Chương 150: Thánh chỉ
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2117 chữ
- 2022-02-04 07:32:28
Cho đến gần trưa, ba mẫu ruộng dưa mới được tưới một lần.
Hai anh em xách thùng rỗng trở về nhà.
Lúc đến dưới chân núi Tây Sơn, phát hiện trước cửa nhà Triệu gia trước nay vốn vắng vẻ giờ có không ít thôn dân vây quanh.
Nhà Triệu bá bá ở cách thôn khá xa, lại ít qua lại với người trong thôn, nhà hắn từ trước đến nay đều rất yên tĩnh, hôm nay sao lại...
Không lẽ xảy ra chuyện gì? Anh em Tiểu Thảo nhìn nhau, chạy thật nhanh đến Triệu gia.
Chạy tới tường đá bên ngoài Triệu gia, chỉ nghe thôn dân bàn tán hứng thú bừng bừng:
Ôi! Ngươi nhìn thấy không? Đó là thánh chỉ đó! Thánh chỉ hí văn lý đó! Chỉ tiếc cách xa quá, không thấy rõ hình dáng của thánh chỉ!
.
Không nghĩ tới lão Triệu lại là Đại tướng quân tiền triều! Biết quan gia mấy ngày nay hay đến nhà hắn không? Đó là học trò của ông ta! Là đại quan triều đình!
Ngươi có nghe thánh chỉ nói không, Hoàng thượng trọng dụng người tài, muốn lão Triệu trở về làm quan.
Phong hắn là gì? Ta không nhớ rõ?
Trấn Quốc tướng quân! Phong hắn làm Đại tướng quân đó! Chậc chậc, một nhà Triệu thợ săn sau này có thể sống thoải mái rồi!
Còn không phải sao! Triệu gia sẽ được hưởng phúc ở kinh thành đó!
Người tuyên chỉ kia không có râu, có phải thái giám hí văn lý không?
Suyt...
Ngươi không muốn sống nữa hả?! Những công công như bọn hắn hận nhất người khác gọi mình là Thái giám
.
Nếu như bị hắn nghe thấy, sẽ bị chém đầu đó!
Dư Tiểu Thảo nghe được những lời này hoàn toàn yên tâm.
Triệu gia rốt cuộc cũng có ngày rẽ mây thấy được mặt trời rồi! Trước đây lúc nàng tới Triệu gia, trong lúc lơ đãng thấy Triệu gia gia đứng phát ngốc nhìn về phương xa, biểu cảm mất mát.
Một thân văn võ song toàn, bản mạng cho hoàng thất! Nghĩ đến Triệu gia gia tuy ẩn cư hơn ba mươi năm, chắc cũng không cam lòng với cuộc sống tầm thường này nhỉ! Thật may đương kim Hoàng thượng là một vị vua sáng suốt, trọng dụng hiến tài.
Sau này Triệu gia gia và Triệu bá bá bọn họ mới có thể đứng ở vị trí của mình, tỏa sáng đi...
Ô! Tiểu nha đầu? Người đứng lại!
Lúc Tiểu Thảo xoay người muốn rời đi, một giọng nói vang dội gọi nàng lại từ phía sau.
Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh, hình như xung quanh chỉ có mình nàng là cô bé.
Không lẽ là gọi nàng sao? Ai vậy?
Đúng! Gọi người đó!
Một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, rất nhanh đã đi lên trước mặt nàng.
Một ông già chòm râu hoa râm, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, mặt mày hồng hào đang tươi cười nhiệt tình nhìn nàng.
Ngũ...
Ngũ gia?
Dư Tiểu Thảo nhận ra ông, nhìn cách ăn mặc giản dị cả người mặc quần áo vải thô của ông, kinh ngạc hỏi:
Sao ngài lại tới?
Muốn tới thì tới thôi!
Thái thượng hoàng chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh, ánh mắt thâm thúy, ngay cả không khí hình như cũng mát mẻ hơn, bèn cười nói:
Nơi này là một nơi dưỡng lão tốt!
Đầu Dư Tiểu Thảo đầy vạch đen, thầm nghĩ: Ngài rảnh thật đấy, tơ lụa thượng hạng không mặc, nhất quyết phải mặc quần áo vải thô có mụn vá.
Quý tộc hoàng thật không làm, nhất quyết phải lắc lư chạy tới nơi chim không thèm ỉa này.
Nơi thâm sơn cùng cốc này, con mắt nào của ngài thấy đây là nơi dưỡng lão tốt?
Ngài...
Ngài không phải là đi cùng khâm sai tuyên chỉ tới đấy chứ?
Dư Tiểu Thảo thấy ông đi từ Triệu gia qua đây, linh trí thuận miệng hỏi.
Thái thượng hoàng cười ha hả, hình như tâm trạng rất tốt:
Ta nghe...
