Chương 78: Khai trương
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2256 chữ
- 2022-02-04 07:32:19
Muốn nói chuyện thì đi chỗ khác nói! Đứng đây nói ảnh hưởng ta làm ăn buôn bán!
Phía sau các nàng là một lều bán mì nóng giản dị, bên trong có hai ba cái bàn cũ nát. Người vừa nói là một người phụ nữ có chân nhỏ, lông mày đẹp và gò má cao.
Đại nương, ta bán ăn sáng, không hề mâu thuẫn với việc làm ăn của người, có phải hay không…
Tiểu Thảo nghĩ có thể tiêu tiền mua mì sợi, nhất định sẽ không bủn xỉn một văn tiền mua món kho nếm thử.
Không được, không được! Mau tránh ra, khiến ta chậm trễ làm ăn buôn bán, các ngươi bồi thường nổi sao?
Người phụ nữ gò má cao dùng ánh mắt như nhìn người ăn xin, liếc mắt khinh thường nhìn các nàng.
Mợ cả lôi kéo Tiểu Thảo còn muốn nói gì đó, thấp giọng nói:
Đi thôi, nữ nhân này nổi tiếng khó dây. Cháu thử đến sạp của Lưu đại gia kia xem, nhà hắn cũng bán mì sợi.
Đang nói, vừa đến lúc nhóm công nhân bến tàu tan ca, một mảnh đen nghìn nghịt đi lại bên này.
Mợ cả thấy thế, vội nói với hai tỷ đệ:
Bây giờ chính là cơ hội bán đồ ăn, mau mời chào khách đi nào. Các cháu có thể đi được không, có muốn đại cữu mẫu giúp đỡ hay không?
Tiểu Thảo lắc đầu cự tuyệt nói:
Đại cữu mẫu, người bận việc cứ đi làm trước đi. Trước khi tới, cha đã dạy chúng ta làm sao để mời chào khách rồi ạ.
Sau khi mợ cả rời đi, hai tỷ đệ đi tới trước quán của một ông già có gương mặt hiền từ, lễ phép chào hỏi một tiếng:
Lão gia gia, chúng ta có thể bán chút đồ ăn sáng ở bên cạnh sạp của ông được không?
Lão gia gia đúng là Lưu đại gia theo lời mợ cả, là một người già rất dễ nói chuyện. Ông ta thương xót hai tỷ đệ còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài kiếm kế sinh nhai cho nên rất sảng khoái đồng ý.
Hai tỷ đệ đứng yên ở bên cạnh sạp, liếc nhau cười một cái, Tiểu Thạch Đầu lập tức gân cổ lên bắt đầu kêu:
Một văn tiền một phần thịt, một phần thịt chỉ cần một văn tiền! Thúc thúc đại bá mang lương khô, mua một phần thịt nếm thử đi. Ăn không ngon không lấy tiền!
Cái gì? Có bán món thịt? Một phần chỉ cần một văn tiền?
Ngu à? Bây giờ thịt đắt như thế nào chứ, bán một văn tiền, còn không phá giá à?
Chút thức ăn một văn tiền có thịt, chỉ sợ còn không đủ nhét kẽ răng… Quên đi, mấy chúng ta nên mua chút dưa muối ăn thôi.
…
Tiếng Tiểu Thạch Đầu rao hàng, tuy rằng hấp dẫn sự chú ý của không ít công nhân trên bến tàu, nhưng người nhìn thì nhiều còn bỏ tiền ra mua thì một người cũng không có.
Tiểu Thạch Đầu nóng nảy, nhìn tỷ tỷ, nói:
Tỷ, làm sao giờ? Món thịt ngon như vậy, sao bọn họ lại không mua chứ?
Loại tình huống này, Tiểu Thảo sớm đã đoán trước. Đối với những thứ mới mẻ, mọi người vẫn cần có một quá trình để tiếp nhận. Nàng suy nghĩ, vén rổ lên, mở một cái túi giấy dầu ra, mượn dao nhỏ cắt mì của Lưu gia gia cắt lòng gà cắt thành những miếng nhỏ, đi tới trước mặt một vị đại thúc đang ăn mì, cười nói:
Đại thúc, hãy nếm thử thịt của chúng ta, không cần tiền. Nếu ăn không ngon, người cũng không tổn thất gì phải không?
Vị đại thúc kia do dự một chút, vừa định duỗi tay nhận miếng gà nàng đưa qua, lại bị người bạn bên cạnh ngăn cản:
Đừng! Lão Triệu, ai biết nàng có phải kẻ lừa đảo hay không, nếu huynh ăn xong, nàng ăn vạ huynh bắt huynh đưa tiền thì làm sao bây giờ?
Đại thúc nghe vậy, tay vừa vươn ra lại rụt trở về. Tiểu Thạch Đầu gấp đến độ trợn mắt không ngừng.
Dư Tiểu Thảo lại không chút hoang mang, mỉm cười nói:
Đại thúc, người xem thân thể hai tỷ đệ chúng ta nhỏ như thế này, còn không chịu được một cái niết từ đầu ngón tay của đại thúc người nữa. Có thể lừa người gì chứ?
