• 461

Chương 132: Điều ngạc nhiên hơn còn ở phía sau


Trên khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia là nụ cười khiến cô cảm thấy chướng mắt.

Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, người ngồi ở8 đầu giường quay lại nhìn, lúc nhìn thấy cô lại cong khóe môi, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.

Cô là ai? Là Từ Kiều Kiều sao? Cô mở m3iệng, dùng khẩu hình để hỏi.

Đúng, cô ấy là Từ Kiều Kiều!
Người ngồi trên giường vừa cười vừa nói.
Ông ngoại mỉm cư5ời, nhưng lại khách sáo mà xa lạ,
Đúng là có duyên phận, Kiều Dương nhà ông cũng có nhũ danh như vậy.
Thịnh Kiều Dương có nỗi khổ trong lòng mà không nói được, cô muốn nói với ông ngoại, ông ngoại nhìn kỹ cháu đi, cháu mới thật sự là Kiều Dương! Nhưng bây giờ dù cô có nói ra, cũng không ai tin

Cuối cùng công chúa của chúng ta đã tỉnh lại, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng!
Freile vừa cười vừa nói

Công chúa của anh,
Lâm Diễn mặc âu phục trắng, như một chàng hoàng tử, lại như một chú rể, duỗi tay ra trước mặt Kiểu Dương kia,
Có thể mời em nhảy một điều không?
Thịnh Kiêu Dương đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn hai người nắm tay nhau đi vào giữa đám người, nhẹ nhàng nhảy theo âm nhạc
Trên mặt bọn họ đều rất vui vẻ, cô nhìn rất rõ ràng, Kiều Dương kia lấy dáng vẻ của cô, dùng ánh mắt vô cùng si mê chăm chú nhìn Lâm Diễn, Lâm Diễn cũng vô cùng dịu dàng nhìn lại.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi, chậm rãi xích lại gần...

Sao thế?

Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu,
Ông ngoại, lần này Kiêu Dương tỉnh lại, ông có cảm thấy chỗ nào khác lạ không?

Ông cụ Dương trầm ngâm, dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Kiêu Dương, ông chọc cây ba toong:
Gầy.

..
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên không biết phải nói gì nữa
Không đúng, như vậy không đúng, Lâm Diễn đã có vị hôn thê!
Thịnh Kiêu Dương muốn lao qua đó, lại bị người khác kéo tay lại, cô quay lại nhìn, ngay lúc nhìn thấy Thẩm Trí Ninh, cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn chút, cô sốt ruột nói:
Anh Trí Ninh, anh nhanh đi ngăn cản bọn họ!


Tại sao phải ngăn cản?
Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lạnh lùng.

Cháu đứng đây làm gì?

Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy ông ngoại, cô như tìm được chỗ dựa, vội vã nói:
Ông ngoại, cháu là Kiều Dương!
Bây giờ cô rất muốn có một người tin tưởng cô

Cháu không phải tên Từ Kiều Kiều sao?

Sau khi xảy ra tai nạn xe, cháu đã biến thành cô ta, cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Dương yên lặng nhìn cô một lát:
Đứa nhỏ này, nếu cháu bị chứng ảo tưởng thì đi khám bác sĩ tâm lý đi.

Cháu không có bệnh, cháu là Thịnh Kiêu Dương
Lâm Diễn như đang nghe được một câu chuyện cười, mỉm cười,
Ở trước mặt Kiêu Dương nói cô mới là Kiêu Dương, cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?


Kiều Dương
mở miệng nói:
Kiều Kiều, tôi biết cô hâm mộ cuộc sống bây giờ của tôi, nhưng đây không phải là cái cớ để cô giả mạo tôi, mời cô đi ra ngoài!

Rốt cuộc ai mới là người giả mạo? Thịnh Kiều Dương.

Rốt cuộc cô muốn thể nào?
Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng chất vấn.

Kiều Dương
mỉm cười, cô ta giơ tay vuốt ve gương mặt mình,
Đương nhiên là hưởng thụ cuộc sống bây giờ của tôi!

Đây là cuộc sống của tôi!

Nhưng bây giờ là của tôi,

Kiêu Dương
nhìn cô, trên mặt có vẻ chế giễu,
Cô có gì không hài lòng, thân thể của tôi khỏe mạnh, chỉ cần cô không tự tìm chết, muốn sống đến 80 tuổi cũng không phải vấn đề
Cô thì sao?


