Chương 180: Thật hành hạ
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1914 chữ
- 2022-02-04 08:06:20
Cẩn thận chèo được thuyền vạn năm.
Thẩm Trí Ninh nhắc nhở cô
Biết rồi, em đi đây.
Thịnh Kiêu Dương vung móng8 vuốt lên, xuống xe đi vào tòa nhà công cộng, Lâm Dục đang ở chờ cô ở đó.
Vậy thì được rồi, em tự sắp xếp.
Thầy Chu gật đầu
Lúc này một người chạy vào hội trường.
Thật xin lỗi, thầy Chu, trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, cho nên mới tới trễ, bây giờ cô ấy đang trên đường tới đây, sẽ đến sớm thôi, thật sự không phải cố tình đến trễ đâu ạ.
Được rồi, được rồi, em gọi điện thúc giục đi.
Mọi người xung quanh đều xôn xao.
Thi Vận, em sao thế?
Chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ tỏ vẻ hoảng sợ.
Cảm ơn thầy Chu!
Chủ tịch câu lạc bộ cúi người nói cảm ơn.
Thầy Chu gọi người dẫn chương trình lên sân khấu tiếp tục giới thiệu tiết mục tiếp theo
M nó! Con mụ điện này ở đâu ra lại dám đánh nữ thần của tôi!
Bên cạnh có một người chạy tới, giơ tay đẩy Thịnh Thi Vận một cái, đúng lúc vệ sĩ nữ buông tay ra, Thịnh Thị Vân bị sức mạnh này đẩy ngã xuống đất.
Thi Vận, sao em lại đánh Kiều Kiều?
Lâm Dục nhíu mày.
Ừ, làm phiền anh rồi, anh cũng rất bận rộn.
Anh có bận rộn hơn cũng không bằng em, nghe nói bộ phim em đóng vai chính sắp được phát sóng, anh rất chờ mong đấy!
Anh cũng xem tivi sao?
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Dục
Nhìn cô không hề lo lắng,9 vẫn tự tin hào phóng, rực rỡ mê người
Lâm Dục yên tâm mỉm cười, cảm thấy trên người cô gái này có rất nhiều né6t giống với Kiêu Dương, nếu như khí chất của một người có thể dùng màu sắc để hình dung, vậy cô là màu đỏ tươi xinh đẹp5 chói mắt, giống như một lá cờ vậy, sống động, hăng hái.
Đàn xong một bản nhạc, Thịnh Kiêu Dương liền bước xuống sân khấu
Thầy Chu thấy tiết mục của cô cũng không còn sự sắp đặt nào khác, không cần sắp xếp vị trí, diễn tập một lần là đủ rồi, liền để cô đi về nghỉ trước
Lâm Dục mỉm cười:
Rất ít xem, nhưng vì em đóng vai chính, cho nên anh rất mong chờ.
Chậc chậc, anh nói như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy.
Hiểu lầm cái gì?
Lâm Dục nửa tò mò nửa nghiêm túc hỏi.
Thịnh Kiêu Dương mím môi cười, người này vẫn luôn đơn giản như vậy, loại lời nói bóng gió đơn giản như thế mà cũng không nghe ra.
Thật xin lỗi, trong nhà em xảy ra chút chuyện.
Lâm Dục đang đứng cùng với thầy Chu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thịnh Thi Vận, đi qua hỏi:
Thi Vận, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Lâm Dục, nước mắt trong hốc mắt Thịnh Thị Vân lập tức chảy ra, dáng vẻ nước mắt như mưa này đúng là có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Thịnh Kiêu Dương nhìn một màn này cảm thấy rất thú vị, đi qua xem trò vui, cô nhìn Thịnh Thị Vân bằng ánh mắt vô cùng sâu xa:
Cô có khó khăn gì thì cứ nói ra, nếu mọi người có thể giúp được nhất định sẽ giúp đỡ, nhất là Lâm Dục - người bạn vô cùng tốt bụng của chúng ta.
Hiểu lầm anh...
Cô còn chưa nói ra miệng, điện thoại của cô đã vang lên.
