• 1,193

Chương 109: Bắt đầu cuộc sống ở trường


Gần như tất cả sinh viên trong phòng học đều lên tinh thần, theo tính cách hẹp hòi của thầy giáo này, nhất định muốn tìm sinh viên không dám nhìn ông ấy

Chờ đến lúc tất cả mọi người đều nhìn ông ấy, lại muốn tìm người nào có ánh mắt né tránh

Cho nên mỗi người đều ngẩng đầu kiên định nhìn ông ấy, thế là người không ngẩng đầu đã lọt vào mắt thầy giáo.


Bạn sinh viên kia đứng lên trả lời.
Thầy giáo giơ tay chỉ sinh viên nữ đang cúi đầu xuống ở hàng ghế sau

Cả lớp đều nhìn qua, rất dễ dàng nhận ra, chỉ có một người đang cúi đầu thôi!


Lưu Lộ!
Người bên cạnh đẩy cô một cái


Sao thế?
Lưu Lộ nở nụ cười ngẩng đầu nhìn người đẩy mình.


Bạn sinh viên này đang xem chuyện gì buồn cười thế, nói ra cho mọi người cùng nghe đi!
Giọng nói kỳ lạ của thầy giáo vang lên

Lưu Lộ trợn to mắt, chậm rãi quay lại nhìn lên bục giảng, quả nhiên thầy giáo đang nhìn mình chằm chằm, cô thầm đổ mồ hôi


Thầy giáo,
Lưu Lộ đứng lên,
Em đột nhiên nhớ ra giấc mơ đêm qua.



Giấc mơ gì, vừa nãy lại cười như một bông hoa vậy.
Thầy giáo hỏi tiếp.

Đột nhiên có một sinh viên nam nói một câu:
Mộng xuân.
Cả lớp cười vang như sấm

Hình như thầy giáo cũng muốn cười, nhưng vì uy nghiêm của mình, cố nhịn cười gõ bàn, để đám sinh viên yên tĩnh lại.

Lưu Lộ lườm chàng trai vừa nói chuyện, lại chân chó
nói với thầy giáo:
Thầy giáo, em mơ thấy lúc thầy đang dạy bọn em đột nhiên nhận được một cuộc thoại, nói vợ thầy sinh một bé trai, dáng vẻ rất giống Diệp Phàm.


() Chỉ thái độ nịnh nọt, muốn lấy lòng người trên.

Cả lớp lại cười vang, tất cả mọi người đều nghe ra hàm ý trong câu này, bịa đi tiếp tục bịa đi, xem thầy giáo có tin không!

Đương nhiên thầy giáo không tin, ông đang muốn hung hăng phê bình một hồi

Nhưng đột nhiên chuông điện thoại reo lên, ông cầm lên nhìn là người trong nhà gọi tới, biết người nhà sẽ không tùy tiện gọi điện trong giờ làm việc của mình, ông liếc nhìn cả lớp một cái nghe điện thoại.

Cả lớp thấy thầy giáo nghe điện thoại chưa được mấy giây đã mặt mày hớn hở thì đều thì thầm bàn tán.

Thầy giáo tắt điện thoại, dùng ánh mắt vô cùng thân thiện nhìn Lưu Lộ, ôn hòa hỏi:
Em học sinh này tên gì?

Thầy giáo, em tên là Lưu Lộ.
Lưu Lộ thấp thỏm đáp lời


Được rồi, rất tốt.
Thầy giáo cười gật đầu


Thầy có việc vui sao?
Có bạn học to gan không nhịn được hỏi

Thầy giáo sờ cái trán bóng loáng, cười híp mắt nói:
Vợ của thầy vừa sinh cho thấy một đứa con trai.



Oa!
Cả lớp xôn xao, tất cả đều nhìn Lưu Lộ

Lưu Lộ cũng mơ hồ, cô biết vợ của thầy giáo Địa Trung Hải này mang thai, nhưng không biết lại trùng hợp sinh vào lúc này


Được rồi, mời bạn học Lưu Lộ ngồi xuống, chúng ta học tiếp.
Lúc này thầy giáo quá mức ôn hòa

Lưu Lộ đánh bậy đánh bạ tùy tiện lấy cớ ngồi xuống, thở phào một hơi, lại vui vẻ nhắn tin cho Nhị Kiều, nói lại việc vừa rồi