Ông ngoại.
Cô gọi ông cụ Dương
Ông cụ Dương mỉm cười:
Đứa nhỏ này, cháu lại gọi thân thiết như vậy, có chuyện gì không?

Thịnh Kiêu Dương đi đến bên cạnh ông, nhìn khuôn mặt già nua của ông vì Kiều Dương kia tỉnh lại mà thả lỏng hơn, muốn nói lại thôi.
Thịnh Kiều Dương cắn môi, cô quay lại nhìn, lại không nhìn thấy hai người kia nữa.
Cô tìm kiếm khắp nơi, thấy Kiêu Dương kia đứng một mình ở trong phòng

Cô đã đến.

Kiều Dương
xoay người, như đang chờ cô đến
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, sau khi đi theo Thẩm Trí Ninh về đó, có phải có thể gặp được ông ngoại không? Bởi vì giấc mộng kia quá chân thật, bây giờ cô vẫn còn thấy hơi sợ hãi
Nếu gặp được ông ngoại, cô nói cho ông ngoại biết chuyện của mình, ông ngoại có không tin cô giống như trong mơ không?

Cô đứng dậy đi vào phòng rửa mặt.
Đứng ở cửa ra vào, cô quay lại nhìn, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt
Kiều Dương
, đối phương dùng khẩu hình nói hai chữ với cô.
Cút, đi!
Thịnh Kiều Dương nắm chặt tay, lạnh lùng đóng chặt cánh cửa phòng ở trước mặt.
Trong mắt Thẩm Trí Ninh có sự kinh ngạc, anh nhìn cô.

Em gặp ác mộng?


Hả?
Thịnh Kiêu Dương sửng sốt
Thẩm Trí Ninh rút tay lại, đứng lên, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, xoay người đi ra ngoài

Đi rửa mặt đi, hôm nay cùng tôi về nhà một chuyển.


Nhà nào?

Thẩm Trí Ninh dừng lại ở cửa,
Về Đức, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc để xuất ngoại.
Thịnh Kiêu Dương ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, cô nhắm mắt thở phào một hơi.
May mắn chỉ là nằm mơ...
Chờ chút, Thẩm Trí Ninh vừa nói cái gì? Về Đức?
Cô ta giơ tay lên nhìn bộ móng gọn gàng xinh đẹp của mình, thản nhiên nói:
Cho dù tôi không tỉnh lại, không biết thân thể này của cô có thể sống được bao lâu nữa.

Tiếng bước chân vang lên
Lâm Diễn cầm một cốc nước đi tới
Ông ngoại, ông muốn thế nào mới có thể tin tưởng cháu?

Muốn ông tin tưởng cháu?
Ông cụ Dương gõ ba toong
Thịnh Kiều Dương gật đầu liên tục.

Đi theo ông.
Ông cụ Dương nhìn cô một cái.
Party được tổ chức ở một đại sảnh rộng rãi trong biệt thự, bởi vì mọi người đều không muốn để Kiêu Dương kia vừa tỉnh lại đã ra gió
Thịnh Kiêu Dương lẻ loi trơ trọi đứng trong góc đại sảnh, nhìn Kiều Dương kia mặc quần áo lộng lẫy, khoác tay ông ngoại chậm rãi đi xuống cầu thang
Nghe tiếng reo hò và vỗ tay của người xung quanh, cô rất mờ mịt, tại sao cổ phải đứng ở đây chứ?
Thịnh Kiêu Dương nhìn anh bước vào, lại nhìn anh không hề nhìn cô lấy một cái cứ thể đi qua người mình, đi tới trước mặt
Kiều Dương
, đưa cốc nước tới, ân cần hỏi bây giờ đối phương cảm thấy thế nào.

Lâm Diễn...
Thịnh Kiều Dương quát nhẹ.
Lâm Diễn quay lại nhìn cô, giống như nhìn người xa lạ,
Lúc đi ra nhớ đóng cửa lại giúp tôi.

Anh không biết em sao? Em mới là Kiều Dương!
Thịnh Kiều Dương vừa lo lắng vừa bất lực.
Lúc này, tâm trạng Thịnh Kiều Dương như sấm sét đánh giữa trời quang, thì ra ngay cả người thân cận nhất cũng không nhận ra cô.

