Chương 402: Không chừa một mảnh giáp
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2346 chữ
- 2022-02-08 11:53:37
Cánh tay lập tức bị túm chặt, vừa nhấc đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng nghiêm túc của Chu Tuấn Dương kia:
Gia sẽ không 8nhìn trúng ai khác cả, nàng hãy mau chết tâm đi, phải thành thật chờ gia tới cưới nàng!
Dứt lời, hắn mặt đầy tức giận mặc quần3 áo hạ nhân đưa tới đây, phủi tay đi ra ngoài.
Tức giận? Dư Tiểu Thảo nhún vai, đi theo phía sau hắn ra khỏi sơn động. 9
Cả nhà còn đang chờ nàng ăn cơm trưa đấy.
Bến tàu Đường Cổ để phòng nghiêm ngặt, bọn chúng cũng đã tiêu hao lực lượng nghiêm trọng.
Vì thế, gã ta hạ lệnh rút lui.
Mấy chục chiếc thuyền địch lao về phía biển sâu bằng tốc độ nhanh nhất.
Cơm trưa coi như cũng phong phú, cơm gạo trắng tinh, một đĩa gà khô x6é tay, một đĩa rau sam xào xanh biếc, một bát canh trứng gà.
Trang Tiểu Mạc cũng bị giữ lại ăn cơm, Tiểu Liên còn hơi n5gượng ngùng gắp đùi gà cho hắn ta nữa.
Gạo tối qua bất chấp bao nguy hiểm cướp được về đã chia cho các thôn dân.
Dưới ưu thế tuyệt đối về số lượng, cho dù là quân bị hay tác chiến quân đội vương phủ của họ đều vượt xa, bọn giặc Oa bị đánh cho tơi bời, hoảng loạn đến không còn đường mà chạy.
Toàn bộ thôn Đông Sơn đã sớm nằm trong sự khống chế của quân đội Vương phủ, cho gì thế nào đám giặc Oa cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay quân đội.
Không đến nửa canh giờ, trận chiến đã kết thúc.
Hắn ta nhận lệnh giám sát công việc xây dựng bến tàu Đường Cổ, chống lại giặc Oa vốn không nằm trong chức trách của hắn.
Nhưng thân là tướng quân, khi có chiến sự, hắn không tự giác được vẫn lãnh đạo người bên cạnh xông lên chống lại giặc Oa đầu tiên.
Chỉ huy sứ Tôn bày tỏ sẽ thỉnh công cho hắn.
Cả đêm chúng đã bị giết mười mấy đồng đội bên cạnh trong yên lặng, thuyền cũng bị đục chìm.
Như vậy nói lên điều gì? Nói rõ những người đó đều là cao thủ! Nếu muốn mạng của bọn chúng, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Nhưng Hiroichi Watanabe này lại là kẻ mù quáng tự cao tự đại, hơn nữa cực kỳ ưa sĩ diện.
Thuỷ quân của Vệ sở đuổi theo, sau một trận chiến ác liệt, giặc Oa tổn thất tầm mười chiếc thuyền, cuối cùng đã trốn được khỏi phạm vi truy kích.
Khi Chu Tuấn Dương và quân đội của hắn đuối đến chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thuyền giặc Oa chạy trối chết.
Coi như các ngươi chạy nhanh!
Chu Tuấn Dương chửi thề một tiếng về phía biển lớn, sau đó đi về phía Phòng tướng quân râu ria xồm xàm vẻ mặt tiều tụy! Phòng Tử Trấn xoa xoa khuôn mặt mỏi mệt, hành lễ với Dương Quân vương, vội vàng hỏi:
Thế nào rồi, thôn Đông Sơn không sao chứ? Khuê nữ của ta có an toàn không?
Thôn Đông Sơn rút lui tương đối kịp thời, các thôn dân đều an toàn trốn vào trong Tây Sơn.
