Chương 82: Tuyệt vị
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2116 chữ
- 2022-02-04 07:32:20
Đầu heo vừa mới kho xong có màu da oánh hồng, hương thơm nồng đậm, thịt tươi ngon, béo mà không ngấy, dễ dàng gợi lên con sâu thèm ăn trong bụng người đến và nước miếng.
Tiểu Thảo có vẻ nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu, cười trợn mắt nhìn cậu bé, cắt một miếng thịt đầu heo nhỏ ở một góc, không nói lời nào nhét vào miệng Tiền Vũ.
Hương vị thơm ngon vừa tươi vừa đậm đà vào miệng là tan, ăn ngon đến mức Tiền Vũ suýt chảy nước mắt. Ăn ngon quá! Đời này hắn còn chưa được ăn qua món thịt ngon như vậy! Tay nghề của Tiểu Thảo tốt hơn trăm lần so với mẹ hắn, nếu nàng là em gái hắn thì tốt rồi, có thể thường xuyên được thưởng thức tài nấu ăn của nàng.
Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm thay đổi trên mặt hắn, vội vàng hỏi:
Thế nào? Ăn ngon không? Có những vị lạ khác hay không…
Tiền Vũ dùng sức nắm tay Tiểu Thạch Đầu, ngậm nước mắt nóng nhìn cậu bé, nghiêm túc nói:
Thạch Đầu, chúng ta đổi chỗ đi! Ngươi tới nhà ta làm con trai mẹ ta, không phải ngươi luôn muốn có muội muội sao? Tới nhà ta đã có sẵn muội muội! Còn ta, ta tới nhà ngươi, làm đệ đệ Tiểu Thảo…
Trên đầu Tiểu Thảo hiện đầy vạch đen, này này! Không nói Tiền Nhã Phương lớn hơn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Vũ Tử còn lớn hơn một tuổi so với tuổi thật của Tiểu Thảo được chứ? Lời nói vô sỉ như vậy mà hắn cũng không biết xấu hổ nói ra à?
Phương thị giúp đỡ làm sạch ruột heo bưng chậu đi vào, nghe được lời nói trẻ con của Tiền Vũ, không nhịn được
Xì
cười ra tiếng:
Vũ tử, nếu mẹ ngươi biết ngươi vì ăn mà bán muội muội, nhà cũng không cần, không đánh gãy chân chó của ngươi mới lạ đó!
Tay nghề của Tiểu Thảo quá tốt, đời này ta… Không, đời trước, đời trước nữa cũng chưa từng ăn món thịt nào ngon như vậy. Thạch Đầu, ngươi vừa nói gì? Món này là thịt đầu heo kho? Là nấu từ đầu heo sao? Không phải chứ? Đồ vật buồn nôn như đầu heo lại có thể trở nên mỹ vị như vậy sao?
Tiền Vũ lắc đầu như trống bỏi, một bộ dạng dánh chết ta cũng không tin.
Tiểu Thạch Đầu thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, cùng vội vàng cắt một miếng thịt heo bỏ vào trong miệng, cậu bé cho rằng ngày hôm qua ăn tiết đậu hũ kho và lòng gà kho đã là mỹ vị không gì sánh được, ai biết đầu heo mà ai cũng chê, mùi vị lại còn ngon hơn so với lòng gà kho.
Thịt đầu heo đã kho, béo gầy phối hợp phù hợp, ăn ở trong miệng, dầu mỡ và nước kho bùng nổ ở trong miệng, răng môi tỏa hương, khiến cho người khác vô cùng hạnh phúc.
Tiểu Thảo thấy vậy, chọn một phần thịt không tốt lắm, cắt ra một mâm để mọi người cùng nhấm nháp. Nàng cũng dùng đũa gắp một miếng, để ở trong miệng từ từ nhai... ừ, mùi vị vẫn khá chuẩn. Kiếp trước nấu đồ kho để bán, ăn đồ kho đều muốn ói ra, thịt đầu heo này nàng kho lại ăn trăm lần cũng không ngấy, nên cân nặng cũng tăng lên không ít.
Phương thị vốn không dám ăn, nhưng nhìn mọi người đều nhiệt tình ăn, nên thử gắp một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng, nhất thời ánh mắt sáng lên, mùi vị này, còn thơm nồng hơn món sở trường nhất của nàng ấy là móng giò hầm. Tiểu Thảo học được tay nghề này ở chỗ nào, tuyệt thật!
Tiểu Thảo, Tiểu Thảo? Ngươi kho thịt đầu heo để làm gì? Ta để mẹ ta tới học ngươi nấu được không?
Tiền Vũ miệng đầy dầu mỡ, vừa to miệng nhai thịt đầu heo, vừa phun nước miếng mở miệng hỏi.