Nghe nói tổng quản đến thôn Đông Sơn tuyến chỉ, nghĩ vừa vặn tiện đường, trên đường còn có thể chăm sóc lẫn nhau nên cùng đi!
Tiện đường? Ngài tới thôn Đông Sơn có việc gì cần làm à?
Dư Tiểu Thảo ôm mèo vàng nhỏ, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt của nó.
Thái thượng hoàng càng tươi cười hơn, híp mắt nhìn nàng, khiến Tiểu Thảo cảm thấy có chú loạn, lúc này mới lên tiếng nói:
Đương nhiên là tới tìm ngươi!
Tìm ta?
Tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy ba trăm lượng bạc không đáng giá mua công thức đồ kho của nhà nàng, muốn trả lại? Ngẫm lại cũng đúng, Ngũ gia cũng không phải người làm ăn hay mua bán, tiêu ba trăm lượng chỉ vì thoả mãn sở thích ăn uống, đúng là có chút xa xỉ thật! Thái thượng hoàng cố tình ra vẻ thần bí, vẫy vẫy tay với nàng nói:
Đi, vừa đi vừa nói!
Vừa nói vừa đi về hướng nhà của Tiểu Thảo.
Ô! Xem ra đúng là có chuẩn bị mà đến, ngay cả nhà nàng ở đâu cũng nghe ngóng luôn rồi! Nhưng mà bây giờ nhà nàng không có nhiều tiền như vậy, tiền bán công thức đồ ăn và tiền kiếm được sau đó đều đưa Chu tam thiếu đầu tư vào cửa hàng ở bến tàu rồi.
Thái thượng hoàng ung dung thong thả đi phía trước, Tiểu Thảo giống như một người hầu nhỏ cẩn thận theo phía sau.
Sau nữa chính là Dư Hàng và người hầu của Thái thượng hoàng.
Dư Hải vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám người hùng dũng đi tới nhà mình.
Tập trung nhìn lại, trong đám người này có cả con gái chàng sao?
Tiểu Thảo...
Con đây là Ôi! Đây không phải là Ngũ gia sao? Sao ngài lại tới đây?
Lúc này Dư Hải cũng nhận ra ông đi đầu tiên, vội tiến tới chào hỏi.
Thái thượng hoàng nghiêm mặt, dùng giọng nói khó chịu nói:
Gia rất già sao? Tiểu Dư, người thành thật không biết nói chuyện sẽ đắc tội rất nhiều người đó! Gia rất tức giận! Ngươi xem thế nào mà làm đi!
Dư Hải biết người trước mặt này rất có địa vị, không cẩn thận chạm phải rủi ro của ông, không chừng sẽ làm ra chuyện gì với hạng dân đen như họ đấy.
Người ta chỉ cần động ngón tay thôi cũng không phải là thứ chàng có thể thừa nhận được.
Nhất thời, Dư Hải đứng tại chỗ tay chân luồng cuồng, ấp úng không biết nói gì cho phải!
Ngũ gia, ngài đừng bắt nạt người thành thật như cha ta nữa! Nói đi, muốn ăn món gì, chỉ cần chúng ta có thể lo được nguyên liệu nấu ăn nhất định sẽ nấu cho ngài.
Ta nói trước, ta chỉ biết nấu mấy món bình dân, không biết mấy loại như Phật nhảy tường, bào ngư vi cá.
Ta chỉ là một tiểu nông nữ, kiến thức ít, không biết làm!
Dư Tiểu Thảo tự nhận là vẫn có vài phần nắm chắc với mấy người phàm ăn này.
Đúng như dự đoán, nàng nói chuyện không khách khí cũng không chọc giận vị khách quý Ngũ gia này, ngược lại cười ha ha nói:
Nha đầu Tiểu Thảo này, rất hiểu tính ta đó! Ngũ gia ta không khách khí đâu, ta muốn ăn thịt đầu heo! Còn có ruột già xào cay, dạ dày xào cay, còn muốn ăn canh miền tiết vịt...
Thái thượng hoàng không khách khí gọi rất nhiều món, nhưng đều trong khả năng nấu của Tiểu Thảo.
Những món cuối cùng canh miền tiết vịt khiến cho nàng gặp khó khăn.
Ngũ gia, tiết vịt thì có nhưng ta đi đầu tìm miển cho ngài? Đổi thành đậu hũ hầm tiết vịt được không?
Dư Tiểu Thảo lúc này đã chắc chắn về thân phận của Ngũ gia.
Đã qua tuổi năm mươi, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn một cái cũng biết là người từng lăn lộn trong quân ngũ, lại có thể mặc quần áo màu vàng sáng tượng trưng cho hoàng tộc.
Quan trọng nhất là, ông biết
Canh miền tiết vịt
! Ngũ gia chính là hoàng để khai quốc của Đại Minh triều, nay là Thái thượng hoàng! ôi, triều Đại Minh thật sự quá nhỏ, để cho hai người đều xuyên không gặp nhau.
