• 1,840

Chương 392: Vào trú trong sơn động


Mà là trận sương mù này cứ ba ngày đổi một lần, cho dù bị nhốt trong đó, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Sau ba ngày tự nhiên có 8thể ra ngoài.

Sự kiện của Cẩu Đản kia có ảnh hưởng rất lớn ở trong thôn, các thôn dân thôn Đông Sơn đều lần nữa nhắc nhở con trẻ nhà3 mình, dặn bọn chúng cách xa cánh rừng cây sương mù này.
Người có hành lý quá lớn, chỉ có thể chia bao lớn làm hai đến ba tay nải nhỏ, nếu không sẽ mắc lại cửa hàng, đừng mong vào được.
Trưởng thôn đi vào bên ngoài chiếc động không lớn này, nhíu nhíu mày, nói với Tiểu Thảo:
Tiểu Thảo, nơi này nếu là để chứa hơn một trăm người vào ở, chỉ sợ quá chật, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

Dư Tiểu Thảo cười cười với ông ấy, nói:
Nơi này chỉ là một nhánh sơn động mà thôi, bên trong thật sự rất lớn.
Một con sói xám lông dầy dặn, uy vũ hùng trảng xuất hiện ở trong tầm mắt người Dư gia.

Ấy? Đây không phải con sói xám Tiểu Thảo nuôi giúp Quận vương gia kia sao?
Trưởng thôn tập trung quan sát, nhận ra nó, ông ấy vội trấn an hương thần phía sau,
Mọi người đừng hoảng loạn, đây là chó sói nhà nuôi, không cần người!

Dư Tiểu Thảo cúi người, nhẹ nhàng vuốt đầu sói xám, nói:
Đại Hội, thôn chúng ta gặp nạn, ta mang theo các hương thân tới chỗ này tị nạn, quấy rầy rồi!

Dư Tiểu Thảo cong môi cười, nói:
Nếu ta nói, ta có thể đưa mọi người đi vào an toàn.
Hơn nữa cung cấp cho mọi người một chỗ an thân, các người có tin ta hay không?

Cẩu Đản bị nụ cười xinh đẹp của nàng mê hoặc đến thất điên bát đảo.
Phía sau Mai Hương là cả nhà Dư gia, sau nữa là cả nhà đại cô và cả nhà đại gia gia của Tiểu Thảo.
Nơi Tinh Vương phi nghỉ ngơi là bên ngoài một cái động khoảng 60 mét vuông, tối tăm sâu thẳm, đỉnh đầu thỉnh thoảng có bọt nước rơi xuống tảng đá phát ra âm thanh rất nhỏ.
Người bên ngoài vẫn đang lần lượt đi vào.
Trưởng thôn trầm ngâm một lát, lại lần nữa xác định với nàng:
Trước kia trong rừng không có sương mù, không dễ dàng lạc đường.
Sau khi cánh rừng bị sương trắng giăng lối, người đã tới nơi này chưa? Đã từng vào rừng cây này à? Không phải trưởng thôn gia gia không tin người, mà chuyện này liên quan tới lớn nhỏ hơn một trăm người trong thôn chúng ta, ta không thể không thận trọng được!

Dư Tiểu Thảo xác thực nói:
Trưởng thôn gia gia, ngài yên tâm đi! Mười ngày trước, ta còn tới nơi này bắt một ít cá thiểu ở trong sơn cốc đó để nấu canh cho Vương phi nương nương.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp của Tiếu Thảo, Cẩu Đản lại đỏ mặt, liên tục vò đầu nói:
Tiểu Thảo muội muội đừng giễu cợt ta nữa.
Lúc trước tuổi còn nhỏ không biết sợ hãi, làm như vậy để kiếm ăn.
Sau này sẽ không...

Đôi mắt Đại Hội nhìn về phía tủi nước nàng đang mang trên người, ý tử rất rõ ràng: Có thể ở đây, nhưng phải trả tiền thuê, cứ lấy nước kia trả đi?
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn thấy si cha nhà mình, đều rất hưng phấn.
Đặc biệt là Tiểu Hắc, đi lên liền lấy hai cái trước chân ôm lấy cổ Đại Hỗi, dùng miệng nhẹ nhàng gặm lỗ tai sói cha.
Tiểu Thảo quá đẹp, làn da còn mịn hơn cả trứng gà bóc, đôi mắt vừa to vừa có thần, giống như biết nói vậy.
Giọng nói cũng dễ nghe, còn dễ nghe hơn cả tiếng hót của chim sơn ca hắn bắt được lần trước.
Cẩu Đản không tự giác gật gật đầu, nói:
Tiếu Thảo muội muội nói gì ta cũng tin! Hề hề!

