Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 31
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 462 chữ
- 2020-05-09 12:54:43
Số từ: 488
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Giữa lúc không ngờ nhất, hai bàn tay xuất hiện từ bóng tối, nắm chặt hàm nó, bẻ đầu nó
sang một bên.
Người đó leo lên lưng Người-sói, ghì nó xuống. Những cú đấm lẹ hơn tia chớp, tới tấp giáng
lên đầu nó. Người-sói nằm mê man trên mặt đất.
Tôi ngước nhìn, khi người người đó đứng dậy: Mặt ông Crepsley đỏ bừng, hoảng hốt.
Ông vừa thở dồn dập vừa nhẹ nhàng quay đầu tôi từ phải qua trái để kiểm tra vết thương:
- Evra nghe tiếng Người-sói tru. Nó cứ ngỡ Người-sói xổ chuồng, không ngờ có cả cháu và
cậu bé kia. Sau khi biết chuyện xảy ra, ông Cao đã cắt ngang buổi biểu diễn và hủy bỏ bữa tiệc
định tổ chức. Rồi, thấy giường cháu bỏ trống, ta chợt nhớ tới cháu. Tìm các nơi, ta phát hiện
thấy những dấu vết trên đường.
Toàn thân tôi trầy trụa, cổ họng tôi khô cứng tưởng như không thốt nổi nên lời. Tôi nói như
rên:
- Cháu... đinh ninh... là chết. Tưởng không ai tới kịp.
Choàng cánh tay không đau, tôi ôm chặt ông Crepsley, nức nở:
- Cám ơn, cám ơn, cám ơn ông nhiều lắm.
Rồi buông ông ra, tôi chạy lại chỗ Sam nằm, gào lên:
- Sam ơi!
Người-sói đã mở banh lồng bụng Sam và ăn gần hết nội tạng. Kỳ lạ là Sam vẫn còn sống.
Mi mắt nó lay động và hơi thở con thoi thóp.
- Sam ơi, cậu không sao chứ?
Tôi lại kêu tên và vuốt ve trán nó. Nó không tỏ ra nghe thấy hay cảm thấy có tôi bên cạnh.
Từ ngực trở lên, trông nó thật êm đềm, bình thản.
Ông Crepsley quỳ xuống bên tôi, kiểm tra thân thể nó.Tôi hỏi:
- Ông có cách nào cứu được nó không?
Ông buồn bã lắc đầu. Tôi hét lên:
- Phải có cách chứ. Ông khép vết thương nó lại, cho nó thứ thuốc, gọi bác sĩ. Chắc chắn phải
có cách chứ.
Ông Crepsley nhẹ nhàng nói:
- Darren, chúng ta không thể làm gì được nữa. Sam sắp chết rồi. Vết thương quá lớn. Ít ra, nó
đã mất hết cảm giác, không phải chịu đựng đau đớn.
- Không! Trời ơi!
Tôi đau đớn, khóc như không thể nào nín được.
- Sam! Cậu không thể chết. Sống lại đi, Sam ơi! Vào gánh xiếc, đi khắp thế giới với mình. Cậu
có thể...
Nghẹn ngào không nói được thành lời, tôi ôm lấy Sam mà khóc.
Trong sân ga hoang vắng, sau tôi Người-sói vẫn nằm bất tỉnh, bên tôi ông Crepsley ngồi
lặng lẽ, dưới chân tôi Sam Grest - người bạn đã cứu mạng tôi – hoàn toàn câm nín và đang
chìm dần, chìm dần vào giấc ngủ muôn đời, vào cõi chết hãi hùng miên viễn.