Chương 122: Nghe được
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1172 chữ
- 2022-02-04 08:05:11
Chậc chậc, hoặc là hoàn toàn không có cảm giác với cậu, hoặc là anh ta không được
Thế nhưng, anh ta đã cố tình cắn rách môi cậ8u, nói rõ không phải cái trước, vậy cũng chỉ có thể là cái sau...
Nói một hồi, Lâm Na có vẻ phấn khích:
Cuối cùng đã phát h3iện vì sao Thẩm ma vương nhà cậu không gần nữ sắc rồi.
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn Lâm Na, phỏng đoán của Mỹ Nữu l9àm cho cô khiếp sợ
Cô ta tìm hết cả ngôi biệt thự mới tìm thấy người ở trong phòng đàn dưới lầu một
Người đàn ông đẹp trai 360 độ không có góc chết làm người ta mất đi nguyên tắc đang ngồi trước đàn dương cầm ba chân, bàn tay đặt lên nắp đàn, cả người ở trạng thái bất động, như một pho tượng ngồi ở đó không hề nhúc nhích.
Tuy đã nhìn dáng vẻ này vô số lần cũng không thấy chán, nhưng Julian rất hoảng hốt
Lâm Na ôm Thịnh Kiều Dương, an ủi:
Ông ngoại của cậu là người kiên cường nhất mà mình từng gặp, ông muốn chăm sóc cậu trong tình trạng hôn mê, nhất định không có việc gì.
Mình tin.
Thịnh Kiêu Dương ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm:
Không biết mình còn có thể trở về hay không.
Lâm Na hiểu ý của Thịnh Kiêu Dương:
Tiểu Thái Dương.
Cô dùng tiếng Ý gọi Thịnh Kiêu Dương.
Đêm hôm khuya khoắt không làm chuyện nên làm lại chạy tới nơi này ngẩn người, đây là phát bệnh gì vậy?
Anh yêu?
Julian lo sợ bất an gọi
Lâm Diễn nhìn bàn tay đang đặt lên nắp đàn, lạnh nhạt nói:
Em đi nghỉ trước đi.
Kiều Kiều, lúc cậu đi vào có nhìn thấy phòng bên cạnh sáng đèn không?
Thịnh Kiêu Dương hoảng sợ, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
Không để ý.
Anh ấy có ở trong phòng không? Còn có những gì chúng ta đã nói...
Lâm Na thờ ơ phất tay:
Tùy thôi, anh ấy nghe được thì nghe, nghe được thì có thể làm gì chứ?
Đúng vậy, nghe được thì có thể làm gì chứ! Thịnh Kiều Dương cười khổ.
Lâm Na?
Trong căn phòng sau lưng có người gọi cô ấy.
Hình như là giọng của Julian, mình đi xem một chút
Cậu cũng mau vào đi, đừng hóng gió ở bên ngoài, lạnh đấy.
Lâm Na vỗ vai Thịnh Kiêu Dương, quay người đẩy cửa ban công thông với phòng ngủ đi vào trong phòng.
Thịnh Kiêu Dương quay lại.
Nói thật, mình không hy vọng cậu sẽ trở về,
Lâm Na nghiêm túc nhìn cô,
Mình không biết Từ Kiều Kiểu ban đầu còn ở đó không, nhưng dù thế nào mình vẫn cảm thấy bây giờ cậu rất tốt, nếu ông ngoại của cậu có biết cũng sẽ đồng ý với mình
Bởi vì bọn mình đều hi vọng cậu có một cơ thể khỏe mạnh, có thể thoải mái tự tại sống thật lâu.
Thịnh Kiêu Dương mở miệng, lại không biết phải nói gì, trong lòng rất cảm động.
Sao thế?
Julian ôm eo anh từ phía sau, đầu dựa vào vai anh hỏi.
Lâm Diễn đẩy cô ta ra:
Em đi rửa mặt trước đi.
Julian cũng không thèm để ý đến thái độ của anh, bởi vì từ trước đến nay anh đều như vậy, cô ta mỉm cười mờ ám:
Chờ em!