Không tin, ngài có thể hỏi Vương phi nương nương!

Đi vào bên trong khoảng hơn hai mươi mét rồi, sơn động dần dần trở nên trống trải.
Tĩnh Vương phi cuối cùng đã có thể thắng người, Mai Hương phía sau bà vội vàng tiến lên một bước, đỡ Vương phi nhà mình tới nghỉ ngơi một lát ở trên hòn đá bên cạnh.
Không chờ Tiếu Thảo nói gì, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phía sau đội ngũ đã vọt tới đây, buông con mồi trong miệng ra, xù lông tru lên với chỗ sáng truyền đến âm thanh.
Tiếng sói tru bên kia dừng lại một chút, trong sơn động u ám cách đó không xa, xuất hiện hai chấm màu xanh sáng lóe.
Chấm xanh càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã đi vào phạm vi dụ minh châu chiếu sáng.
Sơn động lớn nhất có thể thoải mái chứa được ba trăm người.
Nương nương, ngài nghỉ ngơi khỏe hơn chưa?

Tĩnh Vương phi xoa xoa thái dương có đổ chút mồ hôi, đứng dậy, cười nói:
Đừng coi ta yếu ớt như vậy.
Bây giờ ta có thể leo một mạch từ chân núi tới biệt viện, còn không cần hạ nhân đỡ đấy.

Dư Tiểu Thảo một tay cầm dạ minh châu, một tay đỡ một cánh tay khác của Vương phi nương nương, quay đầu lại nói với cha mình:
Cha, đại cô phụ, hai người châm cây đuốc chiếu dưới chân cho những người ở phía sau.
Như vậy sẽ đi nhanh hơn một chút.
Nàng lời còn chưa dứt, một tiếng tiếng sói tru rõ ràng, vang vọng tầng tầng ở trong sơn động, từng loạt tiếng vang không phân biệt ra âm thanh truyền đến từ đầu.
Thôn dân phía sau lập tức hoảng loạn, có mấy người lập tức xoay người chạy về phía sau, vừa chạy vừa kêu:
Chó sói! Trong động có Sói! Chạy mau lên!

Những người khác cũng hoảng đến loạn cả lên, ngay cả Dư Hải cũng khẩn trương tiến lên một bước, ngăn ở trước người con gái và Vương phi nương nương, nghiêm túc để phòng.
Dáng vẻ ngốc nghếch của hắn làm Dự Tiểu Thảo thầm trợn trắng mắt, nàng mới mười hai tuổi được không hả? Ở kiếp trước cùng lắm chỉ là bạn nhỏ học lớp sáu thôi, nàng trêu ai chọc ai, chỉ toàn đụng phải đào hoa nát thế này.
Nàng không để ý tới tên Cẩu Đản kia nữa, nói với trưởng thôn:
Trưởng thôn gia gia, cánh rừng này ta và đệ đệ quen thuộc nhất, khi còn nhỏ thường xuyên tới đây chơi, nên chưa từng từng lạc đường.
Sơn động ta nói kia chính là ở cuối cánh rừng này.

Dự Tiểu Thảo nhìn hắn một cái, cười nói:
Cầu Đản ca, người sẽ không bị cán9h rừng sương mù này dọa sợ mất mật chứ? Hay là hai ta đánh cuộc một lần, thử xem ai có thể sau khi đi vào có thể hoàn hảo đi ra?

Cầ6u Đản biết là nàng đang trêu chọc mình, lúc trước hắn cũng đã đánh cuộc với người ta như vậy, vì phần thưởng hai cái màn thầu bột mì, thiếu 5chút nữa bị mắc kẹt ở bên trong!
Nếu đổi lại là người khác, Cẩu Đản đã sớm vung nắm đấm đánh lộn với người ta rồi.
Đại Hôi không kiên nhẫn hất móng vuốt của nó xuống, dùng hai chân trước ấm hai đứa con trai đần ở trên mặt đất, trong miệng nhẹ nhàng uy hiếp nó.

Tiểu Hắc còn tưởng rằng sói cha cùng chơi với nó, nên nó hưng phấn lăn lộn thắng trên mặt đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nông Viên Tự Cẩm.