Cô lấy điện thoại ra theo bản năng liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, đột nhiên dừng lại, nói với Lâm Dục
Tôi đi nghe điện thoại
, rồi liền đi sang bên cạnh mấy bước.
Vì sao lại có nhiều bạn học muốn chụp ảnh chung như vậy chứ, bởi vì cô đã sớm là người nổi tiếng ở trong trường rồi, không chỉ vì bây giờ cô là một ngôi sao, tự có hào quang, hơn nữa năng lực của bản thân cô cũng rất hấp dẫn, cơ bản không ai trong trường là không biết cô.
Nghe cô nói xong, các bạn học đều khống chế cảm xúc hưng phấn của mình, ai vào chỗ nấy, chỉ có những người còn chưa tới lượt hoặc là đã diễn tập thì vẫn vây quanh cô xin được chụp ảnh chung
Lâm Dục bị trêu đùa thấy hơi bất đắc dĩ, thế nhưng anh ta cũng nói theo:
Đúng vậy, em có khó khăn gì cứ nói ra, tất cả mọi người sẽ giúp đỡ.
Thịnh Thi Vận không để ý tới sự đồng cảm của Lâm Dục, bây giờ trong tầm mắt của cô ta chỉ còn lại kẻ đầu sỏ làm hại cha mẹ của cô ta ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ hả hê của đối phương, cô ta căm hận, muốn xông lên xé nát khuôn mặt đang coi thường nhìn cô ta kia.
Đừng mà! Em còn chưa được chụp ảnh chung.
Có bạn học đứng gần đó kêu rên một tiếng
Đúng lúc Thịnh Kiêu Dương nghe được, cô buồn cười nhìn bạn học đang kêu ra tiếng, rồi lại nói với thầy Chu:
Thầy ơi, em muốn diễn tập với mọi người, đương nhiên, quan trọng nhất là muốn được xem tiết mục trước.
Tối mai trường học sẽ tổ chức dạ hội mừng năm mới, cho nên hôm nay em phải đi diễn tập tiết mục.
Phải chú ý an toàn.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em đã đến muộn.
Người này nghẹn ngào xin lỗi cả đoạn đường đi.
Thi Vận, cuối cùng em đã đến rồi!
Chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ chào đón
Không biết nữ thần có còn thiếu người làm ấm giường không.
Cút đi, không xem tin tức giải trí à, Từ Kiều Kiều có bạn trai rồi, còn đẹp trai hơn cậu gấp trăm lần!
Dưới sân khấu có không ít người bị rung động bởi tài năng này của cô, một nhóm fan hâm mộ đã ra đời
Lâm Dục vừa nhìn thấy cô, quan tâm hỏ3i:
Hôm qua em không sao chứ?
Anh thấy tôi có giống người có chuyện không?
Đúng lúc, tiếp theo là tiết mục độc tấu đàn dương cầm của Thịnh Kiêu Dương
Người phụ trách đạo cụ nhanh chóng đẩy đàn dương cầm đã được chỉnh âm lên sân khấu
Không có việc gì, đi thôi.
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, cất điện thoại đi
Trong hội trường đã có không ít người đứng trên sân khấu, sự xuất hiện của Thịnh Kiêu Dương đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người
Thế nhưng, không có ai lên sân khấu, chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ đang nói chuyện với giáo viên chỉ đạo:
Thầy Chu, bọn em còn có một người chưa tới, có thể để lát nữa bọn em diễn tập không?
Sao vậy, tiết mục của bọn em đã ở gần cuối rồi, người này còn chưa tới sao? Thái độ như vậy là không tốt!
Thầy Chu hơi tức giận.
Alo?
Anh đã xem tin tức, em có bị thương không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo lại dịu dàng của anh
..
Tiếp theo, mời thưởng thức tiết mục khiêu vũ của Câu lạc bộ nghe thơ nhảy múa.
MC đứng trên sân khấu giới thiệu chương trình.
Thịnh Thị Vân bị ngã, lý trí được kéo trở về, cô ta nhìn thấy người xung quanh dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh để nhìn mình, lại nhìn thấy Lâm Dục cũng tỏ vẻ khó hiểu, cuối cùng nhìn về phía người đang cao ngạo khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn ra sự căm thù sâu sắc.
