
- Cậu định làm gì?
Tôi ghé sát tai hắn thì thầm. Evra cười cười gật đầu, rồi giả bộ vươn vai, đứng dậy, ngáp dài, nói lớn:
- Mình đi nghỉ đây, lát gặp lại cậu.
- Ok. Lát gặp lại, Evra.
Đợi Evra đi khuất, tôi cũng làm bộ đứng lên đi về lều. Qua khỏi tầm nhìn của thằng nhóc, tôi đi vòng sau mấy cái lều về bên trái chừng một trăm thước, rồi bò lại bụi cây cu cậu đang núp. Mắt nó vẫn thô lố nhìn lom lom vào trại. Phía bên kia, tôi thấy Evra tiến lại gần chú nhóc hơn cả tôi. Hắn đưa ngón cái và ngón trỏ lên thành hình chữ O. Dấu hiệu Ok.
Tôi nằm ép mình sát mặt đất, bắt đầu rên rẩm:
- Hừ! Hừ! Grừ! Grừ!
Chú nhóc đờ người, nhớn nhác nhìn quanh hỏi:
- Ai đó?
Phía kia, Evra còn rên bạo hơn:
- Uuu! Uuu!
- Ai đó?
Tôi thở phì phì như một con khỉ đột đang giận dữ.
Thằng nhóc vừa lết giật lùi vừa nói:
- Đừng bầy trò hù à nha. Ông cóc sợ đâu.
Evra thét lên:
- E he he! E he he!
Tôi rung cành cây rột roạt, ném một viên đá về cái đầu thằng nhóc đang đảo quanh như đầu một con rối. Cu cậu không biết thoát thân đường nào.
Nó gào lên:
- Ê, tớ cóc biết các cậu là ai, nhưng...
Evra đã lẻn đến sau lưng thằng nhỏ, le lưỡi liếm quanh cổ nó và rít lên như rắn.
Chú nhóc chết điếng, rú lên, ù té chạy. Tôi và Evra vừa cười
hù hù
, rượt theo. Chú nhóc nhảy tọt vào một bụi gai, ngồi thu lu, ngoác mồm kêu cứu. Chúng tôi đang định kéo nó ra, nhưng nó bỗng vạch một con đường, thoăn thoắt biến vào đám cỏ cao ngút đầu. Chỉ một thoáng, chúng tôi không thấy tăm hơi thằng nhóc đâu nữa.
Tôi hỏi:
- Nó biến đâu rồi?
- Bó tay. Chẳng thấy dấu vết nó đâu.
- Nó không sao chứ?
- Không biết. Có thể nó ngã xuống cái hố nào rồi.
Tôi gọi lớn:
- Nhóc! Mày không sao chứ? Đừng sợ. Tụi tớ chỉ giỡn thôi mà. Chúng tớ không...
Phía sau chúng tôi có tiếng sột soạt, rồi một bàn tay xô mạnh tôi lăn đùng trên bãi cỏ. Evra cũng bị ngã theo tôi. Ngồi vọt dậy, hết hồn vì sau lưng có tiếng cười sằng sặc, hai chúng tôi từ từ quay lại: thằng nhóc con đang cúi gập mình xuống mà cười. Nó nhảy nhót xung quanh chúng tôi, tưng tửng hát:
- Lêu lêu mắc cỡ! Lêu lêu mắc cỡ. Tớ thấy các cậu từ đầu. Giả bộ sợ để phục kích đó thôi. Bị mắc lừa rồi. Ha ha ha! Hi hi hi!
Bị quê thật, nhưng khi nhìn nhau, tôi và Evra cũng không nín được cười. Thằng nhóc đã lừa tôi vào đám cỏ may. Từ đầu đến chân tụi tôi dính đầy cỏ may. Tôi bảo Evra:
- Trông cậu giống cái cây biết đi quá.
- Ha ha, cậu thì hơn gì tớ.
Thằng nhóc nham nhở cười, phán tỉnh bơ:
- Cả hai cậu trông đều ngố.
Chúng tôi trừng mắt nhìn nó. Nó không cười nữa, nhưng vẫn lầu bầu thêm:
-Thật mà.
Tôi rít lên:
- Mày thấy chuyện này ngộ lắm hả?
Nó gật. Tôi lừ lừ tiến lại, hầm hầm nói:
- Vậy thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.
Tới sát nó, tôi không nhịn được nữa, phá lên cười. Chú nhóc khoái quá, cười hớn hở, đưa tay
nói:
- Mình là Sam Grest.
- Chào, Sam Grest.
Tôi bắt tay nó, nhủ thầm:
Đây là người bạn số hai
.
Và nó đã trở thành bạn của tôi thật. Nhưng khi Gánh Xiếc Quái Dị dọn đi, tôi đã thành thật mong ước: phải chi tôi đừng bao giờ gặp nó, thậm chí đừng bao giờ nghe đến tên nó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.