• 1,193

Chương 157: Ai trêu chọc ai trước



Cộp
cô kêu lên đau đớn, đưa tay sờ chỗ đầu bị đụng đau, nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy ảo não vì sao bản thân ở trước mặt Thẩm Trí N8inh lại không thể dũng cảm phản kháng chứ!
Em rất đáng nghi, nhưng bây giờ anh phát hiện một việc còn thú vị hơn.

Cái gì...
Thịnh Kiề3u Dương nhận ra ánh mắt của anh, vội đưa tay lên che môi, lúng búng nói,
Anh đừng có làm loạn, sự kiên nhẫn của tôi với anh có hạn!

H9a ha...
Anh không kiềm được, tiếng cười trầm thấp mê người tràn ra từ khóe môi

Thịnh Kiều Dương cảm thấy lỗ tai của mình đang l6àm phản, lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra tiếng cười của Thẩm Trí Ninh lại dễ nghe như vậy
Anh thắng
Thịnh Kiều Dương lườm Thẩm Trí Ninh, ủ rũ cúi đầu nói:
Tôi thừa nhận, đều là tôi làm.

Ông cụ Dương không thể nhịn được nữa:
Kiều Kiều, có phải gần đây cháu xem phim truyền hình không? Đây là cuộc sống thực tế, hơn nữa với tính cách của Trí Ninh, cháu cảm thấy nó sẽ vì một cái gọi là sự thật mà hy sinh bản thân sao?

Nói có lý! Thịnh Kiều Dương gật đầu,
Chẳng lẽ anh ta thật sự thích cháu?

Thẩm Trí Ninh gật đầu tỏ ý đáp lại.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của đối phương, Lâm Dục cũng không tức giận, hiểu ý nói:
Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước.


Được.

Lâm Dục nhìn người đàn ông bên cạnh nhưng không nói lời nào, chủ động mở miệng chào hỏi:
Chào anh!

Thịnh Kiều Dương lén lườm một cái.

Kiều Kiều, cháu đi theo ông, ông có mấy câu muốn nói riêng với cháu.
Ông cụ Dương gọi một mình Thịnh Kiều Dương ra.

Xin cứ tự nhiên.
Lúc này Thẩm Trí Ninh mới mở miệng vàng ngọc.
Thịnh Kiều Dương bĩu môi, bây giờ việc cô không muốn nhất là đứng chung một chỗ với Thẩm Trí Ninh

Không thể: Muốn thử lại lần nữa không?
Anh kề sát mặt lại

Không muốn!
Cô chống một tay lên vai anh, tay còn lại tiếp tục che miệng
Thịnh Kiều Dương giơ tay che mặt, được rồi, đúng là có chuyện như vậy
Nhưng, Thẩm ma vương, anh có thể giữ mặt mũi chút không, nói thẳng mình bị người khác cưỡng hôn như vậy là tốt lắm sao?
Còn có lần đó, em xông vào phòng tắm...

Được rồi!
Thịnh Kiều Dương vội vàng ngắt lời Thẩm Trí Ninh.
Ông cụ Dương ho khan, bị lời tỏ tình đột ngột này làm giật nảy mình
Thịnh Kiều Dương lại có xúc động muốn túm tóc, vậy mà anh dám nói thích cô ở trước mặt ông ngoại
Cháu thích Kiều Kiều là chuyện của cháu.
Ông cụ Dương nói
Thịnh Kiều Dương quay lại đại sảnh bữa tiệc, người đầu tiên bước tới là Lâm Dục.

Em...
Anh ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng và đôi môi hơi sưng của cô.

Kiều Kiều,
Một tiếng gọi vang lên,
Hai người.
Thịnh Kiều Dương nhìn thấy An Cảnh, đôi mắt lập tức sáng lên, như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng
Thẩm Trí Ninh nhìn thấy ánh mắt của cô, trong mắt lướt qua sự tối tăm, anh nhìn người đang đi tới bằng ánh mắt thâm trầm
Ông ngoại, ông phải đứng vững! Thịnh Kiều Dương nhìn ông cụ Dương, ánh mắt đầy hy vọng
Ông cụ Dương ho khan, hắng giọng nói:
Ông sẽ không xen vào chuyện tình cảm này, điều kiện tiên quyết là cháu không được làm tổn thương Kiều Kiều.

Ông nội Dương có thể yên tâm, lúc cháu nghi ngờ cô ấy nhất cũng không làm gì cô ấy, về sau cũng sẽ không tổn thương cô ấy.