Dư Tiểu Thảo dùng thảo dược trong hòm thuốc thêm chút nước linh thạch nấu cho hắn một thang thuốc bổ huyết, chuẩn bị một ngày ba bữa giám sát hắn uống đầy đủ.
Ai biết đâu, sáng sớm hôm sau hắn đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa rồi, còn mang theo mười thị vệ đi ra ngoài.
Hắn để lại lời nhắn nói, quân đội của vương phủ đã đến từ đêm qua, là Tổng quản Lưu Phúc Sinh đích thân tới báo cáo.
Chiến tuyến giặc Oa bày ra tương đối dài, nhân thủ của Vệ sở thiếu thốn nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không gửi tin khẩn cấp tám trăm dặm xin chi viện.
Hoàng thượng đã phải quân đội tới đây, chắc chắn vài ngày nữa sẽ tới thôi!
Chu Tuấn Dương coi như cũng khá hài lòng với tốc độ của quân đội nhà mình.
Hắn hàn huyên vài câu với Chỉ huy sứ Tôn, trong lòng lại nhớ thương tiểu nha đầu đang trú ẩn ở trong núi, nên chẳng mấy chốc đã mang binh rời khỏi bến tàu.
Phòng Tử Trấn cũng cáo từ với Chỉ huy sứ Tôn, chuẩn bị về thôn Đông Sơn nhìn xem.
Phần lớn những gia đình kia còn tạm, trong nhà có thừa tiền xây lại nhà ở, nhưng có một số gia đình không có sức lao động, gánh nặng rất lớn, nghèo đến mức có thể ăn no bụng đã là không tồi rồi, lấy đâu ra tiền để xây lại nhà chứ? Dư Tiếu Thảo bày tỏ sự đồng cảm với những người này, có lòng giúp đỡ bọn họ, nhưng rồi lại sợ chim đầu đàn không dễ làm.
Còn đang do dự, Chu Tuấn Dương đã mở miệng:
Đường Cổ là đất phong của gia, theo lý thuyết các ngươi đều là con dân do gia quản hạt.
Thiên tai nhân họa không thể tránh khỏi, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này! Cứ là nhà có nhà cửa bị đốt hỏng, gia sẽ hỗ trợ mỗi hộ ba mươi lượng bạc!
Số lượng bạc là hắn tham khảo ý kiến của Dư gia và Lưu gia để đưa ra quyết định.
Thôn bên cạnh đó thảm hơn rất nhiều, dường như là toàn thôn bị diệt!
Chu Tuấn Dương không khỏi thổn thức.
Chỉ huy sứ Tôn dẫn theo trợ thủ tới đây, hành lễ với Dương Quân vương, nói:
Quận vương, ngài tới quá kịp thời! Những tên giặc Oa đó vô cùng giảo hoạt, cứ làm ra mấy chuyện trộm gà trộm chó làm cho chúng phải đổi phó rất khó khăn.
Cũng may bọn chúng nhìn thấy tình thế không đúng, cuối cùng đã rút lui.
Đám giặc Oa đã bị giết chết, bị bắt làm tù binh.
Chu Tuấn Dương nghĩ tới một màn cực kỳ tàn ác ở thôn bên cạnh, nếu không phải khi nha đầu nhà hắn xuống biển chơi đùa đã sớm phát hiện giặc Oa xâm chiếm, vậy những thi thể treo trên ngọn cây kia, có lẽ...
Chu Tuấn Dương không dám nghĩ tiếp nữa, hắn thiếu chút nữa đánh mất tiểu nha đầu.
Phòng Tử Trấn vô tư không thèm để ý vẫy tay với ông ta, cưỡi ngựa đi theo phía sau Quận vương gia, tỉ mỉ kỹ càng dò hỏi tình hình của con gái yêu.
Biết được tiểu nha đầu một mình đục thủng bốn năm chiếc thuyền của giặc Oa, còn cứu Dương Quân vương một mạng, Phòng Tử Trần cười ha ha, vuốt vuốt chút râu ngắn bên quai hàm và dưới cằm, không khỏi tự hào nói:
Đúng là hổ phụ vô khuyển tử! Khuê nữ của Phòng Tử Trần ta quả nhiên không hề thua kém đấng mày râu!