Thịnh Kiêu Dương cong khóe môi, nhướng mày, quay sang nhìn thầy Chu đi tới:
Thầy ơi, em thấy trạng thái tinh thần của bạn học này thật sự không tốt lắm, cô ấy như vậy còn có thể biểu diễn tiết mục được sao?
Thầy Chu nhíu mày, gật đầu đồng ý, sau đó nhìn chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ:
Bọn em có sắp xếp người dự bị không?
Cái này...
Chủ tịch câu lạc bộ khiêu vũ không biết phải làm sao
Đi thôi, anh dẫn em đến hội trường, tối mai chúng ta sẽ tổ chức dạ hội ở đó.
Lâm Dục nhìn vệ sĩ nữ đi bên cạnh Thịnh Kiêu Dương
Không, em kịp tránh, anh không cần lo lắng.
Thịnh Kiêu Dương cúi đầu nhìn xuống chân, chính cô cũng không chú ý tới, lúc này trên mặt cô đang mang theo sự vui vẻ
Hôm nay có bận không?
Chúng ta đừng làm ảnh hưởng đến buổi diễn tập, nên biểu diễn trước đã, diễn tập xong lại đến chụp ảnh, dù sao mình cũng ở đây, lúc nào cũng có thể chụp ảnh.
Thịnh Kiêu Dương nói
Giáo viên chỉ đạo khẽ thở phào, vội vàng gọi người đang biểu diễn lên sân khấu tiếp tục
Tuy cô chỉ mặc quần áo bình thường, đeo kính mắt còn quấn một chiếc khăn thật dày, nhưng dáng người và khí chất của cô vẫn còn đó, vừa đi vào đã bị mọi người nhận ra.
Một số người to gan chạy tới xin ký tên và chụp ảnh chung, đã có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, những người đang diễn tập trên sân khấu cũng dừng lại, sôi nổi vây quanh xin chụp ảnh chung
Hiện tại, càng ngày càng khó có được cơ hội chụp ảnh chung, bởi vì tới gần cuối kỳ chương trình học đã giảm bớt, hơn nữa cô lại có xe đưa đón
Quan trọng nhất là, cô còn có vệ sĩ bảo vệ xung quanh, bị ánh mắt sắc bén của anh trai vệ sĩ nhìn chằm chằm, có rất ít người dám đi tới xin ký tên và chụp ảnh.
Thịnh Kiêu Dương khẽ mỉm cười với mọi người đứng xem phía dưới, ngồi xuống trước đàn dương cầm, mở nắp đàn lên, mười ngón tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng rõ ràng
Khi phím đàn đầu tiên được ấn xuống, mười ngón tay lướt trên phím đàn, một khúc nhạc trôi chảy dễ nghe truyền vào tai mọi người
Mấy người bên cạnh không ngờ Thịnh Thị Vân lại đột nhiên tấn công Từ Kiều Kiều, nên không kịp phản ứng.
Lúc này vệ sĩ nữ rất khiêm tốn đứng sau lưng Thịnh Kiêu Dương đột nhiên lắc người che trước mặt cô, giữ bàn tay đang vung lên của Thịnh Thi Vận
Ừ, em đã biết.
Tắt điện thoại, Thịnh Kiêu Dương nhìn màn hình, còn chưa tỉnh táo lại.
Sao thế?
Lâm Dục đi tới
Lần trước mình đã nhìn thấy video cô ấy đánh đàn dương cầm trên Weibo, nhưng xem video và xem tận mắt quả nhiên không giống nhau, Từ Kiều Kiều thật sự quá giỏi!
Nữ thần! Sau này Từ Kiều Kiều sẽ là nữ thần của mình!
.
Thịnh Kiêu Dương kiên nhẫn chụp ảnh với fan trong trường, đôi khi còn làm động tác kỳ quái, đôi khi trực tiếp dang hai tay ra, mỗi bên ôm một người, chụp ảnh đến quên cả trời đất
Thế nhưng, hành động này lại nhận được rất nhiều thiện cảm, có một số người chỉ đơn thuần xem trò vui cũng bị thu hút với biểu hiện không chút kiêu ngạo của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.