Dậy đi.
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai
Thịnh Kiêu Dương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, duỗi tay nắm chặt bàn tay của anh vẫn đang đặt trên mặt cô, vội nói:
Anh Trí Ninh, anh phải tin em.

Thịnh Kiêu Dương cảm giác như mình là người ngoài, rõ ràng đứng ở bên cạnh bọn họ, nhưng không ai nhận ra cô
Cô chỉ đứng bên cạnh, nhìn mọi người hỏi han ân cần với người vừa tỉnh lại, quan tâm chăm sóc

Được rồi, Kiêu Dương của chúng ta vừa mới tỉnh lại, để con bé nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng tinh thần, tối mới đủ sức tham gia bữa tiệc.
Thịnh Kiêu Dương bị đuổi ra khỏi phòng, cô muốn nói chuyện riêng với người kia, nhưng cô biết, hiện tại những người khác thấy cô muốn nói chuyện riêng chỉ nghĩ cô đang làm phiền, nhất định sẽ không cho phép.

Không được, phải đi gọi người chuẩn bị thêm đồ ăn.
Ông cụ Dương vừa nói vừa cầm ba toong rời đi
Nhìn bóng lưng già nua của ông ngoại, đôi mắt Thịnh Kiêu Dương ướt nhòe
Rõ ràng tuổi của ông ngoại cô không lớn hơn ông nội Thẩm, nhưng lại nhìn già hơn ông nội Thẩm rất nhiều, lần này ông ngoại đã phải gánh lấy áp lực và sự đau khổ lớn đến mức nào chứ!

Lâm Diễn, Lâm Diễn, anh ấy đã đính hôn, sao bọn họ có thể làm chuyện như vậy?!
Thẩm Trí Ninh hững hờ nhếch môi,
Đính hôn thì sao, dù kết hôn thì vẫn có cách.

Tại sao lại như vậy? Thịnh Kiều Dương cảm thấy không dám tin.

Đừng đi quấy rầy bọn họ.
Thẩm Trí Ninh cảnh cáo cô một câu, liền cầm ly rượu đi nói chuyện với người khác.
Người kia hơi hất cằm lên, cười đáp lời,
Tôi đã trở lại!
Câu nói ấy giống như đang nói với những n9gười khác, chỉ có biết, thật ra là nói với cô.

Cháu là ai?
Ông ngoại quay lại nhìn thấy cô, hỏi

Cháu là Kiều Kiều!
Th6ịnh Kiều Dương vội vàng bước tới
Thịnh Kiêu Dương đi theo ông ngoại ra cửa biệt thự

Được rồi, cháu đứng xa một chút.
Ông cụ Dương chỉ ra bên ngoài.
Thịnh Kiều Dương không hiểu lắm, cô đi đến vị trí ông cụ Dương chỉ, xoay người đang muốn nói chuyện lại trợn tròn mắt.
Vốn cửa lớn đang mở rộng, bây giờ lại là một bức tường không thể lọt gió

Sao không có cửa nữa..
không có cửa?
Thịnh Kiều Dương hiểu rõ lời ông ngoại muốn nói.
Lúc đánh răng, cô nhìn bản thân trong gương, không khỏi nhớ tới Kiều Dương ở trong mơ

Bây giờ nghĩ kĩ lại, tính cách của Từ Kiều Kiều thật sẽ không như vậy, tính cách của Kiều Dương ở trong mơ giống như cô lúc trước

Cô lấy tính cách của mình làm nguyên mẫu, tưởng tượng ra một Từ Kiều Kiều ở trong thân thể mình sau khi tỉnh lại.

Thì ra đối đầu với bản thân cũng sẽ bị bản thân chọc cho tức chết, cuối cùng cô đã hiểu vì sao những người chán ghét cô lại căm hận cô như vậy.

Sau khi xuống lầu, ngoài ý muốn Thịnh Kiêu Dương gặp được Ninh Tiểu Nguyễn còn có Kinh Vị Nam đã biến mất một khoảng thời gian.


Này,
Ninh Tiểu Nguyễn vung móng vuốt với cô,
Sao mắt em lại sưng thế?
Thịnh Kiêu Dương đẩy gọng kính,
Tối qua ngủ không ngon.

Tối qua, ngủ không ngon?
Tròng mắt Ninh Tiểu Nguyễn xoay chuyển, liếc Thẩm Trí Ninh, lại nhìn cô một chút
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.