Chưa được bao lâu cô đã nhận được bốn chữ:
Học hành tử tế


Cô âm thầm cười hắc hắc, cất điện thoại nghe giảng bài

Sau giờ học, tốc độ Lưu Lộ chạy ra khỏi lớp còn nhanh hơn cả thầy giáo đang vội vã chạy đến bệnh viện thăm em bé, chạy tới ký túc xá hỗn hợp


Nhị Kiều, cậu đã trở lại!
Lưu Lộ nhìn người đang ngồi trên ghế lật sách, trên mặt đầy ý cười

Thịnh Kiêu Dương quay lại, nhìn thấy Lưu Lộ thở phì phò, mặt đầy mồ hôi chạy tới, cô mỉm cười:
Ừ, mình đã về
Hu hu hu, Nhị Kiều càng ngày càng ấm áp! Cô gái nhỏ trong lòng Lưu Lộ kích động nhảy nhót, cô ấy đè nén cảm xúc của mình:
Nhị Kiều, mình phát hiện cậu càng ngày càng đẹp.

Mình thấy miệng cậu càng ngày càng ngọt,
Thịnh Kiều Dương cất sách lên giá sách, quay lại nhìn Lưu Lộ:
Viên Viên đâu?



Chiều nay Viên Viên không có lớp, cô ấy bị học trường gọi đi xem phim rồi.



Hả, có biến?
Thịnh Kiều Dương nhướng mày.

Lưu Lộ cười hì hì, chủ động tám chuyện:
Học trưởng của Viện Viên đã để ý đến cô ấy một năm rồi, trên cơ bản bắt đầu từ lúc cô ấy nhập học

Chỉ là tính cách của Viên Viên nói thế nào nhỉ, hơi chậm chạp về mặt tình cảm, người ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy, cô ấy còn tưởng rằng là bạn bè bình thường.



Vậy còn cậu?

Mình à? Ôi, số mệnh định sẵn là cô đơn!
Lưu Lộ than thở.

Thịnh Kiêu Dương bị giọng điệu của cô ấy khơi dậy sự tò mò:
Vì sao nói như vậy?



Từ nhỏ mình đã không có duyên với người khác phái, có người nói mình muốn có bạn trai, ít nhất phải giảm 5kg

Trời ạ, 5kg là bao nhiêu hả, cả đời này mình cũng không giảm được nhiều thịt như vậy.
Lưu Lộ vuốt ve phần thịt trên má mình

Thịnh Kiêu Dương đưa tay nhéo khuôn mặt tròn trịa của Lưu Lộ, vừa cười vừa nói:
Thật đáng yêu, về sau cậu sẽ tìm được người thật lòng thích cậu.


Được Nhị Kiều khen ngợi, Lưu Lộ xấu hổ cúi thấp đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, rất vui vẻ nói:
Nói thật lòng, Nhị Kiều, trailer bộ phim của cậu vô cùng tuyệt vời, mình cũng rất muốn được xem bộ phim hoàn chỉnh.



Sắp rồi.
Bây giờ đã bắt đầu chế tác hậu kỳ rồi, dự tính sẽ được chiếu vào kỳ nghỉ đông

Thịnh Kiêu Dương không nói câu sau, dù sao việc chế tác cũng là chuyện không chắc chắn.


Đi thôi, cùng mình ra ngoài đi dạo đi.
Thịnh Kiều Dương cầm túi

Ánh mắt Lưu Lộ sáng lên, trong lòng vô cùng hạnh phúc, Nhị Kiều rủ cô ấy đi dạo phố đó, có phải Nhị Kiều đã coi cô ấy là bạn bè không? Trong văn phòng Tổng giám đốc Quốc tế Ngu Nhân, Lê Vũ nghe thư ký nói người phụ trách của hai thương hiệu do anh ta lựa chọn đã cự tuyệt việc mời Từ Kiều Kiều làm người phát ngôn

Anh ta vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, tuy bản thân có lòng tìm tài nguyên tốt cho bà chủ tương lai, nhưng độ nổi tiếng của cô vẫn chưa đủ, tài nguyên tốt đều không nhìn trúng cô.


Lễ tổng, bây giờ Từ Kiều Kiều còn trẻ, đi chậm một chút vẫn tốt hơn, phát triển quá nhanh sẽ khiến người ta ghen ghét.
Cô thư ký khuyên nhủ

Lê Vũ nghe thư ký nói thế, mới nhớ tới bà chủ còn chưa đủ 18 tuổi, còn rất nhiều thời gian, đúng là không phải vội

Đợi đến khi bà chủ có tác phẩm của mình, lúc đó nói chuyện càng tự tin hơn

Anh ta vừa nghĩ thế liền thở dài một hơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.