• 2,104

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 12


Số từ: 1206
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sam thấy con rắn của Evra là vật tuyệt vời nhất trần đời. Nó chẳng e dè, sợ hãi chút nào, tỉnh queo để cô ả quấn quanh cổ như tấm khăn choàng. Miệng nó không ngớt hỏi: con rắn dài bao nhiêu, ăn gì, bao lâu mới lột da một lần, bò nhanh không?
Evra trả lời tất cả những câu hỏi. Hắn là chuyên gia về rắn mà. Chẳng có điều gì về vương quốc rắn mà hắn không biết. Thậm chí hắn còn có thể cho Sam biết gần đúng số vẩy trên mình con rắn.
Chúng tôi hướng dẫn Sam một vòng quanh trại. Anh chàng thật sự run sợ khi đứng trước chuồng và nghe tiếng gầm gừ của Người-sói. Sau khi được giới thiệu với Hans Tay-thần, nó may mắn được chứng kiến Rhamus Hai-bụng đang luyện tập. Mắt Sam thô lố muốn lòi cả tròng khi thấy Rhamus rau ráu nhai một cái ly thủy tinh thành mảnh vụn, nuốt ngon lành, chắp vá lại cái ly từ trong bụng, đẩy lên cuống họng, rồi nhả ra khỏi miệng.
Tôi định biểu diễn mấy trò với Quý bà Octa cho nó xem, nhưng cảm thấy không có hứng.
Thiếu chất
thủy ngân đỏ
, bụng tôi lúc nào cũng sôi sùng sục vì đói, dù ăn bao nhiêu đồ ăn vẫn không cảm thấy no. Nhiều khi tôi chóng mặt đến nỗi phải ngồi thụp xuống. Nếu tôi bị ngất khi con nhện đã ra khỏi lồng là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ một giây mất tập trung, bạn sẽ bị nó tấn công liền.
Nếu có thể, thằng Sam sẵn lòng ở lì với chúng tôi suốt đêm ngày. Nhưng trời sắp tối, gần đến giờ ông Crepsley thức dậy, tôi và Evra còn nhiều việc phải làm; nên tôi giục nó ra về. Sam năn nỉ:
- Cho tớ ở thêm một tí nữa thôi.
- Nhà cậu sắp tới giờ ăn rồi đó.
- Mình ăn với các cậu được không?
Tôi phịa:
- Không đủ đồ ăn đâu.
- Không sao. Mình ăn hành no lắm rồi.
Evra bảo:
- Có thể cậu ấy ở lại cũng được.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng Evra nháy mắt cho tôi biết hắn chỉ giả bộ thôi. Tuy nhiên Sam hớn hở ra mặt, hỏi:
- Được không?
- Được chứ. Nhưng cậu phải giúp tụi mình một tay.
- Làm gì cũng được, mình không ngại đâu. Nào, làm gì đây?
- Cho Người-sói ăn, tắm rửa và đánh răng.
Bộ mặt tí tởn của Sam biến thành mặt mếu:
- Ngư... ư... ười... só... ó... ói... hả?
- Đừng sợ. Ăn uống no đủ, Người-sói êm ru hà. Ít khi nó cắn người nào giúp nó lắm. Nếu bị tấn công, cậu chỉ việc tránh sao đừng để đầu chui tọt vào mồm nó, thà thọc cánh tay vào. Mất một tay còn hơn mất đầu.
Sam vội nói:
- Mình phải về nhà gấp. Bây giờ mới nhớ, má mình bảo tối nay nhà mình có khách.
- Ồ, vậy là cậu phải về sao?
Evra cười nói. Sam liếc về phía chuồng Người-sói, rồi vội bước đi. Trông nó buồn rười rượi,
tôi gọi với theo:
- Sam, mai cậu làm gì?
- Không làm gì hết?
- Chiều mai đến chơi với tụi tớ, được không?
Nó ngó lại, ngập ngừng nói:
- Mình không phải đánh răng, cho ăn...?
- Không đâu.
Evra cười nói. Chúng tôi ngoắc tay chào nó. Tôi bảo Evra:
- Thằng nhóc được quá chứ?
