• 2,104

Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 17


Số từ: 1050
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mấy ngày sau đó, Evra và tôi vẫn tiếp tục với những công việc lặt vặt và lo ăn cho đám Tí-
hon. Tôi cố bắt chuyện, nhưng chúng luôn lảng tránh. Không cách gì phân biệt được chúng. Một
anh chàng (hay cô nàng?) cao hơn và môt tên thấp hơn cả bọn. Một tên khác có chân trái hơi
khập khiễng. Nhưng trông chúng giống hệt nhau.
Càng ngày Sam càng đến trại thường xuyên hơn. Chúng tôi không đưa nó đi săn, nhưng nhờ nó
giúp hầu hết những việc đáng lẽ chúng tôi phải làm trong trại. Nó làm việc cật lực, phần để gây
ấn tượng với hai đứa tôi, phần để cố gắng kiếm một chân chính thức trong gánh xiếc.
Tôi ít gặp ông Crepsley. Ông biết tôi phải dậy sớm, săn mồi cho đám Tí-hon, nên ông để tôi
tự do thoải mái rất nhiều. Điều này làm tôi rất mừng, vì không bị ông thúc ép uống
thủy ngân
đỏ
của con người.
Rồi một buổi sáng, ông Cormac Tứ- chi xuất hiện, làm huyên náo cả trại.
Evra vừa kéo tôi đi vừa nói.
- Cậu phải gặp người này. Một diễn viên tuyệt nhất trên đời.
Khi chúng tôi tới chỗ đậu xe của ông Cao, một đám đông đang vây quanh Cormac Tứ-chi
rồi. Mọi người thân mật vỗ lưng ông, rối rít hỏi thăm: ông đến đây làm gì, thời gian qua đi đâu.
Ông ta cười, bắt tay, trả lời từng người. Đúng là một siêu sao, nhưng không hề chảnh.
Vừa thấy Evra, ông ta lách ra, ôm nó:
- A ha, con bò sát hai chân yêu quý của ta, cháu khỏe không?
- Khỏe re.
- Tốt. Gần đây có lột da không?
- Gần đây thì chưa.
- Nhớ nghe, ta muốn có bộ da. Tại nhiều nước, da Người-rắn cao giá hơn vàng dó.
- Ông muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng, ông Cormac, đây là Darren Shan, bạn cháu. Cậu ấy
là người mới, chưa bao giờ được gặp ông.
Ông ta kêu lên, làm bộ như... hơi bị tự ái:
- Ôi! Vô lý! Làm sao có thể chưa biết đến Cormac Tứ-chi này chứ? Ta tưởng, tất cả mọi
người trên thế giới đều đã từng xem tài biểu diễn của Cormac rồi.
Tôi bảo:
- Thậm chí cháu con chưa nghe tên ông bao giờ.
Ông ta ôm ngực như lên cơn đau tim. Tôi hỏi:
- Ông bị sao vậy?
Cormac nhìn quanh đám đông, nhăn nhó hỏi:
- Mình có nên chứng minh không nhỉ?
Mọi người mừng rỡ, nhao nhao:
- Ồ, có chứ. Chứng minh đi.
Cormac nhìn ông Cao đang đứng sau đám đông. Ông Cao thở dài gật đầu:
- Chúng không để anh yên, nếu anh không biểu diễn vài trò đâu.
- Được. Nhưng tránh ra cho đủ chỗ chứ.
Tôi vừa giật lùi theo mọi người, Cormac nắm vai tôi giữ lại, nói với đám đông:
- Tôi mới từ xa tới, nên rất mệt. Không thể diễn hết chương trình được đâu. Biểu diễn vài
trò cho vui thôi nghe.
Ông ta nắm bàn tay phải lại, nhưng đưa ra ngón trỏ, bảo tôi:
- Darren, làm ơn ngậm ngón tay này đi.
Tôi liếc Evra. Nó ra hiệu cứ làm theo lời ông ta.
Cormac bảo:
- Nào, bây giờ thì cắn đi.
Tôi cắn nhè nhẹ. Cormac thúc giục:
- Mạnh hơn lên.
Tôi cắn mạnh hơn một chút. Cormac kêu lên:
- Thôi nào cậu bé. Không có răng à? Cắn cho ra cắn thử coi.
Được, muốn vậy, tôi cắn cho lão biết tay. Tôi há miệng, ngoạm một phát tưởng làm Cormac
phải nhảy dựng lên. Nhưng, ngược lại, chính tôi là đứa nhảy dựng lên: tôi vừa cắn xuyên qua
xương, cắt lìa ngón tay ông ta.
Khiếp đảm, tôi vội lùi lại, phun toẹt ngón tay đứt ra khỏi miệng. Tôi trố mắt nhìn, chờ một
tiếng thét đau đớn, nhưng Cormac Tứ-chi lại ha hả cười, đưa cao hai tay đắc thắng.
Nơi tôi vừa cắn không một chút máu, chỉ là chân ngón tay mấp mô trắng hếu. Trong khi tôi
ngó, một sự kỳ lạ xuất hiện: ngón tay ông ta đang từ từ... mọc lại!
Tôi tưởng mình bị quáng gà hay tưởng tượng, nhưng nó tiếp tục mọc lại thật, và chỉ vài giây
sau, ngón tay dài trở lại như bình thường.
Cormac co duỗi để mọi người cùng thấy. Đám đông hoan hô như sấm dậy, còn tim tôi tưởng
như ngừng đập.
Nhìn xuống ngón tay tôi đã phun ra: nó đang rữa dần, rồi chỉ còn lại là một nhúm cát nhỏ
trên mặt đất.
Cormac Tứ-chi vỗ nhẹ đầu tôi, nói:
- Xin lỗi đã làm cháu sợ.
- Không sao. Cháu phải tập làm quen với những chuyện bất ngờ xảy ra tại đây. Cháu rờ thử
được không?
Ông ta gật. Ngón tay mới đó chẳng khác gì với những ngón khác. Tôi hỏi:
- Ông làm cách nào vậy? Trò ảo giác, phải không?
- Không. Đó là lý do người ta gọi ta là Cormac Tứ-chi. Từ khi còn nằm nôi, ta đã có khả năng
làm những phần thuộc tứ chi mọc lại, từ hai chân, hai tay đến các ngón. Không chỉ có thế, ngày
còn bé, cha mẹ ta đã phát hiện ra tài năng đặc biệt của ta: phần nào của cơ thể ta cũng có thể
làm cho mọc lại được. Trừ cái đầu. Chưa bao giờ ta dám thử cắt đầu. Chẳng dại gì thử thời vận
bằng kiểu đó.
- Làm thế có đau không?
- Hơi hơi thôi. Khi một phần chân tay bị cắt, rồi mọc ngay lại tức thì, ta bị đau chừng mấy
giây, giống như là...
Ông Cao cắt ngang:
- Thôi thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian để anh dài dòng diễn tả đâu. Đoàn ăn không
ngồi rồi suốt thời gian qua, chắc chắn khán giả tưởng chúng ta rã đám hết rồi. Nào, tất cả nghe
đây, hãy rải người đi thông báo. Đêm nay chúng ta trình diễn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.