Lâm Diễn cụp mắt, không trả lời Julian
Lúc Julian tắm rửa đến thơm ngào ngạt, muốn cùng người yêu vận động một lúc, lại không thấy bóng người đâu
Là điện thoại của mình, cậu ngủ tiếp đi.
Thịnh Kiêu Dương đứng dậy, cầm điện thoại lên nhìn, là Đạo diễn Vạn gọi tới
Nếu là người khác gọi tới cô sẽ tắt luôn, nhưng lúc ở đoàn làm phim Đạo diễn Vạn rất quan tâm cô, cô vào phòng tắm nghe điện thoại
Đạo diễn Vạn, có việc gì không?
Cô nhỏ giọng hỏi
Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao anh vừa về đã trở nên kỳ quái như thế?
Julian lại gần
Không có gì, em ngủ trước đi.
Chúng ta cùng...
Nghe lời!
Lâm Diễn quay lại liếc nhìn Julian
Julian bĩu môi, quay người rời đi
Hôm nay cậu ngồi máy bay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!
Lâm Na ôm cô.
Ừm.
Thịnh Kiêu Dương gật đầu.
Julian cầm nước tẩy trang đi vào phòng, cảm giác trong phòng lạnh buốt, nhìn thấy Lâm Diễn đang đứng trước cánh cửa thông ra ban công, tay đặt lên cửa như là đang muốn đóng, nhưng lại không hề di chuyển, cô ấy mở miệng:
Anh yêu, sao còn chưa đóng cửa?
Lâm Diễn lấy lại tinh thần, chậm rãi khóa cửa lại, trong mắt anh vẫn còn sự khiếp sợ
Về đến phòng, càng nghĩ càng thấy giận, cô ta lấy điện thoại gọi người đến đón, tức giận rời khỏi đây, hạ quyết tâm nhất định phải để Lâm Diễn đến dỗ dành thì cô ta mới trở về.
Ngủ đến nửa đêm, Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na đều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức
Ai vậy, đúng lúc này còn gọi điện thoại!
Lâm Na cau mày lẩm bẩm
Khốn nạn, trước khi tìm vợ cho Thẩm ma vương, có phải cố vẫn nên chữa khỏi bệnh cho anh trước không?
Chỉ 6là, nếu như vậy, Kiều Kiều, cậu ở chung với anh ta cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của bản thân nữa.
Nghĩ tới những năm qua Th5ẩm Trí Ninh âm thầm chịu đựng áp lực của bản thân, Thịnh Kiêu Dương bày tỏ vô cùng thông cảm
Sau khi trở về vẫn nên đối xử với anh tốt một chút, bây giờ cô đã hiểu rõ, vì sao tính cách của Thẩm ma vương lại sáng nắng chiều mưa như thế.
Mình cũng không thể quản được nhiều như vậy, mình chỉ muốn thông qua anh ta có thể nhanh chóng gặp ông ngoại.
Thịnh Kiêu Dương uống một ngụm nước lạnh, cảm giác cả người lạnh lẽo, cô rụt cổ lại, nhanh chóng đi về phòng, vừa hay nhìn thấy Lâm Na đưa một chai gì đó cho Julian
Ôi, em có bạn ở đây à, vậy chị về phòng bên cạnh trước.
Julian giơ thứ trên tay lên,
Cảm ơn nước tẩy trang của em.
Julian vừa đi, Lâm Na nhếch môi:
Lúc này còn trở về làm gì.
Cũng không nghe thấy tiếng động bọn họ trở về.
Julian nói cô ấy đã gõ cửa phòng bọn mình vài cái, vì mình không trả lời nên tự đi vào
Có mấy cảnh phải quay bù, nếu hôm nay em rảnh thì đến đi.
Bây giờ em đang ở nước ngoài, ngày mai có được không?
Vậy được.
Ngắt điện thoại, cảm thấy khát nước, Thịnh Kiều Dương mặc thêm áo khoác đi xuống nhà bếp ở dưới lầu để lấy nước
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.