• 2,105

Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 18


Số từ: 1065
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Ông Crepsley không tỏ ra ngạc nhiên khi biết Murlough rình mò trước khách sạn, nhưng
sững người khi biết tôi trở lại quảng trường. Ông quát to:
- Nghĩ sao mà trở lại đó?
- Ông có cấm cháu đâu!
- Ta tưởng không cần phải nói, cháu cũng đã biết. Nhưng chuyện gì làm cháu phải quay về
đó?
Tôi nghĩ đã đến lúc phải cho ông biết về Debbie. Ông lẳng lặng nghe tôi cắt nghĩa lý do. Sau
cùng, ông nhẹ lắc đầu nói:
- Sao cháu lại nghĩ ta phản đối chứ? Có lý do nào ngăn cấm cháu kết bạn với một cô gái đâu?
Một ma-cà-rồng tram phần trăm đôi khi cũng si tình một người bình thường. Dù điều đó nếu
tránh được thì tốt hơn, vì dễ xảy ra rắc rỗi. Nhưng đó là chuyện bình thường, có tội lỗi gì đâu.
- Ông không giận cháu chứ?
- Sao ta lại giận? Vấn đề là con tim của cháu, không phải việc của ta. Cháu đã hành động
đúng đắn: không hứa hẹn những gì cháu không thể giữ đúng lời hứa được. Điều ta lo ngại là,
tình bạn của cháu với cô bé này đã gây chú ý với gã ma-cà-chớp kia đến đâu.
- Ông nghĩ Murlough sẽ săn đuổi cô ấy?
- Ta nghi lắm. Nó sẽ lảng vảng gần quảng trường, chờ chúng ta quay lại. Cháu phải rất thận
trọng, đừng đến gặp con bé khi trời tối. Tới nhà Debbie, phải vào gần cửa sau, không được mon
men gần cửa sổ.
- Cháu vẫn được đến thăm Debbie?
Ông mỉm cười:
- Được chứ. Ta biết cháu coi ta như kẻ phá hoại niềm vui, nhưng ta chưa bao giờ muốn thấy
Nhiều ống chỉ đủ để bò qua. Có những ống đã sét rỉ và khô ráo vì rò rỉ. Mùi hôi thối thật là
khủng khiếp. Chúng tôi chỉ có thể tìm ra Evra và Murlough bằng thính và thị giác, chứ không
thể nào đánh hơi thấy họ.
Nhện, gián, chuột lổn nhổn khắp mặt nước. Nhưng tôi nhận ra ngay một điều: nếu mình làm
lơ chúng, chúng cũng chẳng thèm quan tâm tới mình.
- Ta chẳng hiểu sao người ta cần nhiều đường hầm đến thế này.
Ông Crepsley lèm bèm sau nhiều giờ tìm kiếm mệt nhoài.Hình như chúng tôi đã đi xuyên
qua nửa thành phố. Nhưng khi ló đầu lên mặt đất, ông nhận ra mới vượt qua chưa tới ba phần
tư cây số.
Cha tôi làm việc cho một công ty xây dựng, đã từng cho tôi biết sơ sơ về hệ thống đường
hầm của một thành phố. Tôi nói:
- Cháu đoán là họ đã xây dựng những đường hầm này vào những thời gian khác nhau. Đào
mới dễ hơn là ráp nối với đường cũ.
- Quá lãng phí. Những ống này đủ để xây dựng một thành phố nhỏ. Toàn hầm hố thế này mà
thành phố không bị sụp cũng là chuyện lạ.
- Ông muốn ngừng lại một chút không?
- Không.
Chúng tôi phải dùng đèn pin, vì ma-cà-rồng cũng như mù trong đường hầm hoàn toàn u tối
thế này, dù biết sẽ dễ bị Murlough phát hiện.
Sau mấy giờ vừa bò, vừa đi lom khom, chúng tôi bắt buộc phải ngồi nghỉ để thở. Tôi hỏi:
- Không sử dụng thần giao cách cảm để tìm ra Murlough được sao?
- Bắt được luồng tư tưởng của người khác, phải cần một làn sóng như radar phát ra từ cả
hai phía.
Ông giơ hai ngón trỏ, cách nhau chừng nửa mét. Nhúc nhích ngón phải:
- Thí dụ đây là ông Cao. Còn ngón trái này là ta. Từ nhiều năm trước, chúng ta đã luyện tập
để nhận ra những làn sóng phát ra từ tâm trí nhau. Vì vậy khi bắt được tín hiệu từ ý nghĩ của
ông Cao, dù lúc đó ông ấy không hề nghĩ đến ta, ta vẫn có thể biết ông ấy đang ở đâu.
- Nghĩa là ông có thể tìm ra ông Cao dù ông ấy không muốn?
- Đúng vậy. Vì thế nhiều người không cho phép người khác nhận biết sóng tư tưởng của
họ.Chỉ những người hoàn toàn tin cẩn nhau mới được biết mà thôi. Trên địa cầu này, chỉ
khoảng mười người có thể tìm ra ta và ngược lại, ta tìm ra họ, bằng cách đó. Không cần phải
nói, chắc cháu cũng biết, trong số đó không có ma-cà-chớp rồi.
Tôi không chắc hiêu rõ về kiểu phóng tư tưởng cho nhau rắc rối này, nhưng tôi biết chắc
một điều là ông Crepsley không thể dùng phương pháp này để tìm ra Evra.
Lại mất thêm một niềm hy vọng!
Không còn cách nào khác nữa sao? Không còn cách nào để lùa Murlough vào bẫy sao?
Murlough bảo tôi có tí ti óc, vậy mà tôi không nghĩ ra được điều gì để cứu Evra sao?
Nhớ lại từng lời nói của ma-cà-chớp: về Evra, về ông Crepsley, về Debbie và cuộc thương
lượng, và...
Debbie!
Murlough đã chọc ghẹo tôi về Debbie. Nó bảo sẽ giết, sẽ uống máu cô. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là
nó hăm dọa, nhưng lúc này càng nghĩ, tôi càng thấy nó thật sự quan tâm tới Debbie.
Dưới đường hầm tăm tối này, nó đói khát. Chúng tôi đã phá hỏng kế hoạch của nó.
Murlough bảo sẽ uống máu Evra. Ma-cà-rồng không uống máu rắn. Ma-cà-chớp thì sao?
Murlough nhắc đi nhắc lại: Debbie ngon lành lắm! Đó có phải là bằng chứng Evra không ngon
lành? Nó không ăn thịt được Evra?
Thời gian chậm chạp trôi qua. Những ý nghĩ dần hình thành trong đầu tôi, nhưng tôi không
nói gì với ông Crepsley, khi ông bảo chúng tôi nên trở lên mặt đất. Tôi lẳng lặng leo khỏi đường
hầm, xuyên qua những con phố, rồi lên mái nhà. Tôi vẫn nín thinh khi trường qua cửa sổ khách
sạn, mệt mỏi, buồn rầu ngồi rũ trên ghế.
Nhưng rồi, sau cùng tôi ngập ngừng nói với ông:
- Cháu nghĩ là...cháu có một kế hoạch.
Chậm rãi, tôi trình bày cho ông biết...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.