Nhưng mà không biết Thái thượng hoàng có biết lại lịch của nàng hay không, có thể lừa ông được không nhỉ? Dư Tiểu Thảo cổ làm ra mặt mày ủ chau, nhỏ giọng nói:
Ngũ gia, những món ăn khác đều dễ làm.
Món canh miển tiết vịt này...
Miễn là thứ gì? Có thể mua được ở đâu?
Đừng giả vờ ngớ ngẩn trước mặt ta! Tiểu nha đầu người muốn giả vờ với ta, còn non lắm! Miến người khác không biết là gì, ngươi còn không biết chắc? Ta mặc kệ, ta muốn ăn
Canh miền tiết vịt
!
Thái thượng hoàng bước nhanh, mạnh mẽ oai phong đi vào sân Dư gia, hung hổ ngồi xuống cái ghế nằm trong sân.
Xem ra không thoát được rồi, Dư Tiểu Thảo thấy Thái thượng hoàng vô ý diễn tiết mục
Đồng hương thấy đồng hương
, nàng đương nhiên cũng sẽ không nói ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn lại, nói:
Ngũ gia, ta chỉ biết dùng bột khoai lang đỏ làm miến, nhưng cho tới giờ cũng chưa làm bao giờ, không biết làm thế nào...
Thái thượng hoàng thích ý lắc lắc trên ghế nằm, ánh mắt híp lại thành một khe hở, lời nói lại không buông tha nàng:
Thôi đi! Gà quay và vịt hoa quế người đều biết làm, không biết làm miến? Lừa ai đây? Còn dông dài nữa ta sẽ trị cha ngươi tội bất kính, giam hắn vào đại lao.
Hừ hừ!
Đối mặt với lão bướng bỉnh Thái thương hoàng không nói lý lẽ, Tiểu Thảo cũng không biết làm gì hơn.
Nhìn cha mình ánh mắt đầy kinh sợ, còn mẹ không rõ chuyện gì đang xảy ra, nàng chỉ đành nhắm mắt nói:
Ngũ gia! Ngài đừng hù dọa người thành thật như chúng ta, cha mẹ ta nhát gan, không được dọa!
Dừng một chút lại nói:
Có lẽ hôm nay không ăn được miến! Trình tự làm miển khá rắc rối, trong chốc lát không thể làm xong được.
Còn có đầu heo kho, ruột già và dạ dày heo đều mang đi bán ở bến tàu hết rồi, muốn ăn thì phải chờ đến tối!
Được rồi! Ngũ gia ta cũng không phải người không nói lý lẽ.
Buổi trưa tùy tiện ăn một chút là được, buổi tối ta chờ ăn đại tiệc!
Thái thượng hoàng thoải mái nắm bắt chéo chân trên ghế nằm, đột nhiên lại nói,
Sao không làm một cái xích đu.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, xích đu đung đưa, không biết có bao nhiêu thoải mái đầu!
Buổi tối ăn tiệc lớn? Thái thượng hoàng buổi tối không trở về thị trấn sao? Thôn Đông Sơn sao có thể tiếp đãi tôn đại Phật như ngài chứ? Dư Tiểu Thảo liếc nhìn thống lĩnh thị vệ bên cạnh Thái thượng hoàng: Các ngươi cũng không khuyên nhủ à? Thống lĩnh thị vệ giả vờ như không thấy ánh mắt của Tiểu Thảo, một khuôn mặt lạnh như băng, mắt nhìn thẳng đứng sau lưng bảo vệ Thái thượng hoàng.
Thật ra thì, trong lòng hắn cũng rất rối bời: Nếu như hắn có thể lựa chọn, hắn thà rằng chủ tử của hắn thành thật sống ở kinh thành, đó chính là nơi an toàn nhất Đại Minh triều đó.
Nhưng chủ tử nhà hắn thích đi lang thang, dự nghiệt tiền triều còn chưa xử lý hết, bên ngoài vô cùng nguy hiểm! Còn ngủ một đêm ở sơn thôn nhỏ này? Không phải là chủ tử sợ hắn quá rảnh rỗi nên tạo để khó cho hắn chứ! Đáng tiếc nếu như là tổng quản Lưu Kinh Lý đi theo còn có thể khuyên chủ tử vài câu.
Còn những thị vệ như bọn họ chỉ có thể đứng một bên thôi!
Dư Tiểu Thảo vẻ mặt đầy sụp đổ trốn vào trong phòng bếp.
Liễu thị kéo tay nàng, nhẹ giọng hỏi thân phận người trong sân.
Tiểu Thảo không dám nói ra thân phận thật của Ngũ gia, chỉ sợ hù dọa cha mẹ, đành nói là khách quý từ kinh thành, ngay cả Huyện thái gia cũng phải nể mặt ba phân.