Lão Triệu sờ sờ cằm, ngẫm lại cũng đúng. Nàng cũng đã nói nếu món thịt này không hợp khẩu vị của hắn, hắn không trả tiền nàng cũng không có biện pháp. Tiền ở trong túi của mình, hai tên nhóc tì này còn có thể cướp đi được sao?
Hắn tiếp nhận xiên tre trong tay Tiểu Thảo, xiên một miếng gan gà, đưa vào miệng tinh tế nhai. Loại gan gà này có hương vị nồng đậm, nhàn nhạt tan ra ở trong miệng, khiến đôi mắt hắn như bắn ra thứ ánh sáng thiêu đốt người.
Ngon! Ngon! Thật quá thơm! Một văn tiền đúng không? Cho ta thêm một phần!
Lão Hác không có bất kỳ do dự gì, móc từ trong lòng ngực ra một đồng tiền.
Bạn của hắn lắc đầu, nói:
Thật sự ăn ngon như vậy, một văn tiền có đủ nhét kẽ răng hay không? Lão Hác, huynh bị lừa rồi!
Tiểu Thạch Đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
Cha ta nói, buôn bán phải thành thật. Lần đầu tiên chúng ta buôn bán, đương nhiên sẽ không phá hỏng chữ tín của mình.
Tiểu Thảo lấy một túi thịt kho ra từ trong rổ, cười tủm tỉm nói:
Đúng vậy, đúng vậy! Về sau chúng ta bán một văn tiền một phần thịt, cũng sẽ không ngừng bán ra loại mới, tuyệt đối sẽ không huỷ hoại bảng hiệu của chính mình. Triệu đại thúc, món kho của ngài…
Mùi thơm đậm đà hãy còn dư lại trong miệng, hắn gấp không chờ nổi mở túi giấy dầu ra, phát hiện bên trong ngoại trừ món kho mình vừa mới thưởng thức qua, còn có thứ khác, cộng lại ước chừng được non nửa bát nữa. Sau khi hắn nhấm nháp xong, phát hiện tuy rằng các vị không giống nhau, nhưng ăn vào đều ngon cả.
Thứ này gọi là món kho? Còn chưa từng nghe qua nữa! Không tồi, vừa ngon lại còn thiết thực! Cho ta thêm một túi nữa, ta mang về cho thê tử và bọn nhỏ nếm thử!
Lão Triệu đổ chung nốt chỗ lòng gà kho vào mì nước, mùi tanh nồng đậm của đậu trong mì nước cũng trở nên ngon hơn nhiều.
Vâng ạ!
Tiểu Thảo nhận tiền đồng, lại lấy thêm một túi lòng gà kho, còn dùng muỗng múc mấy miếng tiết gà kho ở trong bình, đặt vào trong chén của lão Triệu, nói,
Chỗ tiết đậu hũ này quá mềm, nếu bỏ vào túi giấy, tất cả đều sẽ vỡ nát. Vẫn nên giúp người thêm vào trong mì sợi thôi!
Woa! Một văn tiền này tiêu cũng quá đáng giá!
Lão Hác cảm thấy bản thân rất hời.
Những người khác thấy lão Triệu vừa ăn vừa khen không dứt miệng, một văn tiền lại không nhiều lắm, cho nên cũng sôi nổi bỏ tiền mua một phần nếm thử. Có người kẹp vào bánh mình mang theo, có người bỏ vào món canh mình mua, có người mua bánh bao nóng hổi ăn cùng…
Không ít người ăn thấy ngon, lại mua thêm một phần mang về. Phải biết rằng, thịt trên thị trường rẻ nhất cũng phải hơn mười văn tiền một cân nữa, một văn tiền nhiều lắm cũng chỉ có thể ăn được hai miếng. Thịt tiểu cô nương này bán, không những có hương vị ngon hơn so với trong nhà làm, quan trọng là số lượng đủ, lợi ích thiết thực!
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thảo đã bán được hơn bốn mươi phần. Tiền vốn gia vị đã hoàn lại, Tiểu Thảo mừng đến mức cười hở răng tít mắt, mấy người vây quanh bên cạnh cũng vãn dần, sợ bỏ lỡ việc của bến tàu.
Bên kia cãi cọ ầm ĩ, đang làm gì đó? Ai gây chuyện, đừng trách ta đuổi hắn cút đi!
Đốc công ở trong lều bán rau xào duy nhất đang chuẩn bị vài món ăn đặc biệt, ân cần rót rượu cho quản sự có lô hàng.
Đốc công, ta đi xem sao!
Bên cạnh đốc công luôn có mấy chân sai vặt. Hắn chạy thật nhanh tới chỗ bị mọi người vây quanh.
Quản sự Lưu, điều kiện nơi này quá đơn sơ, ở xa hơn chút có một chợ nhỏ, nơi đó có tiệm cơm hương vị cũng không tệ lắm, nếu không…
Đốc công nhìn vài món ăn trước mắt, ngay bản thân hắn cũng cảm thấy khó coi, sợ chiêu đãi không chu toàn, về sau vị khách hàng lớn này có chuyện làm ăn sẽ không tìm hắn nữa.
