• 2,104

Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 5


Số từ: 994
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Họ của Debbie là Hemlock cũng có nghĩa là cây độc cần, vì vậy cô bé ghét cái họ này lắm.
- Thử tưởng tượng xem, tên họ gì lại trùng với một loài cây độc như vậy?
- Hay chứ. Mình rất thích.
- Như vậy chứng tỏ khiếu thẩm mĩ của bạn dở òm.
Gia đình Debbie mới dọn đến thành phố này. Cô bé không có anh chị em. Ông bố thường
xuyên bay khắp thế giới vì công việc. Từ khi sinh ra, Debbie theo c mẹ thay đổi chỗ ở năm lần
rồi.
Cô ta tỏ ra rất quan tâm khi biết tôi cũng luôn luôn phải di chuyển. Tôi không nói gì đến
Gánh Xiếc Quái Dị, chỉ bảo phải đi theo cha, vì ông là người bán hàng lưu động.
Debbie bảo:
- Mình chưa bao giờ thấy ông già bạn, chỉ thấy anh trai bạn thôi.
Cô bé lầm Evra là anh trai tôi, nhưng tôi không cải chính.
- Ông già dậy sớm lắm. Ngày nào cũng ra đi từ trước trời sang, trở về nhà đã tối mịt rồi.
- Ông già để hai anh em một mình tại khách sạn à? Còn việc học hành thì sao?
Đánh trống lảng, tôi cầm lên một đôi găng tay hỏi:
- Giống đôi của bạn không?
- Gần giống. Đôi của mình màu tối hơn.
Chúng tôi sang quầy bán đĩa nhạc. Không đem theo nhiều tiền, nên tôi chỉ mua quà cho
Evra, không mua gì cho mình.
Loanh quanh thêm mấy cửa hàng vẫn không tìm được đôi găng vừa ý Debbie, chúng tôi
lang thang ngắm những nhọn đèn bắt đầu tỏa sáng trên đường phố và những quầy hàng.
Debbie nói:
- Mình yêu nhất thời điểm này của buổi chiều, giống như một thành phố bắt đầu đi ngủ, để
một thành phố mới vươn vai thức dậy.
- Một thành phố dà những kẻ sống về đêm.
Vừa nói tôi vừa nghĩ đến ông Crepsley. Debbie chợt lom lom nhìn tôi:
- À này, quê bạn ở đâu?Qua giọng nói của bạn, mình không đoán được bạn người vùng nào.
- Tại mình đi hết nơi này tới nơi khác mà. Đủ nơi đủ chỗ.
- Bạn không muốn nói chứ gì?
- Ông già mình không cho.
- Vì sao?
- Không nói được.
Tôi cười yếu xìu. Nhưng Debbie đã chuyển đề tài:
- Khách sạn bạn ở có khá không? Trông có vẻ ngột ngạt quá hả?
- Không đâu. Ngon lành hơn những nơi trước nhiều. Nhân viên không nạt nộ, nếu bạn chơi
đùa trong hành lang. Có cả những khách... kì cục lắm.
Tôi kể cho Debbie nghe về tay khấch trọ dạo khắp khách sạn như... người tiền sử. Cô bé rú
lên:
- Ghê vậy? Bạn phịa rồi.
- Thật mà. Mình thề.
- Người ta không đá lão ra khỏi khách sạn sao?
- Theo họ, khách hàng là thượng đế. Muốn làm gì thì làm.
Debbie cư̖
- Thế nào mình cũng phải tới nơi đo một lần.
- Nhưng đừng đến vào ban ngày.
Tôi vội nói, sợ Debbie đến trong lúc ma-cà-rồng Crepsley còn ngủ.
Chúng tôi thả bộ trở lại quảng trường. Tuy biết kết bạn với một con người bình thường là
điều rất nguy hiểm, nhưng tôi thích được ở bên Debbie.Ngoài Evra, tôi không có người bạn
nào cùng lứa tuổi.
Tới trước cửa nhà cô bé, tôi hỏi:
- Bạn sẽ nói sao với ông bà già về đôi găng tay?
- Thú thật chứ biết sao. Vừa nói vừa ho, để ba má tội nghiệp, không la vì cái tội làm mất quà
của chú.
Tôi phì cười:
- Tinh quái thật
Debbie cũng cười:
- Mình là một loài rau đọc, bạn quên ah? Vào nhà mình một chút không?
Tôi ngó đồng hồ. Giờ này chắc ông Crepsley đã đi khỏi khách sạn rồi. Không muốn Evra
tưởng tôi lơ là với nó, tôi bảo Debbie:
- Muộn rồi. Mình phải về thôi.
- Tùy bạn. Ngày mai, nếu rảnh cứ đến chơi. Lúc nào mình cũng ở nhà.
- Không đi học sao?
- nghỉ lễ rồi. Má bảo, chờ tới năm mới đi học luôn cho khỏe.
- Nhưng bạn lại có thể lang thang đi mua găng tay?
- Má đâu biết là mình đi bộ. Mình bảo là đi taxi đến thăm nhỏ bạn. Lúc về mình cũng... đi
bằng taxi. Hì hì!
- A ha! Bắt quả tang nói láo nhé. Mình có bằng chứng để tống tiền bạn rồi đấy.
- Dám không? Mình sử dụng phép thuật của phù thủy biến bạn thành con cóc ngay. Nhớ ghé
thăm mình, mới về đây nên mình chưa có nhiều bạn. Ở nhà suốt, nản lắm.
- Nhưng bạn sẽ bảo là gặp mình ở đâu? Trên taxi à?
- Phải đấy, mình quên vụ này...
- Nhất là mình lại... hơi bị xinh trai nữa.
- Quá xinh chứ. Hay để mình đến chỗ bạn, rồi đi xem phim. Mình sẽ nói với má là gặp bạn
trong rạp hát.
Tôi nói số phòng, rồi dặn them:
- Nhưng khoảng 6 giờ chiều bạn hãy tới là tốt nhất.
Debbie nhịp chân trên bực cửa, ngập ngừng:
- Nhưng...
- Nhưng sao?
- Cậu không mời mình à?
- Mời?
- Mời mình đi
- Nhưng Debbie mới bảo...
- Khổ quá Darren! Con gái không bao giờ mời con trai.
Tôi ngẩn tò te:
- Vậy sao?
- Bạn mù tịt hả?Để mình bày cho: Debbie ơi, bạn có muốn cùng mình đi xem phim trong?
Nói đi.
- OK. Debbie, bạn có đi xem phim với mình không?
- Để mình suy nghĩ đã.
Nói xong con nhóc mở khóa cửa, rồi biens ngay vào trong nhà.
Con gái khiếp thật!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.