Phần 2 - Trên bề mặt và ngay dưới da - Chương 17
-
Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
- Paolo Giordano
- 1017 chữ
- 2020-05-09 02:37:52
Số từ: 1005
Dịch giả: Lê Thúy Hiền
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Viola là đứa quyết định bạn sẽ được nhập hội hay bị đá ra ngoài. Sáng Chủ nhật ba của Giada Savarino đã gọi điện cho ba nó, đánh thức cả nhà Bai dậy. Cuộc nói chuyện kéo dài và Viola, vẫn còn trong bộ đồ pyjama, áp tai vào cánh cửa phòng ba mẹ, nhưng không thể nghe rõ được dù chỉ một lời.
Khi nghe tiếng giường kêu cọt kẹt, nó chạy biến về phòng, chui vào chăn giả vờ đang ngủ. Ba nó lay nó dậy, kêu nó giải thích mọi việc thử xem, rằng sẽ không có thêm tiệc tùng chi hết ở cái nhà này, và rằng xém chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì nó cũng quên luôn việc đi dự tiệc đi. Trong bữa trưa bà mẹ hỏi nó sao cái đèn bàn trên phòng xép lại bị vỡ, còn chị nó thì chẳng bênh nó tí nào vì phát hiện ra Viola đã lục lọi đồ riêng của mình.
Nó bị nhốt trong phòng cả ngày, lại còn bị cấm không được xài điện thoại. Chán nản, nó không thể rũ ra khỏi đầu Alice và Mattia với cái cách hai đứa cầm tay nhau. Trong khi lấy móng tay cạy cạy những mảnh vữa trên tường nó đã quyết đinh: Alice sẽ bị đá ra ngoài.
Sáng thứ Hai Alice khóa mình trong nhà tắm và tháo hẳn miếng gạc phủ hình xăm ra. Em cẩn thận gấp nó lại rồi vứt vào sọt rác, cùng với đống bánh quy bóp vụn của bữa sáng em không động đến.
Em ngắm hình bông hoa păng xê trong gương, thầm nghĩ đây là lần thứ hai em thay đổi hoàn toàn cơ thể mình. Em rùng mình một cái thích thú lẫn hối tiếc, lại vừa băn khoăn bối rối. Em nghĩ cơ thể này chỉ là của riêng mình em mà thôi, rằng nếu muốn em cũng có thể hủy hoại nó, phá hỏng nó bằng các dấu hiệu không thể tẩy xóa được; hoặc khiến nó héo khô héo quắt đi, như một bông hoa bị một cô bé nghịch ngợm ngắt khỏi cành rồi sau đó vứt xuống đất.
Sáng đó em sẽ khoe Viola và các bạn nữ khác hình xăm trong phòng vệ sinh. Em sẽ kể họ nghe em và Mattia đã hôn nhau lâu như thế nào. Chẳng cần phải bịa thêm nữa. Nếu họ hỏi em thêm chi tiết thì em chỉ cần chiều theo trí tưởng tượng của họ mà thôi.
Tới lớp em vứt cặp sách vào chỗ ngồi và tiến lại gần bàn Viola, nơi mấy đứa con gái đã xúm lại trước đó. Trong lúc lại gần, em nghe Giulia Mirandi nói, "đến rồi kìa." Em hớn hở nói chào cả bọn, nhưng chẳng có đứa nào đáp lại. Em cúi xuống sát Viola để hôn hai má nó, như cách chính nó đã dạy em, nhưng con này chẳng nhúc nhích lấy một phần.
Alice ngẩng lên nhìn lần lượt bốn cặp mắt nghiêm nghị.
"Hôm qua bọn này đứa nào cũng mệt", Viola bắt đầu.
"Thế à?" Alice hỏi, thực sự quan tâm đến bạn. "Các cậu làm sao vậy?"
"Tất cả đều bị đau bụng khủng khiếp", Giada chen vào nói khống lên.
Alice nhớ lại cảnh Giada nôn mửa trên sàn nhà và em muốn nói nó uống nhiều thế thì cũng phải thôi.
"Mình chẳng bị làm sao cả." Em nói.
"Hẳn là thế rồi", Viola cười gằn, nhìn mấy đứa khác. "Đây không nghi ngờ gì điều đó."
Giada và Federica cười, Giulia cụp mắt xuống.
"Ý cậu là sao?" Em băn khoăn hỏi.
"Mày biết thừa tao muốn nói gì?", Viola bắt bẻ, giọng nó thay đổi đột ngột, đôi mắt đẹp chiếu qua Alice sắc lẻm.
Khng, mình không biết." Alice chống đỡ.
"Mày đã đầu độc chúng tao." Giada xấn vào nói.
"Các cậu nói gì kia? Sao lại đầu độc?"
Giulia rụt rè nói: "Thôi mà các cậu, không phải vậy mà."
"Đúng là nó đã đầu độc bọn mình đấy." Giada phản bác. "Ai mà biết được nó đã cho cái quái gì vào trong bánh kia chứ."
Rồi nó lại quay sang Alice: "Mày muốn làm hại chúng tao phải không? Giỏi lắm, mày làm được rồi đấy."
Alice nghe mấy lời đó mà mất vài giây em mới hiểu ra được. Em nhìn Giulia. Đôi mắt to xanh của nó như nói xin lỗi, mình chẳng làm được gì. Rồi em tìm kiếm sự giúp đỡ trong đôi mắt của Viola, nhưng nó chỉ nhìn em trống rỗng.
Giada đặt một tay lên bụng, như thể nó vẫn còn cảm thấy khó chịu.
"Nhưng mình đã làm món bánh đó với Soledad mà. Bọn mình đã mua tất cả đồ nấu ở siêu thị."
Chẳng có đứa nào trả lời. Bọn chúng nhìn ra chỗ khác, như thể đợi kẻ sát nhân biến đi.
"Không phải do bánh của Soledad đâu. Mình cũng ăn mà có bị làm sao đâu." Alice nói dối.
"Mày nói dối", Federica Mazzoldi bật ngay lập tức. Từ nãy tới giờ nó chỉ im lặng. "Mày không hề động tới một miếng. Tất cả đều biết là..." Rồi nó im bặt.
"Thôi đi mà", Giulia nói. Có vẻ như chính nó cũng sắp khóc đến nơi.
Alice đặt một tay lên cái bụng phẳng lì của em, cảm thấy sau làn da là trái tim đang đập thình thịch.
"Biết gì kia?" Em hỏi cả bọn, giọng bình tĩnh đến lạ.
Viola Bai lắc đầu nhè nhẹ. Alice im lặng nhìn chằm chằm vào đứa bạn cũ, chờ đợi những lời không được nói ra, nhưng bay lượn trong không khí như những lưỡi khói trong suốt. Em cũng không nhúc nhích khi chuông kêu. Cô Tubaldo, giáo viên dạy môn khoa học, đã phải gọi tên Alice hai lần em mới trở lại chỗ ngồi.