Nhận lấy ánh mắt hoàn toàn khác nhau của hai người, An Cảnh không thay đổi sắc mặt nói:
Ông nội mãi không thấy cô trở về, bảo tôi đến xem.

Ông ngoại tìm tôi sao? Tôi qua đó ngay đây!
Thấy cô buông tay ra để lộ đôi môi đỏ rực, ánh mắt An Cảnh lóe lên, liếc nhìn Thẩm Trí Ninh
Thịnh Kiều Dương vội vã muốn đi, lại bị Thẩm Trí Ninh kéo lại.

Ông ngoại.
Nhìn thấy ông cụ Dương tới đây, Thịnh Kiều Dương lập tức cảm thấy mình đầy sức mạnh
Ông cụ Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, nghiêm túc hỏi:
Trí Ninh, cháu đã quên những gì ông nói với cháu rồi sao?

Cháu không quên, nhưng cháu không làm được, bởi vì...
Thẩm Trí Ninh nhìn Thịnh Kiều Dương,
Cháu phát hiện cháu thích cô ấy.

Em sẽ làm tất cả những việc này với người khác sao?

Thịnh Kiều Dương á khẩu không trả lời được, chỉ có việc đầu tiên là cô chưa làm, sao cô có thể tùy tiện cướp đi nụ hôn đầu của người khác chứ, cô không phải người tùy tiện như vậy
Chờ chút!

Tôi cướp nụ hôn đầu của anh lúc nào hả?

Lại quên rồi.
Thẩm Trí Ninh nhìn cô

Sao lại là chuyện của cháu, là cô ấy trêu chọc cháu trước, cô ấy phải chịu trách nhiệm!
Thẩm Trí Ninh trả lời rõ ràng từng câu từng chữ

Tôi trêu chọc anh trước?
Thịnh Kiều Dương tỏ vẻ rối bời,
Sao tôi lại trêu chọc anh trước hả?

Thịnh Kiều Dương bị nhìn đến mức cảm thấy nổi da gà.

Lần đó, là em nhào lên cưỡng hôn anh.
Thẩm Trí Ninh mỉm cười.

Ông ngoại,
Thịnh Kiều Dương bất đắc dĩ lại thấp thỏm nói,
Làm sao bây giờ?

Có thể làm gì chứ, tự cháu tạo nghiệt tự cháu nhận lấy.

Cháu cảm thấy anh ta không hề từ bỏ suy nghĩ nghi ngờ cháu, anh ta chỉ đổi cách khác để tìm câu trả lời.

Đổi cách khác? Đổi cách gì?
Ông cụ Dương tò mò.

Mỹ nam kế!


Biết một chút, muốn đàn hoàn chỉnh một bài thì không có vấn đề gì, nhưng không thể yêu cầu tối đàn có tình cảm.
Cô đánh đàn thuần túy chỉ là ghi nhớ cách đàn cùng bản nhạc và tiết tấu, nếu như không phải có trí nhớ và năng lực phản xạ hơn người, cô đâu có thể học được.

Biết đàn là được rồi, như vậy lần sau có thể đến trường đàn cho anh nghe một lần được không?

Sắc mặt Thẩm Trí Ninh lập tức thay đổi, mây đen giăng kín
Tốc độ trở mặt này có thể so với bậc thầy trong kinh kịch, Thịnh Kiều Dương cảm thấy việc lớn không ổn, đồng thời còn chửi bậy ở trong lòng.
Ở một bên khác, ông cụ Dương vẫn luôn chú ý đến bên này, đợi An Cảnh quay lại bên cạnh mình, ông hỏi:
Trí Ninh không làm gì Kiều Kiều chứ?

An Cảnh chớp mắt, đáp lời:
Không ạ.

Không thì tốt.
Ông cụ Dương nhìn Thẩm Trí Ninh vẫn đứng bên cạnh Kiều Kiều, cảm thấy không yên tâm,
Ông vẫn nên đi xem xem.
Lúc ông đi qua đó, Lâm Dục vừa mới rời đi

Lúc trước, không phải cháu cảm thấy Kiều Kiều bụng dạ khó lường, còn nghi ngờ ông bị con bé thôi miên sao? Sao bây giờ...
Ông cụ Dương cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung sự thay đổi của Thẩm Trí Ninh
Thẩm Trí Ninh thản nhiên đáp lời:
Lúc trước là cháu nghĩ sai, như lời ông nội Dương nói, cháu nên tin tưởng trực giác của ông nội Dương, dù sao ông nội Dương ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm.
Ông cụ Dương bị lời này làm cho nghẹn lời.