Tiểu Thạch Đầu vội mở to hai mắt, nói:
Tay nghề của nhị tỷ là được thần tiên chỉ điểm trong mộng, không thể nói cho người khác biết! Nếu như thần tiên trách tội, thu hồi bản lĩnh nấu ăn của nhị tỷ, sau này ngươi muốn ăn đồ ăn ngon như vậy, sẽ không thể nào ăn được!
Phương thị cho rằng đây là lời nói trẻ nhỏ, nàng đoán Tiểu Thảo từ nơi nào đó học được cách nấu ăn bí truyền, không thể truyền ra ngoài, nên nuốt xuống yêu cầu muốn học nấu.
Tiền Vũ lại tin mười mươi lời nói của Tiểu Thạch Đầu. Ngươi nghĩ xem, chuyện Tiểu Thảo trước đây nuôi không lớn đều truyền trong thôn, sức khỏe không tốt, có thể xuống giường đã là không tệ, làm sao có thể học được tài nấu nướng tốt như vậy? Trong thôn cũng không có người ngoài tới, không phải thần tiên dạy thì nàng làm sao có được bản lĩnh này?
Nghĩ như vậy, Tiền Vũ dùng sức gật đầu nói:
Ta không bảo mẹ tới học... Tiểu Thảo, sau này ngươi làm món ăn mới, đừng quên phần của ta nhé... Ta không ăn không của ngươi, ta có thể giúp ngươi hái rau dại, đào trứng chim, chờ thời tiết ấm áp, ta còn có thể đào nghêu sò...
Được! Chờ có đồ ăn ngon, sẽ để Tiểu Thạch Đầu tới gọi ngươi!
Một mâm thịt đầu heo đã thấy đáy, Tiểu Thảo cũng không cắt thêm, dù sao ngày mai còn phải mang đi bán.
Sau khi xác nhận thịt đầu heo kho thành công, Tiểu Thảo lại bắt đầu kho dạ dày heo và ruột heo. Ruột già heo kho thơm hương ngon miệng, ăn vào non mềm, mùi hương đậm đà, rất vừa miệng. Dạ dày heo vị ngọt, giòn mà không nhừ, còn dai dai. Là một món kho ăn rất ngon.
Sau khi mấy thứ này đều kho xong, người trong nhà đều cảm thấy có đặc sắc riêng, nhưng đều rất ngon. Lúc Phương thị rời đi, Tiểu Thảo cắt một mâm có đủ thịt đầu heo, ruột già và dạ dày heo cho nàng ấy mang về.
Phương thị biết Tiểu Thảo nấu những món này là muốn mang bán ở bến tàu nên sống chết không muốn nhận. Cho tới khi Tiểu Thảo nói, những thứ này là nàng dùng tiền bán lòng gà kho mua về, nếu như nàng ấy muốn, vậy thì trả tiền cho nàng, lúc này nàng ấy mới nhận.
Đêm đó, cha con Chu Đại Thương bán hàng rong trở về, cả mâm đồ kho đều vào bụng hai cha con, còn khen không dứt miệng, còn chưa hết thèm, liên tục nói với Phương thị: Đồ ăn ngon như vậy, sau này nên mua nhiều một chút.
Phương thị càng buồn cười hơn, nhưng không nói ra bí mật của Tiểu Thảo. Trong thôn lớn như vậy, nếu để đôi mẹ chồng nàng dâu cực phẩm Trương thị và Lý thị biết được tay nghề của Tiểu Thảo, nhất định sẽ tới gây sự. Hai người bọn họ không vừa mắt một nhà Tiểu Thảo sống tốt!
Ngày hôm sau, Tiểu Thảo và em trai mang giỏ nặng trĩu, lúc đi tới bến tàu, đốc công Tôn chỉ huy công nhân bến tàu bốc dỡ hàng hóa nhanh mắt thấy hai người, bèn hô to với các công nhân:
Các huynh đệ, cố gắng làm nào! Dọn xong cái thuyền này, sẽ đến thời gian nghỉ ngơi ăn cơm sáng! Hai tỷ muội ngày hôm qua bán đồ ăn của Đồ nhắm một văn tiền lại tới rồi!
Công nhân ngày hôm qua đã ăn qua lòng gà kho, tinh thần chấn động, sức làm việc lại tăng lên. Công nhân ngày hôm qua không mua được đồ kho, cũng nhịn đủ rồi, muốn đoạt công hoàn thành trước một đội khuân vác khác, hôm nay có thể nếm được mỹ vị được các anh em khen ngon rồi.
Chủ thuyền này đi thuyền mấy chục năm, chưa từng thấy qua công nhân bến tàu có tinh thần như vậy. Trong lòng còn ngạc nhiên hơn, tò mò
Đồ nhắm một văn tiền
trong miệng đốc công là thế nào.