Chu Tuấn Dương lặng lẽ khinh bỉ hắn ta ở trong lòng: Gì mà khuê nữ của ngươi chứ! Người ta họ Dư chứ đâu phải họ Phòng, cũng không phải con ruột của ngươi, kiêu ngạo gì chứ? Tám trăm quân lính của Vương phủ hạ trại dưới đống phế tích ở thôn Đông Sơn, Chu Tuấn Dương trở lại thôn Đông Sơn trước, việc đầu tiên là dẫn người san bằng nhà cũ Dư gia.
Nhà giặc Oa đã từng ở, hắn sao có thể để tiểu nha đầu nhà hắn tiếp tục ở chứ! Nếu tiểu nha đầu nổi giận trách cứ, cứ việc tìm hắn! Hắn bỏ tiền xây cho nàng một ngôi nhà lớn hơn, ở thoải mái hơn.
Nhiệm vụ thu gom vật tư còn chưa hoàn thành thì thôi, lại còn làm mất cả thuyền, nếu như đối diện với tướng quân Yamaguchi, gã ta còn gì là thể diện để đối mặt với những đối thủ cạnh tranh nữa? Vật tư mất hết rồi, gã phải lấy lại thể diện, gã quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ một ngày, sau đó tiến công vào trong rừng núi, học theo đồng đội ở thôn bên cạnh, giết sách những thôn dân kia để giải mối hận trong lòng! Tên tự phụ kia nghe không lọt tại bất cứ lời khuyên gã đến bến tàu hội hợp với tướng quân, còn và miệng quân sự thân cận nhất bên cạnh mình.
Người bên cạnh gã cũng vô cùng bất đắc dĩ, đi theo thủ lĩnh ngu ngốc hồ đồ, cứ mơ màng mất mạng mà chẳng hay chẳng biết.
Không đợi Hiroichi Watanabe chỉnh đốn xong đội ngũ, quân đội Vương phủ đã như thần quân hạ phàm, chém giết khiến gã trở tay không kịp.
Chu Tuấn Dương mang theo tám trăm tư binh, điệp điệp trùng trùng lao tới bến tàu.
Mấy chục tên giặc Oa trên thuyền của Tướng quân Yamaguchi đều là dũng sĩ gia tộc được huấn luyện chính quy, hung hăng không sợ chết, số lượng lại chiếm ưu thế hơn.
Quan trọng nhất chính là bọn chúng am hiểu thuỷ chiến, địch lui ta tiến.
Khi hắn phá nhà, Phòng Tử Trấn rất kinh ngạc, sau khi hỏi rõ tình hình, lão cha nữ nhi này đã ủng hộ cả hai tay.
Tạm thời không có chỗ ở sao? Không sao cả, nhà của hắn ở thị trấn rất rộng lớn, đừng nói là cả nhà Dư gia, cho dù là cả nhà đại cô của con gái tới ở cũng thoải mái! Khi các thôn dân thôn Đông Sơn xuống núi, nhìn thấy gia viên bị đốt hủy thì tiếng khóc thấu trời dậy đất.
Rất nhiều người già đều có vẻ mờ mịt, vô cùng hoang mang với tương lai.
Cứ nghĩ như vậy, hắn quyết định phải ăn miếng trả miếng, không màng đám giặc Oa giương cờ hàng dập đầu xin tha, không hề giữ lại một tên tù binh nào, tất cả đều siết cô, treo trên cây du già ở cửa thôn kia!
Hai thị vệ cùng hắn tới đây đã xác định được số lượng đại khái của giặc Oa ở thôn bên cạnh, sau khi trận chiến ở thôn Đông Sơn kết thúc, quân đội Vương phủ lập tức tập kết, xuất phát tới thôn bên cạnh.