- Được. Phải chi nó đừng ra bộ cụ non và bớt thỏ đế một chút. Tuy nhiên cu cậu cũng được.
- Cậu nghĩ nó vào đoàn được không?
- Chẳng khác nào một chú chuột nhắt lọt vào giữa bầy mèo.
- Hả? Cậu định nói gì?
- Cuộc sống này không phải ai cũng chịu nổi đâu. Xa gia đình mấy tuần, phải cọ cầu tiêu, nấu ăn cho mấy chục người... Nó la làng lên mà bỏ chạy.
- Chúng mình sống được đó thôi.
- Chúng mình khác. Chúng mình không giống mọi người. Mọi người có tổ ấm để quay về.
Chúng mình chỉ có nơi này...
Hắn ngừng lại, chau mày, nhìn xa xa phía sau tôi. Tôi vội quay lại. Suốt mấy giây, tôi chẳng thấy gì, nhưng rồi qua những tán cây về hướng đông, tôi thấy những tia sáng nhấp nháy.
- Ai vậy nhỉ?
- Mình cũng không biết?
Mấy phút sau, ánh đuốc lại gần hơn chúng tôi đã có thể nhìn thấy bóng khoảng sáu, bảy người. Rồi, khi họ qua khỏi lùm cây, tôi đã nhận ra họ là ai, toàn thân tôi nổi da gà. Đó là những người bé nhỏ, trùm kín mít từ đầu đến chân bằng môt màu xanh, mà tôi và Steve đã thấy đêm đầu tiên xem xiếc. Họ phụ giúp diễn viên trên sân khấu và bán kẹo bánh, đồ lưu niệm. Mấy tháng qua, hầu như tôi đã quên bẵng mấy người tí hon này.
Họ ra khỏi rừng, từng cặp một. Tôi đếm được mười hai người. Người thứ mười ba đi sau cùng cầm cây đuốc.
Tôi thì thầm với Evra:
- Họ từ đâu ra vậy?
- Mình không biết. Họ đi khỏi đoàn mấy tuần trước. Chẳng ai biết họ đi đâu. Lúc nào họ cũng sát cánh bên nhau.
- Họ là ai?
- Là...
Bỗng Evra ngừng bặt, mắt mở to khiếp đảm.
Chính người thứ mười ba, cao lớn nhất – lúc này đã thấy rõ mặt – làm cho Evra khiếp đảm.
Đoàn người khăn áo xanh lặng lẽ đi qua. Khi người thứ mười ba tiến tới, tôi nhận thấy hắn ăn mặc khác những người trong nhóm. Không cao lắm, hắn chỉ cao lớn hơn, nếu so sánh với những người áo xanh kia. Tóc hắn ngắn và bạc trắng, đeo cặp kính dày cộm, áo vàng, ủng xanh.
Người hắn mập ú, tròn quay; tướng đi lạch bạch như vịt bầu.
Khi qua mặt chúng tôi hắn mỉm cười vui vẻ. Tôi cũng cười lại, nhưng Evra thì cứng đờ người không nhếch nổi mép.
Họ đi đến một bãi đất trống sau trại. Rồi những người áo xanh bắt đầu dựng lều - chắc họ đều đem theo vật dụng dưới lớp áo choàng xanh. Người thứ mười ba tiến thẳng đến xe ông Cao.
Tôi nhìn Evra. Toàn thân nó run rẩy, dù mặt nó không bao giờ trắng bệch – vì màu da khác
thường của nó – nhưng lúc này nhợt nhạt hơn bao giờ. Tôi hỏi nhỏ:
- Cậu sao vậy?
Nó lặng lẽ lắc đầu, không mở miệng trả lời nổi. Tôi hỏi dồn dập:
- Chuyện gì? Sao cậu hốt hoảng quá vậy? Người đó là ai?
- Đó là... đó là...
Evra tằng hắng, hít mạnh một hơi. Khi nó cất tiếng nói, giọng nó run rẩy, thì thào, đầy khiếp
đảm:
- Đó là lão Tí-nị.
Tôi không thể nào cạy miệng cho nó nói thêm một lời nào nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.