Làm gì vậy? Không nghe thấy An Cảnh nói ông ngoại tìm tôi sao, anh còn muốn bị đánh à?
Thịnh Kiều Dương nhìn sang.

Điện thoại của em.
Thẩm Trí Ninh xòe tay ra.
Chắc chắn..
Thẩm Trí Ninh đa5ng dùng mỹ nam kế
Thẩm Trí Ninh cong môi, chậm rãi nói:
Em quên rồi sao, vậy để anh giúp em nhớ lại
Đầu tiên em cướp đi nụ hôn đầu của anh.
Thịnh Kiều Dương như bị sét đánh, nụ hôn đầu tiên..

Xem ra em đã tìm được người mình thích rồi.
Lâm Dục vừa cười vừa nói, dáng vẻ chúc mừng.
Thịnh Kiều Dương vừa muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy Thẩm Tri Ninh đang đi tới, cô nhe răng, chuyển đề tài:
Không phải chúng ta đang nói việc biểu diễn tiết mục gì sao? Anh đã nghĩ giúp tôi nội dung chưa?


Anh biết em hiểu hội họa, vậy em biết vẽ tranh cát không?
Lúc nói việc chính, biểu cảm của Lâm Dục cũng trở nên nghiêm chỉnh

Không biết.
Thịnh Kiều Dương đảo mắt,
Thật sự không nghĩ ra cái gì khác, vậy tôi đàn một khúc dương cầm đi!

Em còn biết đàn dương cầm?
Lâm Dục kinh ngạc nhìn cô
Ông cụ Dương há miệng, một hồi lâu cũng không nói lời nào.
An Cảnh đứng sau lưng ông cụ Dưỡng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cứ như đang thiển
Chắc chắn là vậy!
Em không phản kháng lúc anh hôn em, có phải anh có thể hiểu, em cũng thích anh không?
Thẩm Trí Ninh nhìn cô

Sao tôi có thể thích anh chứ!
Thịnh Kiều Dương không thèm suy nghĩ đã đáp lại
Thịnh Kiều Dương nhanh chóng cầm lấy điện thoại, ngay lúc này, Thẩm Trí Ninh lại duỗi một bàn tay khác, vuốt lại mái tóc rối tung của cô
Cô ngước mắt nhìn Thẩm Trí Ninh, đột nhiên đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô hơi bối rối không biết phải làm sao.
Thế mà anh cũng nói ra được!
Sau đó, em hẹn anh đi xem phim.
Hối hận, rất hối hận! Thịnh Kiều Dương hít sâu một hơi, hận không thể quay ngược thời gian

Còn nữa, mỗi ngày em đều chuẩn bị bữa sáng và bữa tối, buổi tối còn giúp anh xoa bóp huyệt vị thư giãn thần kinh

Đi thôi, còn không quay lại, ông nội Dương lại tưởng anh bắt nạt em.
Chẳng lẽ không phải sao? Thịnh Kiều Dương cảm thấy tam quan của mình lại được Thẩm Trí Ninh lật đổ lần nữa
Trên đời này sao có thể có người đàn ông xấu xa thay đổi thất thường không biết xấu hổ, nham hiểm, gian xảo, ác độc, cố tình gây sự lại còn học được cách trêu đùa lưu manh thế chứ!!!
Nếu như không nhìn kỹ thấy khóe môi đang co rúm của anh ta, nhất định sẽ cảm thấy anh ta rất bình tĩnh.
Cũng may ở đây ngoại trừ mấy người bọn họ, cũng không còn ai đến xem trò vui, nếu không những lời này bị truyền ra ngoài còn không phải sẽ gây ra sóng to gió lớn sao?
Sau đó nữa, Lâm Dục nhìn thấy hai người đi vào sau.
Nhận ra ánh mắt và sự do dự của Lâm Dục, Thịnh Kiều Dương chợt nhận ra điều gì đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vành tai cũng đỏ lên

Cháu tự xem mà xử lý, ông vẫn nói lại câu nói kia, hai đứa không thích hợp.
Ông cụ Dương nói.


Cháu cũng cảm thấy thế, nhưng cháu phải làm sao mới thoát khỏi anh ta?
Thịnh Kiều Dương ôm mặt, phiền não nói.


Cháu là đứa bé thông minh, chuyện này nhất định không làm khó được cháu.
Ông cụ Dương dùng giọng điệu thấy cũng tội mà thôi cũng kệ động viên một câu, sau đó điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.