Bọn giặc Oa đã cướp xong vật tư bị quân đội Vương phủ chặn lại trên bờ cát, không một tên nào có thể chạy trốn.
Nếu quân địch phòng thủ nghiêm ngặt, tình thế nguy cấp, bọn giặc Oa sẽ trốn luôn ra biển! Bởi vậy, quân đội Vệ sở, viện quân Phủ thành và thị trấn phái tới trong thời gian ngắn cũng không có cách gì để đối phó với giặc Oa.
Trong khoảng thời gian này tình hình lâm vào thế giằng co.
Tướng quân Yamaguchi này không phải loại bao cỏ như Watanabe Hiroichi ở thôn Đông Sơn, nhìn thấy những viện quân Vương phủ được huấn luyện có tổ chức lao tới từ hướng thôn Đông Sơn, đã biết tình thế bất lợi đối với bọn chúng.
Nhìn người chủ tử đẩy miệng vết thương, Lưu tổng quản thầm trách chính mình vì sao lại không đi theo chủ tử.
Nhưng trong tình cảnh lúc đó, cho dù có mười ông ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ được chủ tử nhà mình.
Dù sao, khả năng dưới nước của ông ta cũng chỉ tầm tầm, trên bờ có thể là trang hảo hán, nhưng dưới nước lại chỉ là kiểu người cậy mạnh mà thôi.
Dư Tiểu Thảo rất yên tâm, tiểu Quận vương nói, lần này hắn mang theo hơn nửa tư binh của Vương phủ, ước chừng có hơn tám trăm người, giặc Oa ở thôn Đông Sơn cùng lắm chỉ hơn một trăm người.
Đối mặt với quân đội được huấn luyện có tổ chức của Vương phủ, tuyệt đối sẽ giết giặc Oa không còn manh giáp.
Mà ngày hôm qua, bọn giặc Oa ăn nhậu chơi bời ở thôn Đông Sơn đã muốn rút lui theo ý của tên quân sự quạt mo bên cạnh Hiroichi Watanabe.
Cho dù là nam nữ hay già trẻ, mỗi người được hai cân rưỡi gạo tẻ một cán bột mì đủ để ăn trong hai ngày.
Còn lại đều tích trữ ở động ngoài trong sơn động, nhóm Trang Tiểu Mạc vừa tới cũng được chia một chút, còn dư lại không ít, cũng đủ ăn trong hai ngày.
Ăn xong cơm trưa, Chu Tuấn Dương ngủ liền một giấc, buổi tối thiểu chút nữa không tỉnh dậy nổi.
Sổ thuyền trong biển tình hình cũng không được ổn lắm, đang chuẩn bị nhổ neo chạy trốn lại bị xạ thủ như thần của Vương phủ bắn hỏa tiễn.
Một trận mưa tên lao tới, trên thuyền bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, bốn chiếc thuyền không chiếc nào may mắn tránh thoát.
Ba ngày liên tiếp, không ngờ cha nuôi Dự Tiểu Thảo lại không thể lo lắng trở về xem thử tình hình, xem ra tình hình chiến đấu ở bến tàu không được lạc quan cho lắm.
Nhà tường bùn mái ngói như của đại cô Tiểu Thảo, ở trong thôn ngoài nhà Dư gia và trưởng thôn đều nằm trong con số này.
Để cất được một ngôi nhà cũng không mất quá hai mươi lượng bạc.
Nông thôn xây nhà, bùn trát đều do tự mình đánh, chỉ cần quan tâm tới vấn đề ăn uống cho người đến giúp đỡ là được rồi.
Nhà có tranh lại càng đơn giản hơn, rơm rạ mua rất rẻ, ngôi nhà năm gian thì ngay cả mười lượng bạc cũng dư sức! Thôn dân thôn Đông Sơn vừa nghe vậy, rối rít cảm tạ ân đức, dưới sự dẫn đầu của trưởng thôn đã dập đầu cảm tạ Quận vương gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.