Đốc công Tôn và chủ nhân thuyền hàng cũng là quen biết đã lâu, ông ta biết rõ chủ nhân tàu chở hàng nếu như nói một câu với thương nhân, sẽ là trợ giúp rất lớn với việc làm ăn của ông ta.
Ông ta vội mời chủ nhân thuyền hàng tới lều tranh duy nhất ngày hôm qua bán rau xào, bảo Nhị Tử gọi hai chị em Tiểu Thảo qua đây:
Tiểu cô nương, bán mười phần món kho hôm qua, tiết đậu hũ kho cũng mua hai văn tiền...
Xin lỗi, đốc công Tôn! Hôm nay bán món ăn mới, không có tiết đậu hũ.
Câu trả lời của Tiểu Thảo khiến cho đốc công Tôn rất thất vọng. Ông ta định dựa vào đồ kho vừa ngon vừa rẻ này cấp mặt mũi cho mình đó!
Chủ nhân thuyền hàng có chút bất mãn với việc đốc công Tôn mời ông ta tới nơi đơn sơ như thế này ăn cơm. Suy nghĩ xem lần dỡ hàng tiếp theo có nên để cho lão Lục ở bên kia...
Lại nghe một giọng trẻ con non nớt, vui vẻ nói:
Đốc công đại thúc, đồ kho hôm nay còn ngon hơn hôm qua đó! Có tai heo giòn giòn, béo mềm vừa miệng, ruột già thơm ngào ngạt, dạ dày heo giòn ngon... Sau khi nếm thử, ngươi nhất định không hối hận!
Chủ nhân thuyền hàng thấy tuổi Tiểu Thạch Đầu xấp xỉ cháu trai của ông ta, mặc dù trên người mặc áo bông rách nát, khuôn mặt nhỏ nhắn lại sạch sẻ, dáng vẻ vui mừng cười ngọt ngào. Hằng năm ở bên ngoài chạy thuyền, chủ thuyền hiển nhiên nhớ đứa cháu Tiểu Tôn ông ta thương yêu nhất. Ông ta nhìn Tiểu Thạch Đầu, cười nói:
Tiểu tử, còn rất biết nói chuyện! Nghe ngươi giới thiệu như vậy, con sâu thèm ăn trong người ta bị ngươi câu dậy rồi!
Đốc công Tôn mừng rỡ, thuận theo nói:
Tiểu cô nương, đồ kho đệ đệ ngươi vừa giới thiệu, mỗi loại hai phần! Nếu chúng ta ăn vui vẻ, sẽ còn có thưởng.
Đồ kho Tiểu Thảo mang tới lần này, ngoài để chung, còn chia thành từng phần nhỏ, mỗi loại còn đặc biệt đóng riêng mấy phần, phòng khi lúc ăn, có người thích một loại trong đó mà đưa ra yêu cầu đặc biệt.
Vâng ạ!
Tiểu Thảo đồng ý vang dội.
Hành hương hồng hồng, tỏi và tai heo sa tế; ánh màu đỏ thắm, tràn ngập thịt đầu heo sáng bóng; thơm ngon nồng đậm, ruột già heo không có dầu mỡ; cắt thành từng miếng, nhìn vô cùng hấp dẫn dạ dày người ta. Tiểu Thảo còn đặc biệt mượn cái mâm của quán ăn sáng, bày từng món ra, dù không nhiều, nhưng đủ để người khác nhìn thấy thèm...
Chủ thuyền xuất thân giang hồ, là kiểu người miệng to uống rượu ăn thịt. Nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ thế này, đúng là ông ta chưa từng ăn. Chủ thuyền cắm đầu ăn đồ kho, như gió cuốn mây tan, chỉ trong chốc lát đã hao xuống còn một nửa.
Đốc công Tôn ở một bên không ngừng chuốc rượu, bản thân chỉ dám ăn rau xào. Ông ta không quên nháy mắt với Tiểu Thảo ý bảo… đừng quên để lại một phần cho ta...
Lão đại, một chiếc thuyền khách sắp cập bến, chúng ta nhanh qua đi, đừng để cho lão Lục kia giành hàng trước...
Nhị Tử thở hồng hộc chạy tới, trong miệng lớn tiếng la hét.
Chủ thuyền cũng biết hàng trên thuyền mình, không lâu nữa cũng dỡ xong, nên gật đầu với đốc công Tôn nói:
Ngươi đi làm việc đi? Không cần gọi ta! Yên tâm đi, sau này có mối làm ăn, sẽ nhớ tới ngươi...
Đốc công Tôn có được câu trả lời vừa lòng, cảm thấy mỹ mẫn mà chạy nhanh về phía bến tàu. Nơi có người thì có giang hồ, có làm ăn ắt có cạnh tranh. Bến tàu Đường Cổ sầm uất như vậy, hiển nhiên không phải chỉ một đội bốc dỡ hàng hóa có thể làm hết.