Quản sự Lưu lắc đầu, nói:
Lô hàng này, trong kinh đang thúc giục rất gấp. Cơm sau này ăn lúc nào cũng được, trước tiên xếp hàng lên thuyền đã.
Được, được! Quản sự Lưu ngài yên tâm, bảo đảm trước giờ Mùi sẽ xếp xong cho ngài!
Đốc công giơ chén rượu lên, kính Quản sự Lưu một ly. Đây chính là quản gia của nhà họ Lưu - phú thương nổi tiếng trong kinh, tiếp đãi hắn thật tốt, về sau việc làm ăn mỗi tháng của nhà họ Lưu sẽ không phải tranh giành một mất một còn với đối thủ nữa rồi.
Đốc công, không ai gây chuyện cả, là một tiểu nha đầu đang bán một văn tiền một phần thịt ở đó! Các huynh đệ đều nói ngon, ta cũng mua một phần trở về, ngài và Quản sự Lưu nếm thử xem.
Chân chạy vặt kia cũng thông minh, tự xuất tiền túi mua một phần hiếu kính đốc công, hầu hạ đốc công thật tốt, về sau còn có thể thiếu chỗ tốt cho hắn được sao?
Một văn tiền có thể mua món thịt gì chứ? Đây là thịt gì? Có thể ăn sao?
Đốc công vừa nói vừa tự mình nếm một miếng, Ừm? Hương vị đúng là không tồi,
Quản sự Lưu, món thịt này ăn khá ngon, tay nghề còn tốt so với cửa hàng cơm trên chợ kia hơn chút. Ngài cũng nếm thử chút đi?
Quản sự Lưu thân là quản gia của một gia đình thương gia lớn, có loại đồ ăn gì chưa ăn qua, nhưng ngay sau khi hắn gắp một miếng lòng gà cho vào miệng, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên nhu hòa. Nửa đời người vào Nam ra Bắc, hắn thật sự chưa từng ăn qua ăn đồ ăn ngon như vậy đó.
Quản sự Lưu thuận miệng hỏi một câu:
Món này ăn vào vừa không phải thịt heo, cũng không phải dê bò. Ngược lại có chút hương vị của thịt gà, nhưng thủ pháp nấu nướng này lão Lưu ta chưa bao giờ gặp qua. Không tồi, không tồi! Ngược lại hương vị cũng rất thuận miệng.
Đốc công thấy Quản sự Lưu ăn liên tiếp vài miếng, một bộ dáng muốn ngừng mà không được, vội nói với chân sai vặt:
Nhị tử, hiếm thấy Quản sự Lưu thích, đi, mua thêm hai phần nữa lại đây.
Quản sự Lưu cũng không ngăn cản, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng. Trong lòng đốc công mừng thầm - Rốt cuộc cũng thu phục được vị khách hàng lớn này!
Đốc công! Món thịt một văn tiền một phần đã bán hết… Nhưng, ta đã mang tiểu nha đầu bán đồ ăn đến đây, trong rổ của nàng còn chút tiết đậu hũ, thử hỏi ngài muốn ăn hay không?
Nhị tử không mua được lòng gà kho, hậm hực trở lại.
Tiết đậu hũ? Có phải một khối nâu màu sẫm hay không? Thì ra gọi là
tiết đậu hũ
, quả nhiên còn non mềm hơn so với đậu hũ, nhưng hương vị có thể khá hơn đậu hũ nhiều!
Quản sự Lưu nhẹ nhàng gắp lên một miếng tiết gà kho, đặt ở trong miệng thưởng thức hương vị.
Thấy Quản sự Lưu thích, đốc công xoay người nói với Tiểu Thảo:
Bình tiết đậu hũ này của người ta mua cả, cho ngươi mười văn tiền, có đủ hay không?
Tiểu Thảo cười lắc đầu, nói:
Đốc công đại thúc, không cần nhiều như vậy! Tiết đậu hũ nhiều nhất cũng chỉ còn được một bát, người cho hai văn tiền đủ rồi!
Quản sự Lưu nhìn thoáng qua, nói:
Không nghĩ tới lại rẻ như vậy, vậy mà hương vị lại tươi ngon như thế. Tiết đậu hũ này, rốt cuộc làm từ thứ gì?
Tiểu Thảo nghĩ nghĩ một chút, nói:
Quản gia đại thúc bình thường có thể chấp nhận một số đồ ăn không thường thấy không?
Quản sự Lưu cười ha ha, nói:
Ta quản chuyện làm ăn của một cửa hàng lớn, vào Nam ra Bắc có thứ gì không ăn qua? Ở phía nam, còn từng ăn qua chuột và rắn độc nữa! Nhưng thứ thường thường nghe đáng sợ, hương vị lại thật sự không tồi. Nói đi, tiểu nha đầu, không thể dọa được lão phu đâu!